Trùm Tài Nguyên

Chương 456: Trước kiên sau nhún




Ngô Dụ niềm nở nắm chặt tay Lưu Vũ, lay liên tục nói:
- Viện trưởng Lưu, gặp mặt anh thật không hề dễ dàng. Tôi từ Phụng Nguyên chạy đến ủy ban nhân dân huyện Bình Xuyên, lại từ ủy ban nhân dân huyện Bình Xuyên đến viện bảo tồn hiện vật văn hóa của các anh, lại từ đó đi thẳng tới thành cổ Bình Xuyên này, thật vất vả mới gặp được viện trưởng Lưu đấy. Chúng ta có thể gặp mặt, đây cũng xem như duyên phận. Anh xem giờ cũng không còn sớm, chúng ta cũng nên tìm một nơi lấp đầy dạ dày đã chứ nhỉ? Ăn no rồi, uống đã rồi mới có thể bàn chuyện được.
Cô gái ăn mặc hở hang, trang điểm lộng lẫy đứng bên cạnh cũng nũng nịu mà nói viện trưởng Lưu thế nọ, viễn trưởng Lưu thế kia, kéo kéo cánh tay Lưu Vũ.
Còn về bốn người bọn Phương Minh Viễn đang đứng bên cạnh, bốn người bọn Ngô Dụ từ đầu đến cuối thậm chí không thèm liếc mắt đến, dường như bọn họ chỉ là một đám không khí không hề tồn tại. Không, nói như vậy cũng không thật chính xác, nói chính xác, ngoài Lý Vũ Hân ra, ba người còn lại hoàn toàn bị bọn họ coi như không nhìn thấy. Ánh mắt Ngô Dụ cũng lướt qua Lý Vũ Hân vài lần, sau đó nhìn đi nơi khác.
Lưu Vũ vừa ứng phó với Ngô Dụ, vừa liếc nhìn mấy người Phương Minh Viễn. Tuy nói rằng ông cũng nghe được cuộc đối thoại khi nãy của Phương Minh Viễn và Võ Hưng Quốc, nhưng bản thân phải phối hợp cụ thể thế nào, bây giờ trong lòng ông ta cũng chưa rõ, chỉ biết rằng không được làm lộ ra thân phận của Phương Minh Viễn.
- Tổng giám đốc Ngô, anh quả thực quá khách sáo rồi, nhưng chỗ tôi hôm nay có vị khách quan trọng, thực sự không thể đi được.
Ngô Dụ ngầm bĩu môi, gã nhà quê này thật phụ ý tốt của mình, nếu không phải công trình ông ta đang nắm trong tay, một cán bộ cấp phòng nho nhỏ, là cái thá gì chứ. Trước kia không phải không có ai khiến y phải nể sợ, nhưng đó đều là các cán bộ quyền cao chức trọng cấp cục trở lên, nếu như nói ra hậu thuẫn của mình, chính các cán bộ cấp sở cũng phải nể mặt y phần nào, một trưởng phòng nho nhỏ, thực sự chẳng là gì trong mắt y.
Y vốn không làm việc trong ngành này, từ trước đến nay chỉ đảm nhận điều phối các loại văn bản phúc đáp. Một năm trước, cũng không biết có vị nào đó nghĩ thế nào, đột nhiên chợt hứng chí muốn thành lập một công ty xây dựng, còn tuyển mấy trăm công nhân, mua đầy đủ những máy móc thiết bị cần thiết. Y cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà lên làm tổng giám đốc công ty xây dựng. Cũng may y có hậu thuẫn, có nhiều mối quan hệ, gần một năm trở lại đây lại liên tiếp nhận được các công trình, cũng kiếm được không ít tiền.
Lần này nghe nói ở huyện Bình Xuyên cần tu sửa một tòa thành cổ, công trình có quy mô không nhỏ, ở chỗ Ngô Dụ vừa vặn chuẩn bị hoàn tất một công trình, mà vẫn chưa tìm được công trình mới, y liền chọn luôn nơi này. Còn về thâm niên tu sửa thành cổ cần có, y vốn không hề để ý đến. Ở Hoa Hạ, có thâm niên gì cũng không thể chống lại một câu nói của lãnh đạo, có lời nói của lãnh đạo, một nhóm vô danh tiểu tốt cũng là công ty có tiếng khắp cả nước, không có lời của lãnh đạo, ngươi có là công ty xây dựng trực thuộc trung ương cũng bị bới lông tìm vết.
Tuy rằng nói Lưu Vũ chỉ là một viện trưởng viện bảo tồn hiện vật văn hóa cấp huyện nho nhỏ, nhưng muốn giành được công trình tu sửa thành cổ lần này lại không thể không nhờ vả ông ta, hơn nữa sở hiện vật văn hóa tỉnh tuy đã giúp y móc nối mối làm ăn này, nhưng đối với phía Lưu Vũ lại không phải là ra lệnh bắt buộc, điều đó có nghĩa là sở hiện vật văn hóa tỉnh cũng có phần nể nang đối phương, không muốn trở mặt thẳng thừng đắc tội với đối phương. Điều này khiến Ngô Dụ cảm thấy tương đối khó xử lý.
Hơn nữa sau khi tới huyện Bình Xuyên, Ngô Dụ càng thấy rằng, dù là huyện ủy, ủy ban nhân dân huyện, đều rất lễ độ đối với chuyến thăm của bọn họ, nhưng hễ nói đến việc tu sửa thành cổ, các vị lãnh đạo này ai cũng không chính thức mở miệng nhận lời chắc chắn, mà tất cả đều đẩy sang cho tên Lưu Vũ này.
Ngô Dụ lúc này mới biết, hóa ra công trình tu sửa thành cổ này lại do nhà họ Phương danh tiếng lẫy lừng ở tỉnh Tần Tây đề nghị, nhà họ Phương là nhà giàu có nhất huyện Bình Xuyên, sức ảnh hưởng ở huyện Bình Xuyên không phải là nhỏ, hơn nữa còn có lệnh từ bí thư huyện ủy Lý Đông Tinh, mọi người giúp móc nối dẫn mối không thành vấn đề, nhưng ai cũng không dám đảm bảo- nếu sau này Phương Minh Viễn không hài lòng với thành quả việc tu sửa thành cổ, truy cứu trách nhiệm đến, thật không đáng để mạo hiểm. Đặc biệt là công ty xây dựng của Ngô Dụ vừa mới thành lập chưa được một năm, cũng không có thâm niên kinh nghiệm tu sửa kiến trúc cổ, đám quan chức khôn ngoan lọc lõi này ai muốn đùa với lửa chứ.
Ngô Dụ lại không nghĩ như vậy, đội ngũ của mình tuy rằng mới được thành lập, cũng không có kinh nghiệm gì trong việc tu sửa kiến trúc cổ, nhưng mình có thể thuê những chuyên gia tu sửa kiến trúc cổ và các công nhân từ sở hiện vật văn hóa tỉnh, có bọn họ hướng dẫn chẳng phải là xong sao. Hơn nữa y cũng chưa có dự định bao thầu tu sửa những công trình kiến trúc cổ có tiếng đó trong thành cổ Bình Xuyên, mà chỉ đặt mục tiêu vào tu sửa tường thành cổ và các nhà dân ở trong thành. Công ty của mình, đến nhà lầu cao vài chục mét còn có thể xây được, huốn chi là đám nhà mái bằng rách rưới này?
Nhưng muốn có được công trình này phải vượt qua được cửa ải Lưu Vũ.
- Khách quan trọng? Là mấy vị này sao?
Ánh mắt Ngô Dụ đảo qua một lượt bốn người Phương Minh Viễn, đương nhiên, chủ yếu vẫn là nhìn Võ Hưng Quốc. Khi nãy y nhìn thấy bọn Phương Minh Viễn, chỉ từ cách ăn mặc và khí chất, Ngô Dụ không nghĩ rằng hắn là người giàu sang gì, duy có Lý Vũ Hân khiến y có phần bất ngờ vì vẻ đẹp, nhưng tuổi còn nhỏ, thân hình cũng chưa phát triển hết, Ngô Dụ cũng không hẳn có hứng thú với những cô gái còn non nớt như vậy.
- Đương nhiên rồi, vị này là ông Võ, ông Võ, vị này là tổng giám đốc Ngô Dụ của công ty trách nhiệm hữu hạn xây dựng Tam Tần.
Lưu Vũ vội vàng giới thiệu hai bên với nhau nói.
Ngô Dụ trong lòng có chút khó chịu, tên Lưu Vũ này nói đầy đủ cả chức vụ và họ tên của mình, mình thì chỉ biết đối phương họ Võ, sự phân biệt thái độ đối xử này không tránh khỏi có phần quá rõ rệt? Thật ra là y hiểu nhầm Lưu Vũ, đối với Võ Hưng Quốc, Lưu Vũ cũng là từ cuộc nói chuyện giữa bọn Phương Minh Viễn mới biết được anh ta họ Võ, còn tên đầy đủ đến bản thân ông ta còn không biết, sao có thể giới thiệu cho Ngô Dụ.
- Anh Võ, không biết anh công tác ở đâu mà có thể làm phiền viện trưởng Lưu như vậy, tôi quả thực rất hiếu kỳ.
Ngô Dụ trong lòng đang bực dọc, trong lời nói đương nhiên có phần không khách khí.
- Anh Ngô, anh nên biết, sự hiếu kỳ có hại khôn lường.
Võ Hưng Quốc lạnh lùng đáp lại. Câu trả lời nằm ngoài dự đoán này khiến Ngô Dụ nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Phương Minh Viễn và Tam Pháo đứng bên cạnh thì trong lòng vui như mở cờ. Câu nói bất ngờ này của Võ Hưng Quốc thực ra là học từ Phương Minh Viễn, mỗi lần Phương Minh Viễn tìm hiểu thứ đồ gì mới, có ý nghĩ gì mới, nếu có người hỏi mà hắn không muốn trả lời, thì sẽ nói như vậy. Võ Hưng Quốc ở bên Phương Minh Viễn bao lâu nay, đương nhiên quá quen với chuyện đó. Khi nãy Ngô Dụ nhìn bọn họ như nhìn không khí, bây giờ tất nhiên là lúc để trả thù.
- Anh ăn nói kiểu gì thế? Có biết nói chuyện không đấy?
Cô gái đứng cạnh lập tức nhướn đôi lông mày, cất giọng the thé nói.
- Ngô Dụ chúng tôi hỏi anh lịch sự lễ độ, anh dám ăn nói không chút phép tắc gì như thế à? Chúng tôi không dễ bắt nạt đâu. Anh đến Phụng Nguyên hỏi thăm xem, có ai không biết tiếng tăm lẫy lừng của công ty Tam Tần chúng tôi.
Ngô Dụ vừa kéo tay cô gái, thấp giọng nói:
- Đủ rồi.
Câu khoác lác đó khiến chính bọn họ cũng có phần không chịu nổi. Công ty xây dựng Tam Tần từ khi thành lập đến nay chưa đầy một năm, cũng chưa nhận được công trình gì nổi bật của Phụng Nguyên, không đến mức là không có tiếng tăm gì nhưng nếu nói ở Phụng Nguyên không ai không biết thì thực là nói dối không biết ngượng mồm. Nếu nói doanh nghiệp mà cả Phụng Nguyên ai ai cũng biết tới, e rằng ngoài một vài doanh nghiệp nhà nước liên quan mật thiết với cuộc sống của nhân dân, thì chỉ có siêu thị siêu thị Carrefour và quán ăn nhà họ Phương. Kiểu nói hù dọa vớ vẩn này nói với mấy gã nhà quê thì không sao nhưng bên cạnh còn có người biết rõ ngọn nguồn như Lưu Vũ, ăn nói khoác lác như vậy chẳng phải khiến người ta chê cười sao.
-Tiếng tăm của công ty xây dựng Tam Tần, xin lỗi, tôi không biết. Nhưng tôi nghĩ, tiếng tăm của công ty chúng tôi chắc chắn các vị biết.
Võ Hưng Quốc lúc này cũng đã bắt đầu trấn tĩnh, việc cũng đã rồi, nghĩ thêm nữa cũng chẳng có tác dụng gì, chi bằng cứ tự mình giải quyết phắt đi, nghĩ thế nào thì làm thế ấy, dù có chọc vào tổ ong vò vẽ cũng còn có Phương Minh Viễn bên cạnh.
- Hả?
Ngô Dụ cười lạnh lùng nói.
- Vậy thì tôi lại phải kính cẩn lắng nghe rồi.
- Viện trưởng Lưu, đành phiền anh giúp tôi giới thiệu với tổng giám đốc Ngô đây một chút.
Võ Hưng Quốc khoát tay nói, xem ra cũng có dáng vẻ của người bề trên.
Lưu Vũ thoáng giật mình, lập tức cười nói:
- Tổng giám đốc Ngô, vị này là ông Võ, do nhà họ Phương- đại cổ đông của siêu thị Carrefour, cũng chính là người đầu tư việc tu sửa thành cổ Bình Xuyên tới đây phụ trách việc kiểm tra tiến độ công việc của chúng tôi. Ông Võ là trợ lý thân cận của cậu Phương, khi nãy chưa được phép của ông Võ, tôi không thể giới thiệu tổng giám đốc Ngô, xin tổng giám đốc Ngô lượng thứ.
Trong lòng Phương Minh Viễn, Lý Vũ Xuân và Tam Pháo cười lăn cười bò, Lưu Vũ này thật khéo ăn nói, Võ Hưng Quốc cũng được coi là thân cận của Phương Minh Viễn, những chẳng qua chỉ là trợ lý để bảo vệ, nhưng điều này chắc Ngô Dụ chắc chắn sẽ hiểu theo hướng khác.
Ngô Dụ kinh ngạc mà há hốc miệng, nói thế nào y cũng không thể ngờ, người này trong mắt mình chỉ là một người vô cùng tầm thường mà lại là đại diện của nhà họ Phương đến thành cổ thị sát công việc. Chẳng trách lại có thái độ kiêu ngạo như vậy, hơn nữa lại còn là trợ lý của cháu đích tôn nhà họ Phương, như thế lại càng lợi hại.
Ngô Dụ cũng đã từng nghe người ta nói, người quan trọng nhất trong doanh nghiệp tư nhân gia tộc nhà họ Phương nổi tiếng hiện nay ở tỉnh Tần Tây không phải là ông cụ Phương, cũng không phải là Phương Thắng, Phương Bân mà là cháu đích tôn Phương Minh Viễn, đó mới chính là người thực sự nắm giữ phương hướng phát triển của nhà họ Phương, là người có quyền ra các quyết sách với số vốn hàng trăm triệu.
Nếu như lời đồn đại không sai, vậy thì anh Võ này là trợ lý thân cận của Phương Minh Viễn, quyền hành trong tay cũng không thể coi thường. Ngô Dụ hiểu rõ, trong rất nhiều công ty lớn, chức trợ lý này không thể coi như thư ký, xét từ góc độ nào đó mà nói, cũng có phần nào quyền lãnh đạo.
Cũng có nghĩa là, công trình tu sửa thành cổ sau này giao cho ai, anh ta cũng có quyền quyết định? Trong đầu Ngô Dụ đột nhiên nảy ra suy nghĩ này.
- Ôi da, tôi thật là có mắt không thấy Thái Sơn, nhìn thấy phật lại không biết bái. Trợ lý Võ, hân hạnh được gặp anh, hân hạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.