Thời gian sau đó, Phương Minh Viễn cố gắng hết sức để nhớ lại “diễn viên chính” trong sự kiện thực phẩm ô nhiễm này. Có lẽ trước mắt mà nói, người trong nước còn chưa nghĩ đến tác hại của nó, nhưng việc này không cản trở hắn nhắc Bệ Hưng Võ tăng cường tiến hành các nghiên cứu nguy hại thực phẩm, tốt nhất là liên kết được Trường Đại học thành phố Phụng Nguyên và viện nghiên cứu. Nếu được như vậy, ngay sau khi thị trường xuất hiện mấy loại hàng hóa đó thì sẽ có thể cảnh báo cho người tiêu dùng trong nước một cách sớm nhất.
Xây dựng lòng tin cần phải có thời gian. Ở các nước Âu Mỹ, xây dựng uy tín của một công ty đo lường kiểm tra chất lượng không thuộc nhà nước là một nhiệm vụ đầy thách thức. Nhưng không phải là không có đường tắt để đi, sau báo cáo đầu tiên chân thật đáng tin, không thể nghi ngờ, người trong nước sẽ nảy sinh lòng tin đối với trung tâm kiểm tra đo lường chất lượng của Bệ Hưng Võ. Điều này giống lời tiên đoán của một nhà tiên tri, một lần có thể nói là mèo mù vớ phải chuột chết, nhưng nếu nhiều lần tiên đoán không sai thì sau này ông ta có nói gì đi nữa cũng không có người nào dám vặn vẹo.
Đợi đến khi mấy người Bệ Hưng Võ giành được lòng tin của đông đảo quần chúng thì nhiều việc cũng sẽ dễ làm hơn.
Trong lòng Bệ Hưng Võ hưng phấn đến nỗi tim như ngừng đập. Ông ta biết ông chủ này vô cùng coi trọng trung tâm đo lường kiểm tra chất lượng, nhưng thật không ngờ Phương Minh Viễn lại giao cho ông ta nhiều việc như thế. Từng mục một của nghiên cứu này đều có kinh phí rất lớn, còn cục giám sát chất lượng, nếu không có lãnh đạo ở tỉnh hay thành phố, e là lãnh đạo trong cục có nói gì cũng không muốn xuất ra một khoản tiền lớn như thế. Phương Minh Viễn không ngờ lại viết ra bản dự toán kinh phí từng mục trong trung tâm kiểm tra đo lường chất lượng. Có thể nhận được đãi ngộ của Phương Minh Viễn như vậy, ở siêu thị Carrefour, ngoại trừ Tổng giám đốc, e là chỉ có ông ta được Phương Minh Viễn chính miệng nhận lời.
Lúc Bệ Hưng Võ rời khỏi văn phòng Phương Minh Viễn thì nét mặt ông ta tràn ngập hân hoan, hiện giờ hận miệng không thể cười đến tận ót. Trời thật xanh, không khí thật trong lành, mọi người đi trên đường, chỉ thoạt nhìn ông ta cũng cảm thấy có bao điều thân thiết không nói nên lời.
Phương Minh Viễn đứng ở cửa sổ, nhìn theo ông ta, đã là người hơn bốn mươi tuổi mà cứ thế vừa đi vừa nhảy trên đường.
Phương Minh Viễn thở phào một cái, mặc kệ kết quả thế nào nhưng hắn cũng đã cố gắng hết sức. Những việc còn lại thì cứ giao cho chuyên gia làm, mình chỉ cần làm tên ngốc trả tiền và nấp sau tấm khiên là được rồi.
- Ai…
Phương Minh Viễn lười biếng duỗi lưng, từ bàn làm việc đứng dậy. Bận bận rộn rộn lâu như vậy cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Hắn có thể thoát khỏi công việc dày đặc, cuối cùng có thể làm được một việc cho chính mình.
- Quỳnh Hải là một nơi bốn mùa đầy hoa, mùa hạ dài mà không có mùa đông, vì điều kiện khí hậu đặc thù, nơi này may mắn có nguồn tài nguyên du lịch, được mệnh danh là Hawaii phương Đông, cũng là kinh đô phương Đông lớn nhất thế giới. Trăm ngàn năm qua, từ Hán, Miêu, Lê, Hồi, Tạng, Di…, hơn ba mươi dân tộc ở đây, phong tục dân tộc cổ xưa độc đáo càng khiến cuộc sống nơi đây thêm muôn màu muôn vẻ.
Người hướng dẫn viên xinh đẹp đang giới thiệu với du khách.
Đoàn du lịch này cũng không lớn, chỉ có hai người già và một thiếu niên, ngoài ra còn có sáu nhân viên nam và một nhân viên nữ đi theo, tổng cộng là mười người nhưng lại có đến bốn nữ hướng dẫn viên xinh đẹp đi cùng khiến không ít người chú ý. Đoàn người này là Phương Minh Viễn, hai vợ chồng ông Phương, còn có Lâm Liên và mấy người của Trần Trung. Tỉnh Tần Tây vào tháng 11 đã có tuyết bay, nhưng ở Quỳnh Hải, ban ngày vẫn đang còn duy trì nhiệt độ khoảng trên dưới hai mươi độ, có thể nói là khí hậu rất hợp lòng người.
Siêu thị Carrefour tạm thời không quan tâm đến nữa, Phương Minh Viễn lại không muốn lập tức quay về Bắc Kinh chuẩn bị kỳ thi cuối kỳ, lại càng không muốn đi Liên Xô, Mỹ, Nhật Bản hay Hong Kong để tiếp tực làm việc không dứt. Hơn nữa, mấy ngày nay bận rộn nhiều việc, hắn tự biết là có phần bỏ bê người nhà, nên Phương Minh Viễn đề xuất mang cả nhà đến Quỳnh Hải nghỉ mát. Vợ chồng ông Phương cả đời còn chưa thấy biển, lại có thể chơi cùng cháu đích tôn tất nhiên tán thành cả hai tay. Nhưng những người khác vì đủ nguyên nhân mà không dứt ra được, nên cuối cùng chỉ có ba người họ, Lâm Liên và mấy người Trần Trung cùng đi đến Quỳnh Hải nghỉ mát.
- Quỳnh Hải ngày xưa là nơi vương triều lưu đày phạm nhân và tội thần qua nhiều thế hệ, đến nay nhiều không đếm nổi. Trong đó, người có danh tiếng lớn nhất phải kể đến Tô Đông Pha. Vị này đã để lại cho lịch sử văn học Hoa Hạ những áng thơ tráng lệ. Năm ông sáu mươi hai tuổi thì bị đày đến Quỳnh Hải. Đối với Tô Đông Pha thì đây là đại bất hạnh, nhưng đối với người dân Quỳnh Hải thì Tô Đông Pha đến là may mắn lớn nhất của họ.
- Tô Đông Pha bất hạnh tôi có thể hiểu, nhưng người dân Quỳnh Hải, vì sao bọn họ lại may mắn?
Ông Phương kinh ngạc nói.
- Ông có điều không biết, Tô Đông Pha từng đánh giá Quỳnh Hải như thế này: ăn không thịt, bệnh không thuốc, ở không nhà, ra không bạn, mùa đông không than, hè không nước mát. Khi mới đến Quỳnh Hải, cuộc sống gian nan vô cùng. Nhưng Tô Đông Pha đã nhanh chóng thoát khỏi nỗi buồn khổ. Để thay đổi hoàn cảnh lúc đó,ông tiến hành nghiên cứu động thực vật, có không ít sáng tạo thông minh về thực phẩm và đồ dùng hàng ngày. Ông tự nghĩ ra cách ủ rượu Thiên Môn và rượu Chân Nhất, hiện giờ đã là đặc sản nổi tiếng của Quỳnh Hải chúng tôi. Ngoài ra ông còn dùng khoai lang kết hợp với các nguyên liệu nấu ra món canh giai ngọc tảm. Lúc giữa trưa quý khách có thể nhấm nháp. Ngoài ra, hiện nay trên thị trường có đậu Đông Pha, thuốc Đông Pha…đều có thể nói là Tô Đông Pha đã để lại cho người dân Quỳnh Hải một di sản quý giá.
Hướng dẫn viên hiển nhiên không phải lần đầu đối mặt với câu hỏi của du khách nên trả lời rất rõ ràng.
- Ha ha ha… vậy chẳng phải giống như thịt Đông Pha sao? Tô Thức Tô Đông Pha, thật là khéo đến, làm phong phú văn hóa ẩm thực.
Ông Phương mỉm cười.
- Ông ơi, không chỉ như vậy, cống hiến lớn nhất của Tô Đông Pha với người dân Quỳnh Hải là về phương diện xúc tiến giáo dục ở nơi này. Năm đó Quỳnh Hải được xem là nơi hoang dã không được khai hóa, chế độ đại khoa của triều Tống, từ khi Tống Thái Tổ khai quốc đến khi Tô Đông Pha đến nơi này là gần 100 năm, chưa ai đậu được. Tô Đông Pha nhìn thấy nền giáo dục nơi đây vô cùng lạc hậu liền chủ động tự mình biên soạn một bộ sách, xây dựng trường học giáo dục người dân bản xứ, do đó đào tạo được một lượng lớn văn nhân tài tử, bù đắp sự nuối tiếc cả trăm năm cho người dân Quỳnh Hải. Thế nên ở Quỳnh Hải, nơi nơi đều có thể thấy các công ty, quán trà, cửa hàng mang tên Tô Đông Pha. Nhà ông ở Quỳnh Hải, trong mấy trăm năm nay đã được sửa chửa nhiều lần, đến nay vẫn còn tốt như ban đầu.
Hướng dẫn viên khẽ cười nói:
- Khách đến Quỳnh Hải cần chú ý, không được mắng Tô Đông Pha, nếu không sẽ chuốc lấy phiền phức.
- Cô Tô yên tâm, ông già này chỉ hay nói giỡn thôi.
Bà Phương cười nói. Tỉnh Tần Tây đã rét lạnh còn Quỳnh Hải như đầu hạ, cảnh đẹp khác hẳn Tần Tây khiến hai người già cảm thấy vui sướng. Hơn nữa, bà cũng nhìn thấy tâm trạng của ông cũng rất tốt.
Tô Uyển Đình chính là cô gái hướng dẫn du lịch cho hai vợ chồng ông Phương thản nhiên cười nói:
- Cháu biết mà bà.
Phương Minh Viễn đỡ bà nội, bà không khỏe như ông. Hắn cũng không xa lạ gì Nhai Châu, kiếp trước đã từng đi tới, hiện giờ “quay về chốn cũ” không khỏi bồi hồi. Quỳnh Hải năm 90 không nhiều khách du lịch như sau này. Dù sao đại bộ phận người dân Hoa Hạ, hiện giờ cũng không đủ kinh tế để dẫn cả nhà đi Quỳnh Hải chơi, chỉ một vài cặp vợ chồng tân hôn nhà ở mấy thành phố gần đó đến mà thôi, vốn không giống như sau này có thể đi Âu Mỹ, Nhật Bản hay Úc.
Hơn nữa Quỳnh Hải lúc này còn chưa có một sân bay thật sự. Mấy cái sân bay dã chiến không thể để máy bay loại lớn đáp xuống, đến nơi này thật không dễ dàng. Nhưng Phương Minh Viễn nhận thấy, không có đám khách du lịch khổng lồ kia, Nhai Châu lại càng xinh đẹp, không thấy rác rưởi khắp nơi, càng không có đám người rộn ràng nhốn nháo làm đau đầu, lại càng không xuất hiện tình cảnh bãi biển như nồi sủi cảo chật ních. Vào lúc này mọi người mới được hưởng thụ phong cảnh thiên nhiên một cách đúng nghĩa.
Tô Uyển Đình tò mò nhìn Phương Minh Viễn. Cô thấy người thanh niên này thật kỳ quái, ở độ tuổi của hắn không phải nên đi học sao? Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của hắn cũng không thấy bệnh tật gì để phải đến Quỳnh Hải an dưỡng. Nhưng Tô Uyển Đình nhớ lời dặn dò của giám đốc công ty du lịch, nhất định phải khiến vị khách này vừa lòng, những điều không nên hỏi, không nên nói tuyệt đối không được động đến.
Thật ra không cần giám đốc dặn dò, Tô Uyển Đình cũng nhận ra, ba nhân vật này chính là trung tâm của đoàn người này, những người khác, chỉ là nhân viên thôi, đi cùng để đảm bảo bọn họ được vui vẻ. Đặc biệt là sáu người Trần Trung, nhìn thấy giống như vệ sĩ bên Hong Kong.
Nói thật, nếu không phải mấy người này nói tiếng miền Bắc, Tô Uyển Đình đã nghĩ họ là những người giàu có từ Hong Kong tới.