Trùm Tài Nguyên

Chương 445: Lấy đó làm gương




Phác Đông Xương của Tập đoàn Hanjin của Hàn Quốc? Phương Minh Viễn kinh ngạc đưa tay lên gãi đầu, hắn không nhớ rõ mình đã từng có mối quan hệ gì với cái tập đoàn Hanjin gì gì của Hàn Quốc kia, nếu như nói thẳng ra thì chỉ có chút thù hận với tập đoàn Samsung, còn cái tên Cao Li này vì sao lại tìm đến mình?
- Hình như chuyện này có liên quan đến Tề Đại Quân. Phác Đông Xương này, tự nhận là chủ tịch công ty của công ty Tề Đông Đại Hưng, công ty này thuộc tập đoàn Hanjin.
Lưu Chí Hào đưa tay che micro trên điện thoại thấp giọng nói.
Tề Đại Quân? Phương Minh Viễn lại kinh ngạc, Quản lý đô thị thành phố Uy Giang, không ngờ lại có liên quan tới tập đoàn Hanjin gì đó của Hàn Quốc, sự việc này càng lúc càng tiến xa đến mức không ngờ được.
Phương Minh Viễn tiếp điện thoại nói:
- Chào ông Phác Đông Xương, xin hỏi có chuyện gì?
Một giọng nam cất lên qua điện đoại ước chừng đã bước vào tuổi trung niên, nói rành tiếng Hán, phát âm giọng vùng đông bắc khá chuẩn.
- Cậu Phương, tôi mạo muội gọi điện đến cho cậu, chắc là cậu bất ngờ lắm khi nhận được cuộc gọi này, tôi xin mạn phép giới thiệu một chút, tôi là Phác Đông Xương là Chủ tịch công ty Tề Đông Đại Hưng thuộc tập đoàn tài chính Hanjin của Hàn Quốc, tập đoàn Hanjin của tôi với quý công ty cũng có vài nghiệp vụ qua lại với nhau, hợp tác song phương trước nay luôn tốt đẹp. Hôm nay, sở dĩ mạo muội gọi điện gặp cậu Phương, là muốn nhờ cậu Phương có thể giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho Tề Đại Quân một lần này ngày sau Phác Đông Xương tôi nhất định sẽ báo đáp.
Hàng loạt ý nghĩ vụt qua trong đầu Phương Minh Viễn, tập đoàn tài chính Hanjin gì đó, quả thật hoàn toàn không có chút ấn tượng gì trong trí nhớ của hắn, ấn tượng duy nhất về tập đoàn tài chính Hàn Quốc trong kiếp trước là LG, Samsum, chỉ vài thương hiệu hùng mạnh trên thị trường thế giới, còn cái tên tập đoàn vừa nghe thấy kia, có lẽ cũng là một công ty hùng mạnh trên thị trường Hàn Quốc, thế nhưng cái tên công ty Tề Đông Đại Hưng nổi tiếng gì đó hoàn toàn không có chút ấn tượng nào. Còn cái ông Phác Đông Xương kia nữa, có thể báo đáp gì cho mình sau này? Lại còn Tề Đại Quân, có liên quan gì với người Hàn Quốc mà họ lại cầu xin tha cho y?
- Ông Phác, tôi nghĩ ông nhầm đối tượng rồi? Tề Đại Quân vi phạm luật pháp, thì đã có toà án đứng ra xét xử. Tôi chẳng qua chỉ là một thương nhân bình thường, làm sao dám nhẹ tay với nặng tay? Hơn nữa tôi cũng xin nhắc ông Phác, chuyện xử lý Tề Đại quân như thế nào là chuyện nội bộ của nước chúng tôi.
Đối với bọn người Cao Li này, Phương Minh Viễn không có một chút thiện cảm nào, chỉ có tài bóp méo lịch sử mà ngay cả người Nhật Bản cũng phải ngã mũ chịu thua. Nếu nói Mandela không phải là người da đen, thì e là Hàn Quốc cũng sẽ không bỏ qua cơ hội nhận bọn họ là cùng cội nguồn mất thôi.
Người đàn ông trung niên trong điện thoại dường như bị những lời Phương Minh Viễn nói bất chợt nghẹn lời, một hồi lâu sau mới chậm rãi lên tiếng:
- Cậu Phương đừng hiểu lầm, chuyện Tề Đại Quân bị xử phạt thế nào. Đó là quyết định của toà án, nhưng bản thân là anh rể cậu ấy, tôi nghĩ pháp luật của quý quốc cũng không cấm việc tôi đứng ra giúp đỡ cậu ấy chứ?
Nghe xong những lời đó Phương Minh Viễn thoáng chút giật mình hoảng hốt, Quả nhiên rừng rộng thì chim gì cũng có, không ngờ Tề Đại Quân lại có người anh rể có tiếng tăm ở Hàn Quốc, nghe thoáng qua, có vẻ như không chỉ là có máu mặt thường.
- Tôi biết, nó đã mạo phạm cậu Phương, đó là do nó có mắt không tròng, xứng đáng chịu phạt, tôi chỉ xin cậu Phương cho nó thêm một cơ hội được tiếp tục làm người. Không biết cậu Phương có thể nể mặt tôi một chút được không.
Phác Đông Xương khá khó khăn mới thốt ra được những lời này, nghe có chút khách khí, nhưng qua lỗ tai của Phương Minh Viễn, lại mang chút kiêu căng tự mãn.
- Sao cơ? Ý của ông Phác là chỉ cần tôi nhận lời, thì mọi tội lỗi do Tề Đại Quân gây ra sẽ coi như không?
Phương Minh Viễn lạnh lùng nói.
- Không không không, Cậu Phương hiểu lầm ý tôi rồi, đã gây ra tội lỗi thì tất nhiên phải trả giá cho những hành vi mà mình gây ra, để nó chịu phạt cũng là một cách nhắc cho nó nhớ đừng bao giờ phạm phải sai lầm nữa, cũng giúp nó ngày sau biết cách sống thế nào mới là người có ích cho xã hội. Có điều chỉ cần không truy cứu trách nhiệm hình sự, không bị khai trừ khỏi hàng ngũ đảng, thì dù có bị xử phạt thế nào cũng được.
Phác Đông Xương cười cười nói. Theo ông ta, điều kiện như vậy đối với Phương Minh Viễn mà nói rất có lợi, cũng không cần phải làm lớn chuyện thêm nữa. Tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị tuy lớn nhưng uy danh của tập đoàn Hanjin cũng không kém là bao. Phương Minh Viễn được xem như một trong số những nhân viên chủ chốt của tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị, nhưng chắc là vẫn chưa phải người quan trọng nhất, trong khi bản thân ông ta đường đường là chủ tịch của tập đoàn Tế Đông Đại Hưng, đích thân ông ta đã xuống nước mở miệng xin hắn hạ thủ lưu tình, chẳng nhẽ hắn lại không nể mặt. Mặc kệ nói như thế nào, bản thân Phương Minh Viễn cũng không chịu tổn hại gì? Nhượng một bước, ngày sau lại có chỗ dùng tới.
Hắn đã gọi điện thoại cho các lãnh đạo có liên quan của thành phố Uy Giang và tỉnh Sơn Đông, tuy rằng vẫn chưa nhận được một câu tra lời rõ ràng, nhưng đều ám chỉ rằng, chỉ cần đích thân Phương Minh Viễn có thể đứng ra bãi bình, thì tội danh của Tề Đại Quân sẽ được giảm đi rất nhiều. Cho dù Tề Đại Quân có bị truy xét đến cùng, cũng chẳng có vấn đề gì lớn. Phác Đông Xương đối với quan trường của tỉnh Hoa Hạ, cũng có những hiểu biết nhất định, đối với các quan chức từng phạm phải sai phạm giống Tề Đại Quân, thì theo hệ thống quan trường ở Hoa Hạ cũng dễ dàng được lơ là cho qua, đừng nói tai nạn không chết người, mà cho dù có người mất mạng, thì chỉ cần đợi thời gian qua cho sự việc lắng xuống, hoặc là chuyển đổi công tác đi nơi khác là xong.
Với cậu em vợ này, Thực lòng Phác Đông Xương vô cùng khinh thường, nhưng ngại tình bên vợ mà hạ mình cầu xin, nhẫm tính ngày sau nếu Hoa Hạ và Hàn Quốc thiết lập quan hệ ngoại giao, bến cảng thành phố Uy Giang nhất định sẽ trở thành cửa khẩu trọng điểm trong việc trao đổi mua bán song phương, nếu như có người của mình đứng trong hàng ngũ cán bộ nắm quyền điều hành ở đây, thì rất tốt cho việc phát triển của tập ðoàn Hanjin hýớng vào thị trýờng Hoa Hạ, bởi vậy ông ta mới ði quan tâm ðến sự sống chết của tề Ðại Quân, Ngoài ra còn có một nguyên nhân trọng yếu khác, chính là phác Đông Xương cho rằng, để giải quyết vấn đề này, cũng không phải việc gì khó, chỉ cần chi ra một số tiền, thì tất cả đều được giải quyết êm đẹp.
- Ông Phác, tôi nghĩ hiện giờ chắc ông cũng không ở Uy Giang? E là cũng không biết rõ sự việc hiện giờ đã phát triển đến mức nào rồi nhỉ?
Khóe miệng Phương Minh Viễn hiện ra một nụ cười lạnh, may mắn hôm qua cũng đã an bài xong việc này, nếu không, e rằng tên Phác Đông Xương này thật sự sẽ làm mọi việc thay đổi mất.
Bên kia điện thoại, Phác Đông Xương chợt im lặng không nói gì.
- Chuyện quản lý thành phố Uy giang dùng vũ lực đánh trọng thương người dân, không may đó lại là học sinh của trường đại học luật Hoa Hạ, phó hiệu trưởng đại học luật Hoa Hạ đã đích thân xuống thành phố Uy Giang để xử lý sự việc, Là người triếp lãnh đạo nhưng lại cho sử dụng bao lực như Tề Đại Quân thì không thể trốn tránh trách nhiệm được. Hơn nữa, đài truyền hình Hoa Hạ cũng đã nhúng tay vào. Hôm nay, đài truyền hình Hoa Hạ cử tổ phóng viên xuống đây làm bài phóng sự chi tiết về vụ việc quản lý thành phố đánh người dân, có lẽ giờ đã đến Uy Giang. Ông Phác, ông cảm thấy trước tình huống như vậy, Tề Đại Quân còn có thể đứng vững ở Uy Giang này sao?
Phương Minh Viễn như mở cờ trong bụng, hiếm khi có được cơ hội đánh đổ được sự kiêu ngạo của bọn Triều Tiên, thì việc gì mà không sử dụng chứ?
Đầu dây bên kia lại im lặng, một lúc lâu sau mới nghe thấy Phác Đông Xương lên tiếng:
- Thật xin lỗi, đã quấy rầy cậu Phương.
Dứt lời, liền cúp máy.
Khoảng bốn giờ, đoàn đại biểu từ trường đại học luật Hoa Hạ đến thành phố Uy Giang, Phó bí thư Dư Đông Giang , Phó Chủ tịch thành phố Trương Lỗ đích thân dẫn đầu đoàn người ra nghênh đón. Khoảng 5 giờ chiều, trưởng phòng giáo dục thành phố vội vàng chạy đến chào hỏi. Khoảng 8 giờ tối, đoàn người của đài truyền hình Hoa Hạ cũng đến Uy Giang, ban Tuyên giáo tỉnh, ban Tuyên giáo thành phố Uy Giang đều phái cán bộ đi ra nghênh đón.
Quản lý thành phố Uy Giang vô cớ đánh người dân trọng thương, hiện giờ đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của Vân Chính Vũ, hơn nữa còn càng lúc càng phát triển theo chiều hướng phức tạp.
Đoàn người của trường đại học luật Hoa Hạ do phó hiệu trưởng đứng đầu, do Lữ Tái Hưng, Dư Đông Giang, Trương Lỗ Đông tiếp đón, đêm đó vội vã tới bệnh viện nhân dân thành phố Uy giang phòng bệnh hạng nhất. Sau khi nhận được tin trường đại học cử người đến thành phố, Ủy ban nhân dân thành phố Uy Giang lập tức liên lạc với bệnh viện chuyển bệnh nhân Mã Đông tới một phòng bệnh tốt nhất. Tuy rằng bây giờ có làm gì đi nữa, cũng chỉ là cố gắng cứu vớt tàn cuộc, nhưng làm gì đó còn hơn là không làm gì. Sau khi tìm hiểu xong về bệnh tình của Mã Đông và chân tướng sự việc, tuy rằng từ lúc đến giờ vẫn chưa nghe vị phó hiệu trưởng này lên tiếng nói gì, nhưng nhóm người Lữ Tái Hưng, nhìn khuôn mặt đăm chiêu của ông ấy, thì cũng không chút yên tâm.
Ngày hôm sau, tổ làm phóng sự của đài truyền hình Hoa Hạ cũng bắt tay vào công việc, bọn họ chia ra làm ba nhóm, cứ thế phỏng vấn tất cả người nhà của Mã Đông, cả Phương Minh Viễn, và những người dân xung quanh đó...
Mà lúc này, Phương Minh Viễn đã hoàn thành công việc ở thành phố Uy Giag, bắt đầu di chuyển xuống tỉnh Tần Tây
Bốn ngày sau, trong chương trình cầu nối tin tức của đài truyền hình Hoa Hạ lúc bày giờ tối đã đưa tin phó hiệu trưởng trường đại học luật đã tỏ rõ quan điểm và đưa ra kiến nghị cần nghiêm khắc xử lý những thành viên có liên quan với vụ việc đánh học sinh của trường đại học luật.
Bảy ngày sau, Khâu Thụ Quốc thông báo kết quả xét xử vụ án Tề Đại Quân với những tội danh được thành lậo như: tội không làm tròn trách nhiệm, xúi giục, cố ý đánh người dân vô tội và và nhiều tội danh khác tổng hình phạt là 15 năm, khai trừ công chức, khai trừ Đảng viên, huỷ bỏ quyền lợi chính trị 3 năm. Mà Lỗ Phi cùng với 40 người khác có liên quan đến phòng quản lý thành phố, cũng bị phạt tội cố ý đả thương người, đều bị toà án thành phố Uy Giang định tội xử phạt 3 năm tù từ có thời hạn tới hưởng án treo. Bí thư Thành ủy Vân Chính Vũ là người lúc trước đề bạt Tề Đại Quân có khả năng cũng sẽ bị thuyên chuyển công tác vào một chức vụ vô danh nào đó, , Chủ tịch thành phố Chương Thụ Thanh vì trách nhiệm trong vụ việc của Tề Đại Quân không lớn lắm nên chỉ bị khiển trách, còn Khâu Thụ Quốc người ngay từ đầu đã ngăn cản hành vi hung ác của Tề Đại Quân và ngăn chặn sự việc phát triển ngày càng tồi tệ hơn đã trở thành người thắng lớn nhất trong chuyện này. Tuy chưa có tin tức cụ thể gì được đưa ra nhưng lãnh đạo tỉnh ủy và ủy ba nhân dân tỉnh cũng đã có vài lần khen ngợi Khâu Thụ Quốc trong công việc. Có thể nói tiền đồ sau này của ông ta rất rộng mở.
Việc xét xử thần tốc và bản án nghiêm minh đúng người đúng tội của toà án quả thật ngoài sức tưởng tượng của mọi người dân nơi đây, nhưng nếu bình tĩnh suy ngẫm lại về nguyên nhân của sự việc, thì hành vi thật sự của quản lý thành phố Uy Giang là quá tàn bạo, không chỉ vô cớ đánh trọng thương sinh viên đại học luật, mà còn cản trở nhân viên cấp cao của tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị, nếu như không xử lý rầm rộ uy phong như vậy, nếu chẳng may còn xảy ra chuyện gì khácthì cho dù có là Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Uy Giang cũng không gánh vác nổi trách nhiệm, mà e là toàn bộ thành viên thuộc Tỉnh ủy và Ủy ban nhân cũng đều sẽ rất đau đầu.
- Chắc chắn là sau chuyện này, quản lý đô thị ở các tỉnh thành khác, nếu còn muốn dùng côn và nắm đấm khi đối thoại với nhân dân cũng sẽ phải suy nghĩ kỹ trước khi hành động.
Phương Minh Viễn ngồi đối diện cười nói với Tôn Chiếu Luân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.