Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt đã bước sang năm 91.
Cuối cùng Phương Minh Viễn cũng về đến Bắc Kinh trước tết Nguyên Đán, trong lần thi cuối kỳ này lại xếp hạng 3 toàn lớp, thành tích tốt nhất cả năm là xếp thứ 7, điều này làm các thầy cô trường trung học Long Đầm cảm thấy rất hài lòng, ngoài ra còn một người rất hài lòng khác nữa là bộ trưởng Tô Hoán Đông.
Đương nhiên, Phương Minh Viễn cũng rất vừa lòng, trong suốt năm 90 qua, hắn không chỉ làm mưa làm gió ở thị trường dầu thô, mà còn tạo dựng danh tiếng sản nghiệp, có thể nói năm vừa qua là một năm thuận lợi của hắn.
Chi nhánh của hệ thống siêu thị Carrefour đã vươn ra ngoài tỉnh Tần Tây, tiến thẳng tới Bắc Kinh, Thượng Hải. Vào ngày khai trương còn tạo tiếng vang ở địa phương. Kim ngạch buôn bán trong tháng, đã vượt mức kế hoạch đề ra trong tháng của siêu thị Carrefour, khiến Tôn Chiếu Luân mừng rỡ, lúc nào cũng cười toe tóe. Hiện giờ đang dự trù mở thêm hai chi nhánh nữa, hơn nữa còn mở rộng mạng lưới xuống tận phía nam.
Quán ăn Phương Gia so với siêu thị Carrefour thì phát triển còn nhanh hơn, hiện giờ có mặt ở hầu hết các thành phố trong cả nước, có vài thành phố, thậm chí có cả vài chi nhánh, mà các cửa hàng này, chẳng những gánh vác đại nghiệp kiếm tiền, mà cũng là một bước thử nghiệm của nhà họ Phương đối với mức phí tiêu dùng bình quân tại địa phương đó.
Ở Nhật Bản, phim hoạt hình và truyện tranh của Phương Minh Viễn đã bắt đầu được chuẩn bị: “ kỳ hồn”, “ thợ săn” là những bộ manga đã được bán sạch khi vừa cho ra lò và vẫn đang được săn ráo riết tại các sạp báo, đưa tên tuổi Phương Minh Viễn trở thành tác giả manga hàng đầu tại Nhật Bản, vốn dĩ hắn chỉ nghĩ “xuất” “Cao thủ bóng rổ”, đáng tiếc trong Tuần san thiếu niên được xuất bản vào tháng bảy Phương Minh Viễn cảm thấy tiếc khi nhìn thấy sự xuất hiện của nó, cho nên mới sửa thành “ kỳ hồn”.
Tuy rằng nói, các tác giả manga Nhật Bản có sức tưởng tượng cực kỳ xuất sắc, bất luận là đề tài gì cũng có thể cho ra đời một tác phẩm. Mà những tác phẩm manga về thể thao trong manga như: bóng đá, bóng rổ, bóng chày, tennis… sớm đã rất quen thuộc với độc giả, hơn nữa những tác phẩm được người Nhật Bản công nhận là kinh điển như “kiệt tướng bóng đá”, “cao thủ bóng rổ”, “Hoàng tử tennis”, “đại liên minh bóng chày”… ngay cả những môn thể thao như bơi lội, quyền anh cũng có không ít tác phẩm.
Nhưng tác phẩm về cờ vẫn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, kỳ thật điều này cũng rất dễ dàng lý giải, thể loại cờ phần lớn đều là sự đấu trí lẫn nhau, không giống các môn vận động làm người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Vậy làm sao có thể thể hiện được loại hình này vào trong manga, đối với các tác giả manga mà nói, điều này chính là sự khiêu chiến. Nhất là cờ vây, rất nhiều người Nhật Bản xem nó là biểu tượng: “món đồ chơi tao nhã của người cao tuổi”. Đừng nói thích, chính là nhìn quy tắc chơi của nó, cũng đủ làm ta cảm thấy choáng váng. Đừng nói chi đến việc phát sinh niềm hứng thú với nó.
Cho nên, khi Phương Minh Viễn giao cho Miyamoto quyển thứ nhất của “kỳ hồn”, Miyamoto tỏ ra nghi ngờ, một đề tài nhàm chán như vậy, có thể đem đến thành công sao?
Nhưng trước thái độ kiên định của Phương Minh Viễn, nếu nói “nguyệt san thiếu niên” cự tuyệt xuất bản, vậy thì hắn không ngại đem này bộ tác phẩm này giao cho nhà xuất bản khác ở Nhật.
Miyamoto rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, đem “kỳ hồn” về Nhật, kết quả ngoài sức tưởng tượng của ông ta. Tác phẩm này của Phương Minh Viễn, lại một lần nữa gây ra sự phân rẽ trong nội bộ lãnh đạo cấp cao của Nguyệt san thiếu niên, rất nhiều người đều cho rằng, bộ tác phẩm này sẽ làm cho sự nổi tiếng của Phương Minh Viễn sụt giảm trầm trọng, cho nên hy vọng Phương Minh Viễn có thể trước khi “ thợ săn” kết thúc cho ra đời một bộ manga khác. Dù sao tốc độ sáng tác của Phương Minh Viễn cũng rất nhanh, các tác giả khác đều cần 3 đến năm mới có thể viết tiếp tác phẩm, còn với hắn, bình thường chỉ khoảng chừng một năm, sẽ viết xong bản thảo. Nói như vậy, chỉ cần nhà xuất bản thả chậm thời gian xuất bản “thợ săn”, thì thời gian căn bản chẳng có vấn đề gì.
Hiện giờ Phương Minh Viễn, trong các tác giả manga ở “thiếu niên nguyệt san”, đã được xem là bậc thầy, cũng là người cầm cờ tiên phong cho nhóm tác giả đứng đầu“thiếu niên nguyệt san”, Cũng vì thế không ai hy vọng hắn có nửa điểm sai lầm. Thật ra là không chấp nhận hắn xảy ra nửa điểm sai lầm.
Nhưng thái độ của Phương Minh Viễn cực kỳ cứng rắn, mạnh mẽ, mặc kệ “thiếu niên nguyệt san” đưa ra yêu cầu gì, hắn cũng nhất quyết không chịu đồng ý, thậm chí còn đề xuất phải đổi nhà xuất bản.
Bất đắc dĩ báo“nguyệt san thiếu niên” chỉ có thể thỏa hiệp,các tác phẩm của Phương Minh Viễn từ trước đến nay, vẫn được “nguyệt san thiếu niên” giới thiệu với độc giả, nếu nói đột nhiên thay đổi địa vị, có thể làm người ta sinh ra ảo giác hay không, Phương Minh Viễn và “thiếu niên nguyệt san” mỗi người đi một ngả, sẽ gây ra hậu quả gì, không ai dám đứng ra gánh vác.
Vì thế vào tháng mười hai, “thiếu niên nguyệt san” trên tạp chí hoạt hình cùng tháng đã cho xuất bản tập đầu tiên của tác phẩm “kỳ hồn”, và giới chuyên môn đã làm một phần điều tra, xem thái độ của và sự đón nhận của độc giả với tác phẩm này.
Một điều bất ngời là “kỳ hồn” không chỉ thành công, mà còn gây chấn động dư luận. Trong bản khảo sát thu về vào cuối tháng, gần như 90% mọi người đều truy hỏi “kỳ hồn”
khi nào thì bắt đầu chính thức ra tiếp. Đến cả giới bình luận manga khắt khe nhất của Nhật Bản, bởi vì số lượng cuốn được xuất bản quá ít, những người này còn không thể xác định được kết quả cuối cùng của nó, nhưng cũng không đưa ra lời chê bai gì đối với tác phẩm này.
Hơn nữa, điều khiến “nguyệt san thiếu niên” giật mình chính là, công ty manga Nhật Bản quả thực càng tin tưởng vào các tác phẩm này của bọn họ, ngay sau hôm tạp chí được xuất bản, đã đến tận cửa tìm, đề xuất mua lại bản quyền cải biên tác phẩm “kỳ hồn”, ba ngày sau, con số này đã lên đến 6. Bảng giá đưa ra thấp nhất cũng ngang ngửa quyền cải biên bộ manga “thợ săn”. Khiến “thiếu niên nguyệt san” không ngừng khiếp sợ. Miyamoto cũng mừng như điên, vội vã báo cáo kết quả này cho Phương Minh Viễn.
Đối với kết quả này, Phương Minh Viễn lại không hề ngạc nhiên, ở thế kỷ trước, sự thành công của “kỳ hồn”, ở Nhật Bản, Hàn Quốc, Hoa Hạ, thậm chí tạo ra một luồng sóng ở Đông Nam Á. Không chỉ có mỗi bộ manga “kỳ hồn” thu hút được lượng lớn độc giả, trên các sạp báo nó luôn được bán sạch, dự tính lượng tiêu thụ đạt gần hai mươi triệu cuốn, giới hoạt hình ở Nhật Bản, xem đây là số lượng tương đối khủng, chỉ có hoạt hình gia hạng nhất sở hữu các tác phẩm manga kinh điển, mới có thể đạt được thành quả như vậy.
Mà khi chuyển thể nó sang hoạt hình thì càng tạo ra làn sóng khủng khiếp hơn, vừa mới xuất hiện đã đạt được tỉ lệ người xem ở mức gần bốn mươi phần trăm (40%), một con số đáng kinh ngạc. Phải biết rằng, ở Nhật Bản, đến cả mấy bộ phim thần tượng cũng không thể đạt được kỷ lục này.
Còn sau này thì khỏi nói, nó liên tiếp được chuyển thể sang trò chơi, còn có CD kịch truyền thanh, phim hoạt hình dài kỳ hay CD âm nhạc đều nhận được sự quan tâm lớn từ khán giả. Giới bình luận hoạt hình Nhật Bản luôn buông lời khen ngợi, tác phẩm được đánh giá và kỳ vọng rất cao. Nhanh chóng đem “kỳ hồn” xếp vào hàng các tác phẩm kinh điển nhất.
Hơn nữa “kỳ hồn” còn mang sức ảnh hưởng lớn tới xã hội, có sức cống hiến lớn khi thúc đẩy sự nghiệp phát triển cờ vây ở Nhật Bản thậm chí các quốc gia Đông Nam Á. Theo công tác thống kê cờ vây của kỳ viện Nhật Bản hồi kiếp trước, thì trong những năm “kỳ hồn” xuất hiện, tuyển thủ cờ vây Nhật Bản tăng thêm gần cả triệu.Mà những năm gần đây, bởi vì cuộc sống phát triển nhanh hơn, hoạt động giải trí tăng nhiều, Thanh thiếu niên càng có nhiều lựa chọn, người chơi cờ vây Nhật Bản ngày một ít đi, và dần dần xu hướng lão hóa, không có lớp trẻ kế thừa, kỳ thật tình cảnh này cũng không phải chỉ xảy ra duy nhất ở Nhật Bản, mà còn là vấn đề nhức nhối trong 3 nước có môn cờ vây phát triển mạnh trên thế giới như Hoa Hạ và Hàn Quốc.
Kỳ viện Nhật Bản tìm mọi cách để vực dậy làn cờ vây ở Nhật Bản, nhưng hiệu quả đem lại không được khả quan. Vậy mà sau sự xuất hiện của “kỳ hồn”, đã dấy lên phong trào chơi cờ vây ở giới trẻ Nhật Bản, hơn nữa còn thu hút nhiều người chú ý đến môn thể thao mang tính trí tuệ này. Tạp chí cờ vây có uy tín ở Hoa Hạ đã giới thiệu tác phẩm “kỳ hồn”, thậm chí đài truyền hình Hoa Hạ cũng đã có một cuộc điều tra toàn diện về tác động của Kỳ hồn đến làng cờ vây trong nướckết quả thế nào thì ắt hẳn là không cần nói cũng biết.
Sau khi trải qua kiện sự này, vị trí của Phương Minh Viễn ở “thiếu niên nguyệt san” đã đưa lên hàng chủ chốt.
Đồng thời công ty trò chơi cũng chế tác ra bộ thời đại đại hàng hải, một trò chơi nhỏ thú vị không kém với các trò chơi trong kiếp trước của Phương Minh Viễn, lại rất hút khách, tiền cứ thế ùn ùn kéo tới. Hơn nữa vễ xuất bản “nguy cơ sinh hóa” cũng đã được nâng lên thành xuất bản hàng ngày. Sau khi “nguy cơ sinh hóa” hút khách ở Nhật Bản, sự mong chờ đối với sự ra đời trò chơi này của giới cuồng sinh hóa cũng tăng vọt. Thậm chí đã có công ty hoạt hình chủ động liên hệ đến công ty, muốn đem “nguy cơ sinh hóa” chế tác thành phim hoạt hình. Chỉ có điều vẫn chưa nhận được cái gật đầu chấp thuận từ phía Phương Minh Viễn.
Và việc hợp tác với công ty cổ phần Thế gia cũng thuận buồm xuôi gió, chế tác “chiến sĩ VR” đã gần kết thúc, chỉ chờ đến mùa xuân là đem bán, Suzuki lại một lần nữa đưa thư mời cho Phương Minh Viễn, hy vọng hắn tự mình trải nghiệm trò chơi của chính mình sáng tác một lần trước khi đem bán,tất nhiên, Phương Minh Viễn sẽ không cự tuyệt.
Nhà máy lắp ráp MD đặt tại Phụng Nguyên đã bắt đầu sản xuất thử, những lô hàng MD đầu tiên được nhân viên kiểm tra chất lượng của công ty cổ phần kiểm nghiệm chất lượng Thế Gia thông qua thuận lợi, nhanh chóng nhập tới thị trường Nhật Bản. Tin chắc sẽ tới vào mùa xuân năm sau, nhà máy này có thể chính thức được vận hành suôn sẻ, lợi nhuận không ngừng tăng lên.
Asohon Kagetsu ở Liên Xô, cũng là liên tục ra tay, thu mua khoáng sản tài nguyên và nhà xưởng khắp Liên Xô, ngay cả tết Nguyên Đán cũng không thể quay về Nhật Bản. Hiện giờ ở Liên Xô, cô cũng đang nổi tiếng với danh hiệu “ Người bạn ngoại quốc “, tuy rằng tỷ giá tiền tệ của Liên Xô vẫn còn thấp nên cô đến thu mua khoáng sản ở đây, chẳng khác gì các thương nhân tìm đến Hoa Hạ vậy.
Về phần Trung Đông, thế cục nơi đó vẫn đang diễn ra ác liệt. Người Mỹ lại một lần nữa ra cảnh cáo, chính phủ Iraq vẫn đang chống cự không lui binh ra khỏi Kuwait, hơn nữa đem tài từ Kuwaitđưa hết về Iraq. Hai bên triệu tập lính được trang bị vũ khí hạng nặng, tập trung ở biên cương rình rập lẫn nhau. Mà việc khủng hoảng con tin, cũng chẳng khác gì kiếp trước, bạo phát ra rồi. Trong lúc nhất thời, Iraq chính phủ là được quần chúng ủng hộ.
Nhưng mấy người hoàng tử Abdullah, càng vì vậy mà nhận được sự coi trọng của hai cường quốc, bởi vì không lâu sau khi Iraq xâm lấn Kuwait bọn họ cũng đã nhắc nhở chính phủ phải đề phòng Iraq ”chó cùng dứt dậu”, đem con tin các quốc gia làm lá chắn thịt người ngăn chặn cuộc tấn công này ở Iraq. Cùng lúc với việc địa vị hai người tăng vọt thìđương nhiên bọn họ cũng sẽ vô cùng cảm kích Phương Minh Viễn.
Việc nhập thương phẩm của Kuwait diễn ra liên tục không ngừng, hơn nữa số lượng mua cũng càng lúc càng lớn. Hồi năm trước, Lâm Liên đã xuất hàng gửi đến Trung Đông đến lần thứ ba rồi, chỉ dực vào hạng mục này, nhà họ Phương cũng đã thu được lợi nhuận cao tới một trăm triệu đô la Mỹ
Mà ở các nước Ả rập thống nhất, một ngân hàng không lớn mà lại có hai cổ đông nhà không lớn đã có hai, một ngân hàng tuy không lớn nhưng lại có thành viên của hai hoàng thất tham gia cổ phần- ngân hàng Đa Lợi, đã lặng lẽ mở cửa kinh doanh. Mà đứng đầu hệ thống này, chính là nguồn vốn đầu tư lên đến một trăm bảy mươi triệu đô la từ hai người hoàng tử Abdullah. Là mộtcổ quan trọng trong ngân hàng nhưng Phương Minh Viễn lúc ấy lại không có thời gian tới chúc mừng. Vì thế, hoàng tử Abdullah có chút không hài lòng đối với hắn. Cuối cùng, Phương Minh Viễn đành phải nhượng bộ đáp ứng, cố gắng hoàn thành trong nửa năm, ở nửa năm đầu năm 91, hai người định ngày gặp mặt.
Đương nhiên, điều khiến Phương Minh Viễn vui vẻ nhất, chính là cùng với Triệu Nam chính thức đạt được hiệp nghị đầu tư trước tết nguyên đán, vì thế, Triệu Nam và Lữ Lương cố ý chạy tới Phụng Nguyên trước tết âm lịch.
Suốt một tháng tranh cãi, dưới yêu cầu của bên quân đội, Tỉnh ủy Quỳnh Hải và Ủy ban nhân dân tỉnh vào ngày 3 tháng 2 chính thức ra công văn ở Thành ủy Nhai châu và Ủy ban nhân dân thành phố, đem vịnh Á Long và Hải Đường cùng vùng phụ cận trong bán kính trăm ki-lô-mét vuông, giao cho... căn cứ hải quân Nhai Châu quản lý. Đương nhiên, trong đó, cũng có sự âm thầm tác động của khu quân sự tây bắc.
Mà Triệu Nam lần này đến đây, chính là muốn ký hợp đồng đầu tư với nhà họ Phương. Biết rõ đêm dài lắm mộng, ông ta rất sợ sẽ xuất hiện tình huống như trước. Đương nhiên, ngoài ra, vào tháng tư, ở vịnh Á Long Nhai châu, còn một lần ký tên chính thức nữa.
Trên trăm ki-lô-mét vuông đất này, sau này đều do công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần quản lý tất cả. Mà Phương Minh Viễn cần phải đóng phí, 70 năm chỉ phải đóng một nghìn sáu trăm tệ cho mỗi mẫu. Nhưng do xét đến diện tích đất so với kế hoạch dự định tẳng lên đáng kể, cho nên công ty có thể chi làm ba kỳ thanh toán trong vòng hai năm, kỳ đầu chỉ cần chi trả 1 trẳm triệu tệ. Đương nhiên, khoản tiền này, cũng không phải duy nhất hải quân căn cứ Nhai Châu được dùng, mà là 80% phải giao lên hạm đội Nam Hải.
Nếu dựa theo lệ thường mà nói, một vụ chuyển nhượng đất có quy mô lớn như vậytất nhiên không thể chuyển nhượng theo giá cả như thế được, sự chênh lệch giữa giá bán lẻ và bán sỉ, sẽ rất có íchtrong lãnh vực bất động sản. Nhưng, Phương Minh Viễn cũng chẳng có ý định đôi co với quân đội, dù sao cũng không đến hai năm, giá đất Quỳnh Hải sẽ tăng nhanh đến mức chóng mặt, có trả nhiều tiền hơn cũng không sợ bị thiệt, hơn nữa còn có thể giành được nhiều thiện cảm từ phía quân đội.
- Chú Triệu, sau này nếu giá đất tăng cao, chúng ta cũng sẽ không tính lại tiền lãi đâu.
Phương Minh Viễn nhắc nhở Triệu Nam. Hắn cũng là đưa ra kế sách dự phòng cho Triệu Nam.
Triệu Nam buồn cười nói:
- Tiểu tử, cháu yên tâm, quân nhân chúng ta nói là giữ lời, cháu có thể mua tất cả với giá 1600 nhân dân tệ một mẫu, số tiền đó cũng không phải ít, trong lòng chú Triệu cũng đã có tính toán cả, ngày sau đất đai tăng giá, thì nhiêu đó có đáng là gì? Chẳng nhẽ cháu cho rằng việc đầu tư gặp thất bại, chúng ta không có khả năng hoàn trả lại cho cháu hay sao?
Nếu đã đầu tư rồi, kinh tế địa phương phát triển, đất này tự nhiên sẽ có giá hơn, đạo lý thả cá nhỏ bắt cá lớn đó, lẽ nàoông ta không hiểu.
Nhưng ông ta nào biết đâu rằng, giá trị mảnh đất này tăng lên đến mức khiến ông ta phải nghẹn họng, mở mắt nhìn trân trối.