Phương Minh Viễn hoàn toàn không ngờ rằng trên khu trục hạm này, ngay trước mặt nhiều người như vậy, Triệu Nam lại khom người cúi chào hắn. Phút chốc không tránh khỏi sự lúng túng, cậu không biết nên đáp lễ như thế nào. Đây dù sao cũng là một vị tướng quân, là người đứng đầu của căn cứ hải quân Nhai Châu.
Trong tiềm thức, Phương Minh Viễn cũng muốn chào lại theo nghi thức của quân đội, tay giơ lên, nhưng lúc này cậu lại nghĩ, cậu không phải quân nhân thì sao lại chào theo nghi thức quân đội? Cậu định đưa tay ra bắt tay, nhưng lại nghĩ không đúng. Cuối cùng đơn giản chỉ cúi đầu đáp lại Triệu Nam. Đối với một người quân nhân, cậu cảm thấy cách này không tồi.
Triệu Nam vội đỡ Phương Minh Viễn, cười to nói:
- Hôm nay là ngày tôi vui nhất trong mấy năm qua, lát nữa mọi người nhất định không...
Vốn ông ta muốn nói “không say không về”. Ở trong quân đội, gặp chuyện vui mừng, uống rượu cũng là một cách để bày tỏ tình cảm quân dân rất đỗi bình thường. Song ông ta chợt ý thức được hoàn cảnh hiện tại, vị thiếu niên nhỏ tuổi trước mặt ông ta e rằng chưa đủ tuổi, nếu ông ta mời cậu ta uống rượu thì thật là không phải chút nào.
- Không... không...
Mặt Triệu Nam bỗng chốc ngượng ngùng, ông ta không biết nên nói tiếp như thế nào, đành phải bật cười ha ha. Trần Trung đứng cách đó không xa cũng không nhịn nổi, khẽ cười. Có thể nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của một vị tướng quân, việc này không thể giả được.
- Minh Viễn, đây là việc cháu có thể làm được, nhưng cháu đã giúp chú giải quyết được một vấn đề rất lớn.
Triệu Nam thành thật nói. Tất cả thiết bị trong văn phòng của ký túc xá đều được thay mới toàn bộ, đối với căn cứ hải quân Nhai Châu hiện nay mà nói thì đúng là một chuyện không hề dễ dàng chút nào. Đừng nói lập tức có tài khoản 40 triệu tệ, mà kiểm kê tài khoản sổ sách của căn cứ những năm gần đây, sau vài lần tàu chiến của căn cứ rời bến tuần tra, huấn luyện, số tiền còn lại cũng không còn bao nhiêu. Hơn nữa 40 triệu tệ này Triệu Nam cũng không thể tiêu hết trong một lần. Dù sao theo như ông ta thấy thì vịnh Á Long và vịnh Hải Đường chắc chắn có thể thu được lợi nhuận, đến lúc đó việc đầu tiên sẽ là trả hết số tiền đã mượn của Phương Minh Viễn, số tiền này có thể thể giảm được bao nhiều thì giảm đi bấy nhiêu.
- Chú Triệu, có phải chú lo tiền không đủ dùng không?
Theo Phương Minh Viễn thấy thì sự cảm ơn của Triệu Nam rất chân thành.
- Ôi, không ở trong nhà không biết củi gạo quý.
Triệu Nam thở dài một hơi nói.
- Chú là tư lệnh chỉ huy của căn cứ, mấy năm nay, điều làm chú phải suy nghĩ nhiều nhất không phải là làm sao mới có thể nâng cao sức chiến đấu của quân đội, cũng không phải là làm sao để bảo vệ an toàn biên giới hải đảo của nước ta, mà chính là làm thế nào mới có thể tập trung được chi phí cho quân sự. Người ngựa trong căn cứ đều cần phải ăn, phương diện nào mà không cần đến tiền, lượng huấn luyện lớn như vậy, không có lương thực thì bảo đảm sao được? Hải quân là binh chủng trang bị kỹ thuật, những tàu chiến này tuy không thể coi là tiên tiến trên thế giới, nhưng muốn khởi động được một con thuyền bình thường nào cũng không phải chuyện dễ dàng. Cũng không phải triệu tập, hô hào binh sĩ tới là có thể làm được. Cho nên, đối với việc đào tạo lý luận của quân sĩ binh lính mà nói thì bất kỳ lúc nào cũng có thể bị dừng lại. Không phải chú không coi trọng bộ binh, nhưng sự thật đúng là như vậy, bọn họ huấn luyện một binh lính đủ tư cách dễ dàng hơn chúng ta nhiều.
Phương Minh Viễn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Chú Triệu, không phải cháu không thể chèo chống tiếp được công việc của chú, mà là nếu quyên bằng tiền mặt thì rất có khả năng sẽ có nhiều phiền hà lôi thôi.
- Chú hiểu, cháu có thể làm được đến tình trạng như hiện nay, chú đã rất cảm ơn tấm lòng của cháu rồi.
Triệu Nam nói với ý đã hiểu và thông cảm được tất cả. Nếu chịu động não, có thể mượn được hơn mười tỷ, ông ta tuyệt đối không để ý. Tuy rằng thoạt nhìn thì sự tôn nghiêm đã bị suy giảm, thế nhưng tuần tra và huấn luyện của căn cứ thì lại có thể trở lại quỹ đạo. Triệu Nam hiểu rằng, Phương Minh Viễn quyên tiền cho ông ta, như vậy chắc chắn không thể nhận được. Nếu không sẽ đúng là hại người hại mình.
- Căn cứ phải có lính công trình, sau này bắt đầu xây dựng hạng mục, cháu nghĩ có thể giao cho căn cứ làm một phần công trình xây dựng cơ bản. Nói như vậy, cũng có thể kiếm lấy một ít lợi nhuận, tuy rằng khả năng sẽ không nhiều lắm...
Phương Minh Viễn còn chưa nói xong, Triệu Nam đã ngắt lời:
- Không sao. Chân của muỗi cũng là thịt. Hơn nữa cháu yên tâm, chúng ta nhất định sẽ bảo đảm đúng chất lượng.
Trong lòng Triệu Nam rất vui, Phương Minh Viễn quả thật rất hiểu rõ tình hình. Nguyên là ông ta và Lữ Lương bàn bạc cả đêm, cảm thấy căn cứ có lợi thế về vị trí địa lý, đang muốn thuyết phục cổ đông lớn như Phương Minh Viễn, để cậu ta đồng ý dùng bộ phận thiết kế của căn cứ, tổ chức một đội xây dựng, nhận xây dựng các hạng mục ở hai nơi. Một là có thể rèn luyện quân đội, tài chính không dư dật, căn cứ hai năm nay cũng không có xây dựng mới gì, nhàn rỗi thì vẫn cứ nhàn rỗi. Thứ hai, cũng là nhân cơ hội này kiếm lấy một ít chi phí thi công, để trợ giúp cho hoạt động của căn cứ.
Triệu Nam hiện tại đúng là càng cảm thấy quý Phương Minh Viễn hơn. So với Phương Minh Viễn, hai đứa con của ông ta quả thật là không thể sánh bằng được. Dáng người cao lớn, da thịt dày, một chút cũng không biết chia sẻ gánh nặng khó khăn với cha, chỉ biết gây chuyện rắc rối. Ông ta thật không khỏi thầm khâm phục cha mẹ của Phương Minh Viễn – Thử nói xem, làm sao có thể đứt ruột sinh ra được một đứa trẻ như vậy. Triệu Nam bỗng dâng trào cảm giác muốn tặng một cái gì đó cho Phương Minh Viễn.
Triệu Nam sờ trên người, tuy trên lưng mang theo súng, Phương Minh Viễn chắc chắn sẽ thích, nhưng vật này không thể đem tặng tùy tiện, hơn nữa có thể sẽ còn làm chính bản thân bị thương.
Triệu Nam nhìn ngó xung quanh, giơ tay gọi một sĩ quan đến, nói nhỏ vài câu bên tai anh ta, người sĩ quan đó lập tức ngạc nhiên nhìn Triệu Nam, dường như trong nháy mắt không giống Triệu Nam ngày thường.
- Sao còn chưa đi? Còn muốn tôi nói lại lần nữa sao?
Triệu Nam hét lớn.
- Vâng.
Sĩ quan đó sau khi cúi đầu chào liền nhanh chóng chạy xuống thuyền, lên một chiếc xe jeep, chạy rất nhanh về phía ký túc xá. Phương Minh Viễn nhìn Triệu Nam với ánh mắt khó hiểu, Triệu Nam lại làm ra vẻ bí mật không đề cập tới chuyện này.
Phương Minh Viễn và Triệu Nam tựa vào thành lan can, trò chuyện rất tự nhiên.
- Thế nào? Khu trục hạm cao cấp này rất lớn mạnh phải không? Khi song liên giả đường kính 130 millimet này nã pháo, nếu có người đứng ở đây, tai chắc chắn có thể bị điếc. Có hứng thú không, có cơ hội sẽ cùng các binh sĩ tiến hành huấn luyện với đạn thật trên biển nhé?
Triệu Nam tủm tỉm cười nói.
- Đi xem thực tiễn thật ra là có thể, nhưng đại bác này, cháu cảm thấy uy lực chiến đấu trên biển sau này thua xa trước kia. Hiện giờ không phải đã bước sang thời đại của đại bác cỡ lớn rồi sao.
Phương Minh Viễn chỉ vào đại bác ở mũi tàu. Tàu khu trục cỡ lớn nếu ở vào thời kỳ Chiến tranh thế giới lần thứ hai, có lẽ còn có thể thể hiện được uy lực. Tất nhiên, nếu có thể đủ để cho một trạm chiến, chắc chắn là tàu chiến hạng nhất, nhưng hiện tại thì không như vậy. Trong những trận chiến tranh trên biển hiện nay rất khó mà thấy được những đoàn tàu chiến với những khẩu đại bác xuất hiện. Những đại bác có uy lực lớn như vậy cũng chỉ có thể có tác dụng khi tiến hành tấn công mục tiêu trên đất liền.
- Đúng vậy, bây giờ đã không phải là thời đại của tàu chiến pháo lớn cực đại.
Triệu Nam thở dài nói.
- Một cậu bé như cháu mà có thể thấy được rõ ràng như vậy, tại sao có một số người lại nghĩ không ra? Tàu chiến cho dù tốt cũng không điên cuồng bắn bậy như tàu chở máy bay. Chiến tranh trên biển hiện nay không có tàu chiến chở máy bay, nên sẽ bị đánh ở thế bị động.
Phương Minh Viễn nhếch miệng, tàu chở máy bay của Hoa Hạ? Có lẽ trước khi Triệu Nam chính thức xuất ngũ, có thể nhìn thấy tàu của Hoa Hạ được đưa vào sử dụng. Nếu dựa theo như tiến trình lịch sử của kiếp trước, tàu chiến mẹ của Hoa Hạ phải đến năm hai nghìn không trăm mười mấy mới có thể được cải tạo dựa theo tàu chiến mẹ của Liên Xô. Nhưng sức chiến đấu của nó có thể đạt tối đa là bao nhiêu thì Phương Minh Viễn vẫn còn rất hoài nghi.
Ở xây dựng tàu chiến mẫu, kỹ thuật của Liên Xô còn kém xa Mỹ, mà một con thuyền mẹ bình thường đã mất gần 20 năm, làm sao có thể so sánh hay chiến đầu được với Mỹ chứ? Tuy nhiên, bất kể là nói như thế nào, chung quy thì đây cũng là một khởi đầu tốt. Tin rằng chỉ cần chính phủ Hoa Hạ hạ quyết tâm để đầu tư, như vậy chắc chắn một ngày nào đó có thể sản xuất ra được sản phẩm đuổi theo được sản phẩm của Mỹ.
- Không chỉ có tàu chở máy bay chiến đấu, các loại tên lửa đạn đạo của người Mỹ còn rắc rối hơn.
Phương Minh Viễn xoay người lại, tựa vào lan can, nhìn xuống biển nói. Giống tàu khu trục kiểu cũ của khu trục hạm cỡ lớn, không đủ khả năng phòng chống tên lửa đạn đạo, chỉ sợ chỉ cần mấy chiếc tàu chiến chiến đấu với nhau hoặc chiến đấu với tên lửa chuẩn xác, liền có thể làm nó mất đi sức chiến đấu, hoặc thậm chí là có thể chìm nghỉm.
- Tên lửa đánh chuẩn xác? Chính xác đến đâu?
Triệu Nam cười ha ha nói.
- Người Mỹ đang thông qua các loại kỹ thuật để nâng cao độ chính xác của hỏa tiễn, còn như chuẩn xác đến mức nào thì cháu nghĩ không lâu nữa mọi người đều sẽ biết thôi.
Phương Minh Viễn không hề kiêu ngạo khoe khoang sự hiểu biết của cậu về lĩnh vực này trước mặt vị quân nhân đương chức.
- Không lâu là bao lâu?
Triệu Nam hơi nhíu mày, ánh mắt có chút nghi ngờ.
- Cháu cho rằng bên vịnh đó sẽ có thể làm được sao?
- Không phải sẽ có thể đánh, mà là chắc chắn sẽ đánh.
Phương Minh Viễn vỗ vỗ lan có thể.
- Người I-rắc muốn dầu mỏ của Kuwait, mà người Mỹ thì hiển nhiên là không muốn kho dầu mỏ ở Trung Đông trong tay họ bị người khác nắm giữ, trừ phi có một bên nhượng bộ, nếu không trận chiến này chắc chắn sẽ xảy ra. Người Mỹ nhất định sẽ không nhượng bộ, như vậy người I-rắc sẽ nhượng bộ sao? Không có dầu mỏ thì người I-rắc dùng cái gì để có thể nhanh chóng hoàn lại khoản nợ còn thiếu của hai cuộc chiến tranh? Huống chi nếu nhận thua, còn phải bồi thường tổn thất của Kuwait, vì vậy bọn họ mới không bằng lòng. Nước Mỹ thì sao, đoán chừng cũng sẽ không bằng lòng cứ lặng lẽ chấm dứt chiến tranh như vậy.
- Câu này nghĩa là sao?
Triệu Nam lập tức có hứng thú, hỏi dồn.
- Thứ nhất, người Mỹ có thể nhân cơ hội này, tiến thêm một bước nắm giữ thế lực ở các nước trên vịnh, không những có thể bảo đảm nguồn cung cấp dầu thô cho nước Mỹ mà đồng thời còn có thể tiến vào châu Âu trong tương lai. Nhật Bản và Hoa Hạ là cái cổ của nguồn cung cấp, điểm tốt thì khỏi cần nói. Thứ hai, sau khi kết thúc chiến tranh lạnh, Liên Xô rõ ràng xuất hiện xu hướng suy tàn. Những người Mỹ già dặn đương thời có thể danh chính ngôn thuận mượn cơ hội này để toàn thế giới thấy được một chút sức mạnh quân sự của họ, cũng chính là giết gà dọa khỉ, mà I-rắc lại được coi là một nước mạnh, chính là con gà xui xẻo đó. Thứ ba, thời gian cách cuộc chiến tranh quy mô lớn cũng đã khá lâu, người Mỹ có thể thông qua trận chiến lần này kiểm tra một chút về những vũ khí hiện đại và chiến thuật trên đất I-rắc. Chú nói xem, ba lợi thế lớn như vậy, nếu bảo không đánh thì sao người Mỹ vui vẻ đồng ý được chứ?