Gương mặt Bạch Vĩnh Yên lập tức biến sắc, còn Thái Hứa đang bị bảo vệ chặn lại thì kêu lên gay gắt:
- Đừng nghe hắn ta nói bừa.
Một người khác đi cùng Thái Hứa và Bạch Vĩnh Yên giơ tay định bắt y, liền bị bảo vệ ngăn lại. Người đó bước vội vã tới trước mặt Phương Minh Viễn và Chu Đại Quân, quỳ sụp xuống, vô cùng hoảng hốt nói:
- Cục trưởng Chu, cậu Phương, tôi bị oan.
Chu Đại Quân và Phương Minh Viễn ngơ ngác nhìn nhau, Chu Đại Quân vội vàng đỡ y lên, ở nơi đông người thế này, làm thế còn ra thể thống gì, sau việc này không chừng lại có người xuyên tạc.
- Đồng chí, anh có oan ức gì vào bên trong chúng ta nói chuyện, được không? Đừng đứng ở cổng, gây ảnh hưởng đến chuyện buôn bán của người ta.
Chu Đại Quân nói với vẻ mặt ôn hòa.
Người đàn ông trung niên nắm lấy cánh tay Chu Đại Quân, chỉ vào Bạch Vĩnh Yên nói:
- Tôi phải kiện bọn họ, bọn họ cài bẫy tôi, muốn cướp đường làm ăn của tôi.
- Trương Đại Lực, anh ăn nói như thế thì phải chịu trách nhiệm, vu cáo có thể phải ngồi tù đấy.
Thái Hứa nhảy lên nói lớn, sắc mặt đã chuyển sang màu xám nhạt, không hề còn vẻ kiêu ngạo như khi mới xuất hiện.
- Có phải vu cáo hay không không đến lượt anh phán xét.
Chu Đại Quân tức giận mà quát Thái Hứa.
- Anh còn tùy tiện nói chen vào thì đừng trách tôi tạm giam anh vì tội làm ảnh hưởng đến việc thi hành công vụ.
Phương Minh Viễn nhìn người trung niên đó một lượt, thấy quen quen, lại không nhớ ra là đã gặp ở đâu. Trương Đại Lực, cái tên này nghe có vẻ quen tai.
- Ông Trương, đừng vội, cứ từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Cậu Phương, tôi tên là Trương Đại Lực, mở một cửa hàng bán buôn các loại đồ da ở chợ đầu mối…
Trương Đại Lực vội vàng nói.
Hoá ra, Trương Đại Lực là một trong những thương nhân trong nhóm đầu tiên kinh doanh ở chợ đầu mối huyện Bình Xuyên từ ngày đầu thành lập, bởi vì vào sớm nên vị trí quầy hàng của y trong chợ khá đẹp, nằm ở lối mọi người chắc chắn phải đi qua, thêm vào đó, Trương Đại Lực rất biết cách kinh doanh, trong thời gian ngắn đã giàu lên.
Trương Đại Lực giàu lên, đầu tư hơn nữa vào chợ đầu mối, không ngừng mà thu mua những cửa hàng ở xung quanh cửa hàng của y, đến năm nay, cửa hàng nhỏ của y đã xấp xỉ tới hơn một trăm mét vuông, trở thành mảnh đất vàng trong chợ đầu mối, mỗi năm chỉ tính riêng lợi nhuận đã mang về cho y chừng hơn triệu tệ.
Thu nhập khả quan như vậy đương nhiên sẽ thu hút ánh mắt tham lam của người khác, chính vào cuối tháng ba, Thái Hứa tìm được y, yêu cầu Trương Đại Lực chuyển nhượng lại cửa hàng cho gã. Lúc ban đầu đương nhiên là Trương Đại Lực không đồng ý, mình đang kinh doanh tốt như vậy, lý do gì mà phải đem kho châu báu đó nhượng lại cho Thái Hứa. Nhưng sau khi biết được Thái Hứa lại là em trai Thái Duẫn, phó ban thư ký ủy ban nhân dân thành phố Duy Nam, xuất phát cách nghĩ dân không đời nào đấu được với quan, Trương Đại Lực cũng đành cắn răng đồng ý chuyển nhượng cửa hàng của mình cho Thái Hứa.
Nhưng điều y không thể ngờ đến chính là, Thái Hứa lại không đếm xỉa đến giá cả hiện nay của việc chuyển nhượng cửa hàng thuê theo kỳ hạn, nhất định đòi Trương Đại Lực chuyển nhượng cửa hàng với giá Trương Đại Lực thuê từ phía ban quản lý chợ khi chợ đầu mối vừa mới mở cửa, thời gian trôi đi, thu nhập của Trương Đại Lực trong mấy năm gần đây cao như vậy, ông ta đương nhiên không thể đồng ý, như thế nghĩa là mấy năm trời ông ta đương đầu với sóng gió thương trường, gian khổ làm lụng hóa ra là làm không công cho Thái Hứa. Với lời từ chối khi ấy của Trương Đại Lực, khi đó Thái Hứa chỉ cười lạnh không ngớt, gạt đổ cả bàn cơm rượu, nghênh ngang bỏ đi.
Trương Đại Lực vô cùng hoảng sợ, sau khi về nhà liền suy nghĩ việc chuyển nhượng cửa hàng cho người khác, sau đó rời khỏi Bình Xuyên, rời khỏi Duy Nam, đến nơi khác trong tỉnh Tần Tây. Nhưng chuyển nhượng cửa hàng lớn như vậy, hàng tồn kho cũng phải thanh lý hết, không phải chốc lát có thể giải quyết xong. Đến đầu tháng năm, một thương nhân mấy ngày trước mua ba trăm ngàn đồ da ở chỗ ông ta đột nhiên đến cục cảnh sát huyện Bình Xuyên báo án, nói rằng số đồ da Trương Đại Lực bán cho y toàn bộ đều là hàng giả kém chất lượng, khiến y bị tổn thất nghiêm trọng về kinh tế.
Cục cảnh sát huyện Bình Xuyên rất nhanh liền thụ lý vụ án này, và liên kết với bộ công thương huyện Bình Xuyên, nhanh chóng kiểm ta và niêm phong kho hàng của Trương Đại Lực ở chợ đầu mối và huyện Bình Xuyên, hơn nữa còn phát hiện một lượng lớn hàng giả kém chất lượng, tịch biên toàn bộ.
- Sau này tôi mới biết, người thương nhân mua ba trăm nghìn đồ da ở chỗ tôi là một giám đốc trong công ty của Thái Hứa. Hơn nữa những đồ da của tôi trong kho ở chợ đầu mối và ở huyện đều đã bị người ta đánh tráo.
Trương Đại Lực chỉ Thái Hứa, rát cổ bỏng họng mà hét lớn.
- Hôm nay, gã và Bạch Vĩnh Yên gọi tôi tới đây, chính là bắt tôi chấp nhận chuyển nhượng miễn phí cửa hàng cho Thái Hứa. Nếu như vậy, cục cảnh sát sẽ không truy cứu việc cửa hàng tôi bán hàng giả, nếu không, bọn họ nói sẽ tống tôi vào tù.
- Vụ án này tôi biết, chính là cục phó Bạch Vĩnh Yên chủ động xin đảm nhận.
Chu Đại Quân liếc nhìn gương mặt Bạch Vĩnh Yên đang ướt đầm mồ hôi lạnh, nói đầy ẩn ý.
- Cậu Phương, cục trưởng Chu, tôi biết những đảng viên các ông không tin thần thánh gì cả, nhưng Trương Đại Lực tôi không có gì cách gì để chứng minh cho mình. Trương Đại Lực tôi ở đây thề có trời, một ít hàng giả, Trương Đại Lực tôi không phải thần tiên, không dám hoàn toàn đảm bảo là không có, nhưng nếu nói tôi cố ý buôn bán hàng giả, thì mười tám đời tổ tông tôi không được yên ổn, con cháu làm nô lệ, kỹ nữ.
Trương Đại Lực nói lớn.
Phương Minh Viễn và Chu Đại Quân đều không nén được xúc động, trong dân gian, lời thề độc như vậy, không ai dám tùy tiện nói ra, tuy rằng nói chính phủ tuyên truyền thuyết vô thần, nhưng nhìn xem cả nước có bao nhiêu cán bộ vẫn đang lén lút thắp hương, cầu Bồ Tát phù hộ con đường quan lộ của mình được thuận lợi , liền có thể hiểu được, tín ngưỡng thần thánh vẫn tồn tại sâu thẳm trong lòng người Hoa Hạ. Nhất là lời thề ảnh hưởng đến tổ tông đời trước, con cháu đời sau này độc ác hơn chửi mình bị trời đánh. Ít nhất Phương Minh Viễn cho rằng, người không trong sạch tuyệt đối không dám tùy tiện thề độc như vậy.
Ánh mắt Phương Minh Viễn lập tức chuyển về phía Bạch Vĩnh Yên và Thái Hứa đang ở bên ngoài, lại phát hiện thấy Thái Hứa dắt Thái Cánh Thành lẩn trong đám người.
- Anh Võ, ngăn hai người bọn họ lại.
Phương Minh Viễn không chút do dự mà ra lệnh.
- Tiểu Triệu, không được để cho hai người kia đi mất.
Chỉ chậm hơn Phương Minh Viễn một chút, Chu Đại Quân cũng ra lệnh cho đám cảnh sát đang ở vòng ngoài. Lập tức ba người nhảy xuống từ xe cảnh sát, chặn ngay lối đi của chú cháu nhà họ Thái.
Chú cháu họ Thái bị Võ Hưng Quốc và cảnh sát đẩy trở lại vào giữa vòng vây, mặt trắng bệch, hai chân Thái Cánh Thành càng mềm nhũn, y chưa từng thấy cảnh như thế này bao giờ, mấy viên cảnh sát tép riu ở huyện sau khi biết được thân phận của bọn họ lại dám đối xử với bọn họ như vậy.
Phương Minh Viễn tinh tường nhận thấy, chuyện này của Trương Đại Lực, Thái Hứa và Bạch Vĩnh Yên chắc chắn đã giở thủ đoạn, nếu không Thái Hứa cần gì phải bỏ chạy? chạy trốn được hòa thượng liệu có thể chạy khỏi miếu được không? Chắc chắn là muốn dùng chút thời gian ít ỏi trốn ra ngoài để thay đổi cái gì đó. Điều này không thể nghi ngờ đã chứng minh rằng trong những lời Trương Đại Lực nói, chắc chắn có phần là thật.
Thái Hứa hoảng hốt nói:
- Cậu Phương, cục trưởng Chu, chuyện này... Hai người đừng nghe y nói xằng nói bậy. Y đang ngậm máu phun người, đổi trắng thay đen. Tôi và cục trưởng Bạch uống rượu ở trên lầu ...
- Hử? Cục trưởng Bạch là vị nào?
Chu Đại Quân lạnh lùng nói.
- Chính là cục trưởng Bạch, Bạch Vĩnh Yên.
Thái Hứa hoảng sợ không ý thức được nhầm lẫn của mình.
- Tôi là cục phó.
Bạch Vĩnh Yên chỉ hận không thể đá một cái thật mạnh vào cái mông béo tròn to của Thái Hứa. Tuy rằng trong quan trường, mọi người thường có thói quen bỏ đi chữ “phó” của đối phương, nhưng cũng phải tùy trường hợp, thời gian và đối tượng. Chính cục trưởng cục cảnh sát Chu Đại Quân đang đứng ở đây, Thái Hứa lại luôn mồm “ cục trưởng Bạch “ , đây chẳng phải cố ý mách lẻo với Chu Đại Quân sao? Cho dù là mình rất muốn lên nắm quyền ngay lập tức, nhưng cũng không thể đứng trước mặt người nắm quyền mà thể hiện điều đó, như thế chẳng phải tự tìm chỗ chết sao?
- À à, cục phó Bạch , cục phó Bạch, tôi và cục phó Bạch và cả cháu trai tôi dùng cơm ở đây, y đột nhiên xông đến.
Thái Hứa lúc này mới ý thức được rằng mình đã phạm điều tối kỵ trong chốn quan trường, vội vàng sửa lời nói.
- Cục phó Bạch, người này là khi các anh đang dùng cơm thời điểm đột nhiên xông vào ư?
Chu Đại Quân nhấn rõ vào chữ “phó”
Bạch Vĩnh Yên trong lòng hận Thái Hứa đến chết, gã làm như thế, dù cho hôm nay sau cùng gió yên biển lặng, mình cũng đừng mong có thể sống những ngày dễ chịu ở cục cảnh sát. Uy tín của Chu Đại Quân ở cục cảnh sát Bình Xuyên càng không phải bình thường, lại có bí thư huyện ủy Lý Đông Tinh ủng hộ, có thêm mối quan hệ tốt đẹp của ông ta với nhà họ Phương làm hậu thuẫn, không ai có thể rỗi hơi dám bênh vực mình ở trong cục. Nhưng hiện giờ hai người ngồi cùng một con thuyền, Thái Hứa không thoát được thì Bạch Vĩnh Yên cũng không thể thoát thân.
Những lời của Trương Đại Lực có phải là thật hay không? Bạch Vĩnh Yên đương nhiên biết đó là sự thật. Trương Đại Lực căn bản không hề bán hàng giả, người báo án là tay chân của Thái Hứa lấy hàng giả từ nơi khác báo án, mà hàng hóa trong kho ở huyện và chợ đầu mối là do Bạch Vĩnh Yên và người của bộ công thương sau khi niêm phong ngầm lén tráo đổi. Cho nên Trương Đại Lực bị đánh gục, cũng không chừng hôm nay gọi Trương Đại Lực đến, cũng là Thái Hứa gọi y đến, để xem y ngoan ngoãn mà giao cửa hàng.
Tuy rằng nói bắt Trương Đại Lực lại, cuối cùng vẫn có thể lấy được cửa hàng, nhưng chẳng phải như thế rất mất thời gian sao? Thứ Thái Hứa muốn chính là tiền, nếu Trương Đại Lực biết điều, chuyển nhượng miễn phí cửa hàng, Thái Hứa cũng chẳng trừng trị y nữa.
Nhưng Bạch Vĩnh Yên và Thái Hứa cả hai đều không ngờ rằng Thái Cánh Thành không hiểu vì sao lại đắc tội với Phương Minh Viễn, sau đó sự việc vượt khỏi tầm kiềm soát của bọn họ, Trương Đại Lực ngang nhiên kêu oan với Chu Đại Quân và Phương Minh Viễn ngay trước mặt mọi người.
- Cục phó Bạch, cậu là một cán bộ cảnh sát thì phải nghĩ cho kỹ, hiểu luật mà còn phạm luật, tội nặng thêm một bậc, làm chứng cứ giả dẫn đến hậu quả gì, tôi nghĩ trong lòng cậu quá rõ rồi.
Giọng nói lạnh lùng của Chu Đại Quân khiến Bạch Vĩnh Yên vốn định gật đầu xác nhận chợt rùng mình run rẩy. Ý cảnh cáo trong lời nói của Chu Đại Quân đã quá rõ ràng.
Nhưng Bạch Vĩnh Yên còn có thể có sự lựa chọn nào khác sao? Toàn bộ vụ việc đều có sự can thiệp của y, từng chuyện xảy ra với Trương Đại Lực, Bạch Vĩnh Yên cũng không thể không liên quan.
- Cục trưởng Chu, cậu Phương, cầu xin hai người, nể mặt anh trai Thái Duẫn của tôi, có thể đến nơi khác khác nghe tôi nói vài lời được không?
Thái Hứa vừa lau những giọt mồ hôi to như hạt đậu trên trán vừa nói nhỏ.
Chu Đại Quân không tỏ rõ ý kiến mà liếc nhìn Phương Minh Viễn, đến nơi khác để nói chuyện không phải là không thể được, dù sao Thái Duẫn cũng là Phó ban thư ký ủy ban nhân dân thành phố Duy Nam, tuy rằng ông ta không được tính là cấp trên trực tiếp của Chu Đại Quân, nhưng cấp bậc cũng cao hơn ông ta, đấy lại là sự thật. Nể mặt cấp trên, cũng không có gì phải xấu hổ. Nhưng hiện giờ chuyện này đã kéo cả Phương Minh Viễn vào, đắc tội với Phương Minh Viễn, hay là đắc tội với phó ban thư ký Thái, câu trả lời này còn cần hỏi sao?
Phương Minh Viễn lúc này trong lòng đã hiểu được bảy tám phần, việc này chắc chắn là có thủ đoạn, nếu không, Thái Hứa và Bạch Vĩnh Yên sẽ không có dáng vẻ như bây giờ. Hắn hỏi tiếp:
- Cục phó Bạch, câu hỏi của cục trưởng Chu ông vẫn còn chưa trả lời?
Bạch Vĩnh Yên kinh ngạc nhìn Chu Đại Quân, đã nói đến mức này rồi, chẳng lẽ y lại nói, không nể mặt phó ban thư ký ủy ban nhân dân thành phố Thái Duẫn một chút nào sao?
- Cục phó Bạch, trả lời đi.
Chu Đại Quân hỏi không chút khách khí.
- Có phải như những gì tổng giám đốc Thái nói, khi hai người đang dùng cơm thì Trương Đại Lực xông vào.
Bạch Vĩnh Yên cắn răng, từ từ gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi và tổng giám đốc Thái đã quen nhau từ khi ở thành phố Duy Nam, lần này ông ấy đưa cháu trai tới huyện Bình Xuyên chúng ta chơi, tôi đóng vai chủ nhà, đương niên phải chiêu đãi bọn họ. Đúng lúc chúng tôi dùng cơm, người này đột nhiên xông vào.
Phương Minh Viễn cười, Bạch Vĩnh Yên này, thật đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, đây là đâu chứ? Là quán ăn nhà họ Phương, muốn điều tra rõ ràng rốt cuộc chuyện gì xảy ra thì có gì khó.
- Quản lý Lưu, bảo những người trong quán kiểm tra cho tôi, bàn của bọn họ là do ai đặt, ai đến trước, có phải giống như cục phó Bạch đây vừa nói không, là ông Trương đột nhiên xông vào, có hay không việc va chạm? Nhớ kỹ, tôi cần lời nói thật.
Phương Minh Viễn lạnh lùng nói.
- Nếu có ai dối trá, sau khi điều tra ra sẽ đuổi việc ngay tức khắc, sau này vĩnh viễn đừng nghĩ tới việc làm việc trong bất kỳ ngành nào của nhà họ Phương. Nhà họ Phương chúng tôi không cần những nhân viên như thế.
Có câu nói này của Phương Minh Viễn, rất nhanh liền có nhân viên trong quán ra làm chứng, phòng riêng mà bọn Bạch Vĩnh Yên dùng cơm là do Trương Đại Lực đặt trước, cũng là Trương Đại Lực đến đầu tiên, sau đó Bạch Vĩnh Yên mới đi cùng chú cháu Thái Hứa tới, mấy người cùng dùng cơm trong phòng riêng. Tuy rằng lúc sau bọn họ nói không cần có nhân viên phục vụ, có chuyện gì xảy ra trong phòng không có ai biết, nhưng chứng cứ hiện nay cũng đã nói lên rằng Bạch Vĩnh Yên và Thái Hứa đang nói dối.
Toàn thân Bạch Vĩnh Yên và Thái Hứa không khỏi run cầm cập, một mặt là thấy xấu hổ, trước mặt nhiều người như vậy lại bị vạch trần lời dối trá, cả hai lại tự nhận là có người có địa vị, đương nhiên là không chịu nổi mất mặt, mặt khác là trong lòng sợ hãi, rõ ràng là Phương Minh Viễn không muốn cho qua chuyện này mà muốn xé việc này ra to hơn nữa.
Giờ phải làm thế nào? Bạch Vĩnh Yên và Thái Hứa đã mất hết bình tĩnh, bọn họ đã quen vu đối phương hễ nghe đến danh tiếng phó ban thư ký Thái liền ngoan ngoãn phục tùng, nhất thời không biết phải làm thế nào?