Giá trị quyên tặng không cần sửa đổi.
Tô Ái Quân ngăn cản Chủ nhiệm Trương đang kích động nói.
- Hả?
Chủ nhiệm Trương lại một nữa ngây người, nếu như nói ban đầu mấy người Tô Ái Quân không biết nội tình quyên tặng vật tư còn là chuyện có khả năng, hiện giờ mình đã chủ động đề xuất thay đổi giá trị này cho bọn họ, đánh bóng thanh danh cho bọn họ, làm sao vị giáo sư Tô này còn cự tuyệt? Trả giá nhiều tài chính như vậy còn cự tuyệt cơ hội tốt nổi danh, vị giảng viên Đại học giao thông này có phải nghiên cứu học vấn đến đầu cứng ngắc rồi không? Việc này nếu đổi thành người khác còn ước bọn họ có thể tính nhiều hơn ấy chứ.
- Cây cao hơn rừng ắt sẽ bị gió quật đổ, người nổi bật ắt sẽ bị người khác ghét.
Tô Ái Quân nhìn ra được sự kinh ngạc trong lòng vị Chủ nhiệm Trương này, thấp giọng nói:
- Chủ nhiệm Trương, mọi người trong siêu thị Carrefour chỉ hy vọng góp một phần tâm ý vì những người gặp tai họa trong nước, chuyện làm náo động sẽ không cần thiết, tránh cho ngày sau nhiều phiền toái hơn. Cho nên, việc này chỉ cần ông và các lãnh đạo Ban chỉ huy chống lũ cứu tế biết là được, không cần tuyên dương ra bên ngoài.
Chủ nhiệm Trương ngẩn người một lúc lâu mới hiểu được ý tứ của Tô Ái Quân. Nếu như công bố tin tức vật tư của siêu thị Carrefour quyên tặng vượt qua ba mươi triệu nhân dân tệ ra ngoài, siêu thị Carrefour sẽ trở thành xí nghiệp trong nước, bao gồm cả doanh nghiệp nhà nước quyên tặng giá trị cao nhất. Điều này không phải tát vào mặt những doanh nghiệp nhà nước kia sao? Nhất là những xí nghiệp lũng đoạn quốc hữu như dầu mỏ, điện lực. E rằng trước mặt thì sẽ vỗ tay tuyên dương siêu thị Carrefour nhưng sau lưng thì lại sẽ chửi bọn họ là không biết quy củ phép tắc.
Kỳ thật Tô Ái Quân vốn cũng không nghĩ tới điểm này, về sau mới biết, Phương Minh Viễn không ngờ dặn dò nhân viên cấp dưới tính giá trị của đợt hàng quyên tặng lần này bằng giá thành mua sĩ, cứ như vậy, giá trị của số hàng này tất nhiên là sẽ giảm đi rất nhiều rồi. Lúc ấy anh ta cũng hỏi qua Phương Minh Viễn vì sao phải làm như vậy. Phương Minh Viễn chính là lấy câu nói kia với anh ta. Hiện giờ, anh ta không thay đổi chút nào nói lại với vị Chủ nhiệm Trương này. Tô Ái Quân không phải Phương Minh Viễn, anh ta tất nhiên không biết, trong kiếp trước Phương Minh Viễn biết đến những chuyện không thể tưởng tượng này. Ở Hoa Hạ, người lương thiện cũng không phải dễ làm, từ thời kỳ chiến quốc, sau khi Điền thị soán vương vị của Khương thị quản lý Tề quốc, người thống trị nhiều thế hệ, đối với người trong nhà giàu có mà lại tích cực tích đức làm việc thiện đều đề phòng nhiều hơn là tán dương. Thẩm Vạn Tam đời Minh chính là một ví dụ không thể tốt hơn.
Sau khi Hoa Hạ dựng nước, bởi vì mọi người đều nghèo khó, tất cả tư liệu sản xuất đều thuộc sở hữu quốc hữu hoặc tập thể, loại chuyện này ngược lại cũng không có. Nhưng sau khi thực thi chính sách cải cách mở cửa, một bộ phần người trở nên giàu có. Một bộ phận người này, cũng không phải tất cả mọi người đều không muốn đem của cải của mình thu được quy về xã hội, nhưng đã phát sinh một việc lại làm cho người ta lạnh thấu tim.
Từng có người công khai trợ giúp những người bệnh khó khăn, trả tiền thuốc men thay bọn họ, sau khi được báo chí đăng lên, mặc dù cũng nhận được tiếng vang lớn, nhưng theo đó mà đến lại là những tai họa tới từ bốn phương tám hướng, lý do trong đó có một số thậm chí có chút không thể tưởng tượng. Mà sau đó càng làm cho người ta cảm thấy dở khóc dở cười chính là, chính quyền một số huyện thị lân cận, đối với những người bệnh tiền thuốc men vốn phải do chính quyền chi trả, không ngờ phát ra văn kiện để những người này tìm đến người đó trả tiền thuốc men, về sau có người coi hành động này gọi là “Phụng chỉ chi trả”.
Làm một cá nhân, của cải có nhiều hơn nữa, cuối cùng cũng có hạn, người này sau khi dùng hết tài sản hơn mười triệu, vẫn có người cuồn cuộn không ngừng đến đòi tiền, mà nếu không được tiền liền gây sức ép ở ngay trong nhà ông ta, thậm chí còn nhục mạ ẩu đả người nhà của ông ta, mẹ của ông ta tức giận đến nhập viện, cuối cùng qua đời.
còn về những xí nghiệp “sao băng” bởi vì “làm phúc” bốn phương tám hướng mà gặp phải thiệt thòi, ở Hoa Hạ lại nhiều không đếm xuể.
Cho nên, một phương diện là xuất phát từ suy xét giống như Chủ nhiệm Trương, để tránh tổn thương thể diện của những xí nghiệp quốc hữu lớn này, gây thù vô ích; về phương diện khác, cũng là vì cục diện xuất hiện bốn phương tám hướng đều đến ”đòi làm phúc”, cho nên Phương Minh Viễn mới quyết định quyên tặng “khiêm tốn”.
Chủ nhiệm Trương trầm ngâm một chút, vẫn gật đầu đáp ứng, người ta bỏ tiền ra cũng không muốn nổi danh, bọn họ cần gì phải làm chuyện thừa chứ. Hơn nữa thành phố Bành Từ, hiện giờ cũng có một tòa siêu thị Carrefour đang chuẩn bị khai trương, đối với thực lực bối cảnh của siêu thị Carrefour ông cũng có biết một chút, tự nhiên sẽ không vì loại chuyện này mà kết thù kết oán với đối phương, vì thế giữa hai bên rất nhanh như vậy đã đạt được thỏa thuận.
- Chủ nhiệm Trương, còn có một việc phải báo với quý phương trước một tiếng, sử dụng và phân phối chỗ vật tư này hoàn toàn là do Ban chỉ huy chống lũ cứu tế quyết định, chúng tôi sẽ hoàn toàn không can thiệp.
Tô Ái Quân chỉ dùng hai câu đã biểu thị hoàn toàn ý muốn của mình, chỉ có điều lời nói tiếp theo của anh ta lại làm cho Chủ nhiệm Trương âm thầm nhíu mày:
- Nhưng, kết quả sử dụng của quý phương đối với chỗ vật tư này, chúng tôi sẽ phái nhân viên giám sát, để cam đoan những vật tư này quả thật đến được tay người cần chúng. Đây là yêu cầu duy nhất của chúng tôi đối với quý phương.
Chủ nhiệm Trương có ý muốn cự tuyệt, không ai thích làm việc dưới sự giám sát của người khác, có người là bởi vì cảm thấy như vậy bị trói buộc nhiều hơn, nhất là bị dân chúng giám sát lại làm cho bọn họ cảm thấy mất mặt; cũng có người là bởi vì như vậy, chính là cắt đứt con đường động tay động chân kiếm chác của bọn họ.
Nhưng ông lại không dám trực tiếp cự tuyệt, dù sao giá trị vật tư của đối phương vừa mới quyên tặng đã vượt quá ba mươi triệu nhân dân tệ, giảm bớt rất nhiều khó khăn của Ban chỉ huy chống lũ cứu tế thành phố Bành Từ do vật tư không đủ, hơn nữa đối phương cũng không cầu danh, chỉ đề xuất muốn biết hướng đi của vật tư quyên tặng, yêu cầu này cũng không có gì là quá đáng. Điều này nếu như cự tuyệt, cũng không tránh khỏi có vẻ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Bành Từ thật sự chẳng ra gì. Nếu chọc giận siêu thị Carrefour, ngày sau còn muốn đối phương quyên tặng, chỉ sợ cũng không dễ dàng.
Chủ nhiệm Trương rất nhanh mỉm cười nói:
- Giáo sư Tô, Trợ lý Lâm, với cá nhân tôi mà nói, đương nhiên hoan nghênh quý phương phái nhân viên tham gia công tác phân phối vật tư cứu tế. Ông không biết, hiện giờ nạn dân của thành phố Bành Từ lấy đơn vị chục ngàn để tính, thời tiết này lại không tốt chút nào, mưa to một trận lại tiếp một trận, người của chúng tôi rất thiếu, nếu như quý phương có thể phái người tới tham gia công tác này, cũng có thể hóa giải áp lực công tác của chúng tôi. Nhưng nói thật, yêu cầu này của ôngi, ở thành phố Bành Từ của chúng tôi không có tiền lệ, tôi chức nhỏ lời nói nhỏ, cá nhân tôi không làm chủ được, như vậy đi, tôi sẽ lập tức báo cáo yêu cầu này của quý phương với các lãnh đạo Ban chỉ huy chống lũ cứu tế, xem ý kiến của các lãnh đạo thế nào.
Tô Ái Quân cũng thầm thở dài một hơi, nói thật, ngay từ đầu, anh ta không xem trọng yêu cầu này của Phương Minh Viễn. Chính quyền Hoa Hạ nói khó nghe một chút, vẫn là chính phủ độc đoán, thời kỳ kế hoạch kinh tế thì không cần phải nói, hiện giờ tiến hành cải cách cũng chỉ hạn chế ở lĩnh vực kinh tế, cải cách của lĩnh vực chính trị lại trì trệ không tiến, quan chức chính quyền nói là “công bộc nhân dân”, kỳ thật rất nhiều người đều tự nhận là “quan lão gia”, sao có thể để những người dân đen đến giám sát công tác của bọn họ. Nhưng Phương Minh Viễn lại cố ý yêu cầu như vậy, anh ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm theo.
Mặc dù nói, Tô Ái Quân cũng biết, ở trước mặt dạng thiên tai quy mô lớn này, cứu tế của quốc gia và vật tư quyên tặng của người dân, cũng khẳng định sẽ có người ngầm nhúng tay, nhưng anh ta cảm thấy, một quốc gia lớn như vậy, chỉnh thể tố chất người dân không cao, người dân tốt xấu lẫn lộn, xuất hiện loại chuyện này cũng không thể tránh được, chính phủ đối với loại hành động này cũng vẫn luôn đả kích nghiêm trọng, tin tưởng theo thời gian trôi qua, loại hiện tượng này cuối cùng có thể khống chế ở trong một phạm vi cho phép. Nếu muốn làm cho chính quyền trong sạch như gương, các quốc gia phát triển cũng không thể làm được.
Nhưng anh ta lại biết đâu rằng, về sau loại việc này sẽ càng ngày càng nhiều, tính chất cũng càng ngày càng nghiêm trọng. Bởi vì không có người giám sát, chuyện chính quyền các cấp tham ô khoản cứu tế của người dân quyên góp mua Limousine, xây biệt thự, thậm chí còn xuất ngoại du lịch là nhiều vô kể. Điều này cũng làm cho việc làm từ thiện trong nhân dân Hoa Hạ sau này cực kỳ suy thoái, tính tích cực của người dân đối với việc quyên tiền từ thiện không cao, hậu quả là mỗi khi gặp phải thiên tai chính phủ đều phải phân chia khoản quyên góp. Không phải người dân không có tình yêu, không phải người dân không muốn trợ giúp những đồng bào gặp tai họa chịu khổ này, mà là mọi người thật sự không muốn đem tiền mồ hôi nước mắt của mình, biến thành quỹ đen, khoản mua xe và văn phòng xa hoa của chính quyền các cấp.
- Như vậy thì làm phiền Chủ nhiệm Trương rồi, xin ông nói rõ tình huống với các lãnh đạo Thành ủy Bành Từ, siêu thị Carrefour chúng tôi là xí nghiệp Hongkong góp vốn, khoản quyên tặng này, mặc dù cổ đông Hongkong cũng không dị nghị, nhưng người Hongkong về việc quyên tặng luôn yêu cầu phải có người giám sát chấp hành. Chúng ta cũng phải suy xét đến thói quen của người ta phải không? Đây cũng là cho cổ đông Hongkong một lời giải thích. Chuyện này nếu làm cho người ta hài lòng, sau này tới thời điểm cần chúng tôi cũng dễ thương thảo với cổ đông Hongkong.
Tô Ái Quân thấp giọng vừa cười vừa nói bên tai Chủ nhiệm Trương.
- Như vậy hả.
Chủ nhiệm Trương vẻ mặt bừng tỉnh:
- Tôi nhất định nói rõ ràng tình huống với các lãnh đạo Ban chỉ huy chống lũ cứu tế, chúng ta cũng phải suy xét đến tâm tình của đồng bào Hongkong phải không, không thể để cho người ta quyên tặng đồ vật mà trong lòng còn không thoải mái phải không.
Đợi khi bàn giao vật tư cơ bản xong đã tới khoảng tám giờ tối, mọi người giải quyết cơm tối ở ngay trong kho hàng. Đoàn người Tô Ái Quân đi ra trạm phía Nam, trên bầu trời vẫn đang mưa như cũ, chỉ có điều so với lúc đến lại nhỏ đi không ít.
- Chủ nhiệm Trương, có cần chúng tôi đưa ông về Ban chỉ huy chống lũ cứu tế không?
Tô Ái Quân cười nói.
- Không cần không cần, sẽ không phiền mấy vị.
Chủ nhiệm Trương nhìn đến chiếc xe con màu trắng của Ban chỉ huy chống lũ cứu tế trong sân, lắc đầu cười nói:
- Tôi ở đây còn có việc phải làm, hiện tại sắc trời đã muộn, mấy vị đi đường vất vả vẫn nên sớm trở về khách sạn nghỉ ngơi. Về phần yêu cầu kia của quý phương, tôi nghĩ ngày mai sẽ có kết quả.
Tô Ái Quân cũng không nói thêm gì, hai bên đến đây thì từ biệt.