Trùm Tài Nguyên

Chương 389: Rút củi đáy nồi




Ngồi ở trên ban công, Lý Tường Hòa đang vừa thưởng thức rượu vang đỏ, vừa ngắm cảnh mặt trời lặn, gật đầu nhẹ với Lý Thuận Tru đang vội vàng đi tới, ra hiệu cho y ngồi xuống phía bên kia chiếc bàn.
-Hóa ra ở Hoa Hạ đã từng có giai đoạn lịch sử như vậy? Chính phủ lại có thể làm như vậy? Nếu không phải có sự nhắc nhở của ông, tôi thực sự không ngờ tới.
Lý Thuận Tru phục sát đất liên tục gật đầu nói. Y bị Lý Tường Hòa răn dạy một phen, trải qua cuộc điều tra trong hai ngày, lúc này mới thực sự hiểu rõ kịch hay mà Lý Tường Hòa nói rốt cuộc là cái gì. Chính sách bế quan tỏa cảng của Hoa Hạ trong nhiều năm, cùng với việc Hàn Quốc và Hoa Hạ vẫn chưa thiết lập quan hệ ngoại giao, rất nhiều người Hàn Quốc không hề hiểu rõ về lịch sử Hoa Hạ sau khi thành lập đất nước, cho nên Lý Thuận Tru cũng không biết Hoa Hạ xưa kia còn có chuyện “công tư hợp doanh” như vậy.
Điều này đối với những chủ doanh nghiệp tư nhân mà nói, không thể nghi ngờ chính là cỗ máy hủy diệt. Cần biết rằng, trên lịch sử phát triển kinh tế thế giới, cũng không phải tất cả chủ doanh nghiệp tư nhân đều là nhờ bóc lột tàn ác với công nhân mới có thể trở nên giàu có, trong đó cũng không thiếu những người dựa vào việc nắm được cơ hội, hoặc là ngậm đắng nuốt cay làm ăn mấy thế hệ mới tích lũy tài sản dần dần. Hơn nữa không ít nhà tư bản dân tộc, trong thời kì kháng chiến và chiến tranh giải phóng, còn âm thầm ủng hộ giúp đỡ đảng cộng sản Hoa Hạ, cách đối đãi không phân tốt xấu, vơ đũa cả nắm này đương nhiên sẽ làm người khác tổn thương.
Ở đất nước theo chủ nghĩa tư bản, những việc tương tự nếu nói là không có, thì là nói dối, nhưng chính phủ các nước này tuyệt đối không dám trắng trợn, gióng trống khua chiêng mà tiến hành cướp đoạt tài sản đối với cả một tầng lớp. Bảo vệ tài sản cá nhân hợp pháp, chính điều đó được viết trong hiến pháp của các nước. Bất kì chính trị gia nào cũng thế, chính khách cũng vậy, thành viên vương thất quốc gia cũng tương tự, dám trắng trợn xúc phạm vào điều này thì tuyệt đối là đi đến kết cục chết không có chỗ chôn.
Nhà họ Phương là người Hoa Hạ chính gốc, chắc cũng không lạ gì giai đoạn lịch sử này, Lý Thuận Tru hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh hiện giờ khắp trên dưới nhà họ Phương đang vò đầu bứt tai vì chuyện này. Có điều trong lòng y vẫn có chút bất an.
-Nhưng tôi cũng để ý thấy đối với Hoa Hạ hiện giờ mà nói, rất nhiều doanh nghiệp tư nhân đều thích…núp bóng…đúng, núp bóng các doanh nghiệp quốc doanh hoặc là cơ quan hành chính, như vậy, dường như càng có lợi cho sự phát triển của bọn họ?
Lý Tường Hòa khinh thường mà bĩu môi nói:
-Ếch ngồi đáy giếng. Có lẽ bọn họ có thể thu được nguồn lợi trước mắt. Dựa vào tấm da hổ doanh nghiệp quốc doanh, tạm thời có được sự phát triển nhanh chóng nhưng đó lại là đào mồ chôn chính bọn họ. Sau này nếu doanh nghiệp lớn mạnh, sẽ có lúc bọn họ phát khóc. Ha ha, làm không tốt thì tiền mất tật mang, còn có thể đối diện với nguy cơ bị ngồi tù.
-Nguy cơ bị ngồi tù?
Lý Thuận Tru có phần khó tin.
-Quyền lực là con dao hai lưỡi, chọn đúng người, biết cách sử dụng, đối với sự phát triển của một đất nước, một doanh nghiệp, đương nhiên là có sức thúc đẩy cực kì mạnh mẽ. Nhưng nếu người nắm giữ quyền lực này là một người tham lam vô độ thì lưỡi dao quyền lực sẽ có thể hủy hoại một đất nước hoặc một doanh nghiệp. Có thể cách hiểu của tôi về doanh nghiệp quốc doanh của tôi và của người Hoa Hạ có chút bất đồng nhưng tôi nghĩ rằng đã là doanh nghiệp quốc doanh, thì quyền quyết định thuộc về chính phủ, chính phủ là gì? Là một con mãnh thú nên được nhốt trong chuồng, nếu không có chiếc chuồng này, hoặc là chiếc chuồng này không đủ chắc chắn thì nó sẽ có thể thoát ra và ăn thịt người.
Lý Thuận Tru cười lạnh lùng nói.
-Ông nghĩ rằng chính phủ Hoa Hạ giống như bị nhốt vào chuồng rồi sao?
-Nhưng…
Lý Thuận Tru chần chừ một chút nói.
-Ông muốn nói, tại sao còn có nhiều người Hồng Kông, Đài Loan và Nhật Bản, người Mỹ… như vậy đến Hoa Hạ đầu tư đúng không?
Lý Tường Hòa cười ha hả nói.
-Đó là bởi vì, răng nanh của chính phủ Hoa Hạ đều hướng vào người trong nước, mà ở trước mặt người nước ngoài, có nhiều khi bọn họ đều thu hết răng nanh lại, thay bằng một bộ mặt vô hại. Bởi vì bọn họ biết rằng, nếu dùng cách đó với người nước ngoài sẽ khiến bọn họ phải đối mặt với hậu quả không thể gánh nổi. Sự chỉ trích của chính phủ Hoa Hạ cũng không phải là làm qua loa mà có thể qua mắt được chính phủ nước ngoài. Hơn nữa, đất nước này còn có ý đồ muốn khôi phục tầm vóc thiên triều thượng quốc, chiếm được sự ủng hộ của càng nhiều quốc gia trên thế giới, nhằm chống lại sức ép của Mỹ và Nhật, cho nên mới có thể biểu lộ thái độ cực kì thân thiện với người nước ngoài.
Theo cách nhìn của Lý Tường Hòa, chính phủ Hoa Hạ ở điểm này đã từng được thể hiện, đãi ngộ đặc biệt nhân viên các cường quốc Âu Mỹ và Nhật Bản, vì mình là một đất nước còn chưa thể ra mặt chống lại những quốc gia này, hoặc là có điều cần nhờ vả với đối phương, cũng không có gì là lạ, nhưng ngay cả với nhân viên của các nước nhỏ ở châu Phi cũng hết mực cung phụng, mặc cho bọn họ thích làm gì thì làm, lại vứt bỏ quyền được bảo vệ mà nhân dân trong nước đáng được hưởng. Đây chính là điều khiến Lý Tường Hòa cho là vô liêm sỉ.
-Cho nên, tôi không thích đất nước này, nhưng thị trường rộng lớn của nó lại là một nơi không thể thiếu cho sự phát triển sau này của Đại Hàn dân quốc chúng ta.
Lý Tường Hòa cúi đầu thở dài nói.
Nhìn Lý Tường Hòa có vẻ ưu tư, Lý Thuận Tru không tiện hỏi thêm nữa, nhưng ý của Lý Tường Hòa đã thể hiện rất rõ ràng, nhà họ Phương lần này gặp rắc rối rồi, hoặc là bọn họ phải bỏ dự án này, mình sẽ có thể một lần nữa có cơ hội có được vịnh Á Long; hoặc là bọn họ chịu chấp nhận, cũng sẽ mang tới thảm họa ngầm cho sự phát triển của nhà họ Phương ở Quỳnh Hải sau này, tuy rằng mình không có được vịnh Á Long nhưng lại có thể chờ mong sau này có một ngày nhà họ Phương chịu tổn thất to lớn.
-Tề Yên, cô nói, tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh đề xuất, muốn dùng tiền sử dụng đất để góp cổ phần vào dự án này?
Triệu Nam nhíu mày nói.
-Không sai, đây là tin tôi nghe từ trợ lí Lâm Liên của Phương Minh Viễn, hơn nữa tin này, tôi cũng đã được chứng thực từ ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu.
Tề Yên nói với giọng có phần hoảng hốt.
-Nhưng, thế chẳng phải là rất tốt sao? Có nhà nước góp cổ phần, tốc độ xây dựng của dự án này càng nhanh chóng hơn nữa dù là việc vay vốn hay sự phối hợp cuả chính quyền địa phương, đều có thể có được càng nhiều ưu đãi. Như vậy có gì không tốt?
Triệu Nam nói với vẻ khó hiểu. Theo cách nhìn của y, góp cổ phần như thế này, cùng hưởng lợi nhuận trong tương lai của dự án, đối với bên nào cũng có lợi. Tề Yên lo âu vì cái gì chứ?
-Ông Triệu, không thể nhìn nhận việc này như vậy.
Lữ Lương trầm giọng nói. Khi nãy Tề Yên báo với y tin này, lúc đầu y cũng nghĩ như vậy, nhưng sau một lượt phân tích của Tề Yên, y mới hiểu rủi ro cực lớn trong đó.
-Như thế nào?
Triệu Nam quay đầu nhìn ủy viên chính trị của mình, với người bạn nối khố này, y vẫn rất tín nhiệm.
-Đề nghị đột ngột này của tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh, rất có khả năng sẽ khiến dự án này đứt gánh giữa đường, nhà họ Phương rất có thể sẽ từ bỏ dự án này.
Lữ Lương thấp giọng nói.
-Từ bỏ dự án này?
Triệu Nam kinh ngạc mở to hai mắt, y làm sao có thể ngờ, Lữ Lương lại có thể đưa ra câu trả lời như vậy.
-Tại sao?
-Đầu tiên, chúng ta xét từ cơ cấu cổ phần ban đầu của dự án này, chúng ta và tổng giám đốc Tề cùng giữ hai mươi phần trăm cổ phần, cô Vu Thu Hạ ở Hồng Kông giữ hai mươi phần trăm cổ phần, nhà họ Phương giữ sáu mươi phần trăm cổ phần. Như vậy, nhà họ Phương là đại cổ đông, dù chúng ta và Vu Thu Hạ cùng phản đối, nhà họ Phương vẫn có thể làm theo ý của mình, quyết định phương hướng phát triển của công ty. Tất nhiên, trường hợp mà tôi nói là hầu như không thể xảy ra.
Lữ Lương buông tay nói.
Triệu Nam hiểu rõ, ý của Lữ Lương là, dù mình hay là Tề Yên, nói khó nghe một chút, đều là Phương Minh Viễn chiếu cố mới đồng ý việc bọn họ góp cổ phần, nếu không thì dựa vào nguồn lực tài chính của nhà họ Phương và nhà họ Quách, làm sao có thể để ý đến chút đầu tư này của bọn họ- một hòn đảo người ta còn dám bỏ ra tiền thuê năm mươi triệu, mà hễ hai bên có mâu thuẫn, Vu Thu Hạ đương nhiên sẽ đứng về phía nhà họ Phương. Mình và Tề Yên, cũng không thể không biết điều, hơn nữa, so với những người không hiểu biết về kinh doanh như mình, và kẻ kiếm lợi từ con đường buôn lậu như Tề Yên, những chuyện trong ngành kinh doanh, y vẫn tin tưởng nhận định của Phương Minh Viễn hơn.
-Mà nếu như nói, theo ý của tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh, nhà nước dùng tiền thuê đất để góp cổ phần thì tôi và tổng giám đốc Tề tính toán một chút, dựa vào giá đất hiện giờ ở thành phố Nhai Châu mà nói, cuối cùng nhà nước sẽ chiếm khoảng bốn mươi phần trăm cổ phần. Cũng có nghĩa là tổng cổ phần của nhà nước và chúng ta sẽ vượt qua năm mươi mốt phần trăm, trở thành cổ đông có quyền quyết định, tôi nghĩ kết quả thế này, nhà họ Phương không thể bằng lòng.
Lữ Lương nghiêm túc nói.
Lần này, Triệu Nam thực sự im lặng, không nói nổi một lời. Nói đến mức này, y đương nhiên cũng hiểu nhà họ Phương tại sao có khả năng bỏ dự án này. Dự án mà ngay đến quyền quản lí cổ phần công ty cũng không có, đương nhiên là không còn hứng thú gì. Ai cũng không thể can tâm tạo điều kiện cho người khác hưởng lợi. Hành động này của lãnh đạo tỉnh và tỉnh ủy Quỳnh Hải là có âm mưu kiếm lợi. Tuy rằng nói, dự định ban đầu của bọn họ có thể cũng không dính đến việc quản lí cổ phần, nhưng trên thực tế kết quả được tạo ra lại khiến người ta thấy rất không bằng lòng.
-Nhà họ Phương và nhà họ Quách có thể đầu tư thêm không, giành lại quyền quản lí cổ phần?
Triệu Nam suy nghĩ hồi lâu mới hỏi Tề Yên. Tề Yên cười khổ mà nhìn Lữ Lương, hai người thật là cặp bài trùng, lối suy nghĩ giống hệt nhau.
-Như thế e rằng không được.
Lữ Lương nói.
-Tổng giám đốc Tề đã giải thích nguyên nhân cho tôi. Đầu tiên, tăng nguồn đầu tư, giành lại quyền quản lí cổ phần sẽ phải điều động thêm vốn, dù nhà họ Phương và nhà họ Quách dư dả đến đâu, cách làm bị động như vậy đều sẽ khiến họ không hài lòng; thứ hai, giành lại quyền quản lí cổ phần, vậy thì nắm quyền quản lí đến mức độ nào mới là phù hợp? là 51%, hay là 60%? Hay là nhiều hơn? Con số này rất khó đoán chắc; thứ ba, số tiền đầu tư chúng ta và tổng giám đốc Tề Yên, nói không được lịch sự, là nhà họ Phương chiếu cố mới đồng ý cho góp cổ phần, hơn nữa mức cổ phần của chúng ta cũng đã được ấn định, chúng ta không làm ảnh hưởng đến chính sách phát triển công ty sau này, nhiều nhất cũng chỉ là cử người giám sát tài vụ, đảm bảo lợi nhuận được chia sau này. Nhưng nếu nhà nước tham gia góp cổ phần, thì chắc chắn phải sắp xếp nhân viên quản lý thích hợp ở công ty, ít nhất cũng phải xếp một vị trí cấp phó tổng giám đốc, hoặc là chức vụ trong các bộ phận quan trọng như là quản lý nhân sự hay là quản lí tài chính. Nếu như người được cử tới thông minh năng động thì còn được, nếu như cử đến một kẻ ăn uống chơi bời cái gì cũng giỏi nhưng hễ động đến công việc thì chỉ là kẻ ăn hại, thì giải quyết thế nào?
Triệu Nam thầm nhếch mép, Lữ Lương quả là nói có ý cả, ở căn cứ hải quân Nhai Châu, đúng là có vài ba kẻ con ông cháu cha, Lữ Lương thường nói chúng là “ăn uống chơi bời cái gì cũng giỏi nhưng hễ động đến công việc thì chỉ là kẻ ăn hại”, nhưng chức vụ, thế lực đằng sau của chúng rành rành ra đấy, Triệu Nam đành phải sắp xếp cho chúng một số cương vị trọng yếu, đồng thời còn phải cử những trợ thủ nhanh nhẹn tháo vát đi kèm chúng, khi cần thiết có thể đảm nhận trách nhiệm để đảm bảo bọn chúng không thể làm gì ảnh hưởng đến việc lớn trong những thời khắc quan trọng.
Nhưng dù là như vậy, Triệu Nam và Lữ Lương vẫn thường xuyên phải dọn dẹp những hậu quả của chúng, thay chúng giải quyết những vấn đề không đâu, trấn an cơn giận của những người khác trong căn cứ. Với mấy kẻ ăn hại này, bản thân hai người có lúc giận đến mức chỉ hận không thể rút ngay súng ra mà bắn chết chúng. Nếu có thể điều những kẻ này đi khỏi, Triệu Nam và Lữ Lương sẽ không ngại tìm những mối quan hệ trong quan khu, cầu xin tất cả những ông nọ bà kia.
Lữ Lương sở dĩ nói như vậy chính là nhắc nhở y, giống như bọn họ không thể chịu nổi sự tồn tại của mấy kẻ ăn hại đó, Phương Minh Viễn e rằng cũng không thể đồng ý trong công ty có những kẻ như thế, loại người có thế lực đứng sau, có chức vụ, phá nhiều hơn làm, công không đủ bù tội. Và sau này phải ngày ngày tiếp xúc với loại người này, chi bằng bỏ quách đi, Hoa Hạ rộng lớn như vậy, làm sao lại không tìm được cơ hội đầu tư khác tốt hơn?
Triệu Nam tuy rằng rất muốn nói, tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh Quỳnh Hải đã coi trọng dự án này như thế, vậy thì chắc chắn sẽ không thể cử một kẻ ăn hại đến được. Nhưng tình hình thua lỗ mọi mặt của doanh nghiệp quốc doanh Hoa Hạ khiến y thực sự không mở nổi miệng.
Triệu Nam đau đầu đứng dậy, đi qua đi lại vài bước trong văn phòng. Nếu như đặt mình vào vị trí nhà họ Phương lúc này, cũng rất có thể sẽ dứt khoát từ bỏ, còn hơn là để dẫn đến kết cục không vui sau này. Cái gọi là thà đau một lúc còn hơn để dài lâu, chính là đạo lý này.
Nhưng cái đau nhất thời của nhà họ Phương e rằng sẽ là nỗi đau dài lâu của Triệu Nam, việc này có thể sẽ khiến y cả cuộc đời cũng không thể quên được cơ hội trời cho lúc ban đầu, cơ hội giúp y có thể được giảm liền mấy năm quân phí, thậm chí còn có tầm ảnh hưởng tới sức chiến đấu của quân đội cho tới khi có được nguồn viện trợ kinh tế hợp pháp, nhưng lại vì bản thân không làm mà vuột mất.
Cơ hội chỉ đến một lần, không thể để tuột khỏi tay, là một bậc quân nhân, Triệu Nam đương nhiên hiểu rõ đạo lý này. Nhưng quân nhân không thể can thiệp vào những việc của chính quyền địa phương, dù y có muốn ngăn cản cũng không biết làm cách nào.
Triệu Nam đi lại vài vòng, trong lòng tính toán rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể loại bỏ hoàn toàn ý nghĩ này của tỉnh Quỳnh Hải. Vừa quay mặt lại, liền nhìn thấy bộ dạng nửa cười nửa không của Lữ Lương, lập tức nói:
-Được lắm Lữ Lương ạ, sao phải ném đá giấu tay thế, rõ ràng có cách rồi mà còn ngồi đó cố ý xem tôi làm trò cười, nói đi, có cách gì thế?
Lữ Lương cười và đứng dậy, nói nhỏ bên tai Triệu Nam vài câu.
Ánh mắt Triệu Nam lập tức bừng sáng, buột miệng nói:
-Hay lắm. Như thế này có thể gọi là rút củi đáy nồi đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.