Sau khi vào đêm, đội quân cứu hộ lũ, đèn đuốc vẫn sáng trưng, tiếng nói ồn ào, bận rộn, các nhân viên làm việc không ngừng nghe điện thoại để phân công nhân lực chống lũ, cứu người.
- Ôi
Mãi đến lúc này, Chủ tịch thành phố Võ Cảnh Sinh mới có thể cho phép mình thư giãn chốc lát, ông ngồi ngả lưng, ông cảm thấy toàn thân đau nhức rã rời, dù sao cũng hơn năm mươi tuổi rồi, bận rộn suốt mười ngày qua, thân thể không thể chịu nổi.
Nhưng là Chủ tịch thành phố, ông không dám thả lỏng một chút nào. Năm nay tình hình lũ lụt thị trấn Bành Từ có chút ác liệt, từ đầu hè tới nay, khu vực Hoa Đông lượng mưa tăng gần 30% so với năm ngoái, mưa lớn lũ lớn, mưa nhỏ lũ nhỏ, so với hạn hán tại lưu vực sông Hoài mà nói thì đây là áp lực rất lớn. Thị trấn Bành Từ là điểm giao nhau giữa đường sắt Lũng Hải và đường sắt Kinh Hỗ, nơi vận chuyển hàng hóa Nam Bắc, vì vậy áp lực tất nhiên cũng lớn hơn.
Nếu sự việc không hay xảy ra, tuyến đường sắt bị sụt lún thì có nguy cơ đứng trước một trận tử nạn do đường sắt trong tỉnh Lỗ bị gián đoạn do trận hồng thủy, sẽ làm tổn thất nặng nề cho nền kinh tế. Chắn chắn những người chịu trách nhiệm tại địa phương sẽ bị tỉnh cảnh cáo, còn Bí thư và Chủ tịch thành phố đều bị đảng kiểm điểm, còn bị giáng xuống vài bậc. Võ Cảnh Sinh năm nay mới năm mươi tuổi, còn có khả năng tiến vào hàng ngũ lãnh đạo của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân, cho nên công tác chống cứu lũ tất nhiên không dám nơi lỏng chút nào.
Chỉ có điều Thị trấn Bành Từ có rất nhiều phương tiện đường thủy vẫn sử dụng từ những năm 67 đến giờ do chi phí tài chính cho thủy lợi không đủ, phần lớn đều là đồ cũ, khó có thể đạt được theo tiêu chuẩn. Mà mấy năm qua, tốc độ phát triển nền kinh tế thị trấn Bành Từ tương đối khả quan, nhiều nhà xưởng xí nghiệp mới xây, nếu bị ngập sẽ trực tiếp gây tổn thất kinh tế cũng đủ cho Võ Cảnh Sinh không ăn không ngủ.
Võ Cảnh Sinh nhắm mắt tựa vào chõng, trong đầu không ngừng tự hỏi, buổi chiều hôm nay, mưa to đến bất thình lình, khiến công tác cứu lũ của thị trấn Bành Từ lâm vào cảnh họa vô đơn chí, tuy rằng trận mưa to này chủ yếu tập trung ở cuối nội thành, nhưng lượng lớn nước mưa theo hệ thống nước chảy vào sông, thị trấn Bành Từ có mấy con sông bao quanh, chỉ cần mưa nửa ngày là mực nước dâng lên trông thấy. Hơn nữa trận lũ này tới vô cùng đột ngột, nên dự báo thời tiết cũng không dự báo chuẩn xác, làm nội thành nhiều chỗ bị lụt trong diện rộng, nhiều nhà cấp bốn cũ bị sụp làm cho không ít người bị thương, cũng may là ban ngày nên không ai thiệt mạng. Xem ra trong cái rủi cũng có cái may.
Nhưng nếu nói trong vài ngày nữa, dù là vùng trung du hay nội thành vẫn còn tiếp tục mưa trên diện rộng, để bảo đảm an toàn cho khu vực nội thành, chỉ sợ phải sử dụng lại khu lưu trữ nước lũ, như vậy cũng đồng nghĩa với việc dân số Bành Từ tăng vọt, đến lúc đó các nhóm dân chạy lũ cũng được ổn định như thế nào, cùng với xây dựng lại khu vực bị lũ, khắc phục hậu quả đều cần nhiều tài chính sẽ là một gánh nặng đối với Chủ tịch thành phố.
- Chủ tịch, Bí thư Chu đến.
- Bí thư Chu đến rồi à? Mau mau mời vào.
Võ Cảnh Sinh nói liến thoắng. Bí thư Chu đương nhiên là Bí thư Thành ủy Bành Từ Chu Cảnh Minh. Hai người họ như có duyên phận, tên đều có chữ Cảnh là tên đệm. Nhiều khi nhân viên gọi bọn họ là “song lãnh đạo Cảnh”. Hai người đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo Bành Từ, tuy rằng cũng có lúc mâu thuẫn, xô xát nhưng trên tổng thể thì vẫn là trên tinh thần hợp tác.
Chu Minh Cảnh cũng hơn năm mươi tuổi, ở độ sung sức, cũng được cho là trẻ trung khỏe mạnh, tất nhiên cũng cao hơn môt chút, hai người làm việc trên tinh thần hợp tác, nên cũng được lòng dân chúng.
- Ông bạn, xem ra tôi đến không đúng lúc, quấy rầy anh đang nghỉ đúng không?
Chu Cảnh Minh cười sảng khoái đi đến.
- Không sao không sao, nghỉ một chút đỡ mệt thôi. Bí thư Chu, đã trễ thế này, anh có chuyện gì thì gọi điện thoại là được, sao phải đến tận đây?
Võ Cảnh Sinh đưa Chu Cảnh Minh ra ghế sô pha.
- Có chút việc, trong điện thoại nhất thời không nói rõ được, phải trực tiếp đến để chúng ta tìm ra hướng giải quyết thỏa đáng.
Chu Cảnh Sinh cũng biết, hiện giờ việc cứu trợ lũ lụt là nhiệm vụ nặng nề, chẳng ai có nhiều thời gian, nên không nói vòng vo được, phải gặp trực tiếp.
- Việc gì thế?
Võ Cảnh Sinh ngạc nhiên hỏi. Sự việc lớn thế nào mà kinh động đến Chu Cảnh Minh, tối đêm thế này mà phải chạy bộ đến bộ chỉ huy. Ông ta trong lòng đột nhiên hơi băn khoăn.
- Ừ?
Chu Cảnh Minh cũng hơi ngạc nhiên, ông ta cứ tưởng mình chỉ cần gợi ý thì Võ Cảnh Sinh có thể đoán được, nhưng xem ra dường như ông ta hoàn toàn chưa biết gì.
- Việc siêu thị Carrefour quyên tặng vật phẩm, anh không biết sao?
- Siêu thị Carrefour quyên tặng vật phẩm sao?
Võ Cảnh Sinh ngẫm nghĩ một chút.
- Chẳng phải chuỗi xí nghiệp tại tỉnh Tần Tây cũng đã quyên góp mười triệu vật phẩm cho bộ cứu trợ chống lũ rồi sao? Hôm nay họ cho người đến bộ chỉ huy, tôi nhớ rõ là đã sắp xếp chỗ cho Trương Học Võ để đồ mà. Có chuyện gì vậy? Có thay đổi gì sao?
Chu Cảnh Minh lại ngạc nhiên, nhìn Võ Cảnh Sinh nói:
- Việc này anh còn không biết sao? Sau khi Trương Học Vũ đến không ai báo cáo anh sao?
- Báo cáo cái gì?
Võ Cảnh Sinh như thầy chùa không hiểu đầu đuôi thế nào, vội vàng kêu thư ký của mình đang ở ngoài vào. Thế mới biết, Võ Cảnh Sinh ở đây bận rộn, không lúc nào được rảnh rỗi, Trương Học Võ đã trình bày với ông, lúc ấy anh ta và Võ Cảnh Sinh có nói qua vài câu, hình như lúc đó Võ Cảnh Sinh đang bận rộn quá, nên quên mất cả việc này.
- Bí thư Chu, siêu thị Carrefour có chuyện gì vậy?
Võ Cảnh Sinh ra hiệu cho thư ký đi ra ngoài. Chu cảnh Minh thuật lại chuyện buổi chiều cho Võ Cảnh Sinh.
- Hơn 30 triệu cung cấp cho cứu trợ lũ lụt là tuyệt vời, tuyệt vời.
Võ Cảnh Sinh vui mừng khôn xiết, vào thời điểm này, tất cả mới có hơn 20 triệu tiền cung cấp cứu trợ lũ lụt, nhưng có số tiền trên mình có sẵn cho việc triển khai các nguồn lực của nhiều người, mặc dù không hoàn toàn làm giảm bớt sự thiếu hụt các nguồn tài nguyên, nhưng cũng không nhỏ.
- Nhưng họ yêu cầu phải có người của họ giám sát việc sử dùng hàng hóa, điều này từ trước tới này chưa từng có đối với xí nghiệp quên tặng vật phẩm cứu trợ.
Chu Cảnh Minh thêm hai chữ “không có” nhấn mạnh. Là Bí thư Thành ủy, đương nhiên ông ta không thể không biết, nhiều quan chức ở đây không ít người không trong sạch, nếu suy xét trong lời nói thì sẽ động chạm tới không ít người. Hơn nữa những người này ở thành phố Bành Từ, quan hệ rất rắc rối, muốn tìm ra bọn họ chính ông là Bí thư Thành ủy cũng không phải muốn là làm được.
Võ Cảnh Sinh nhíu nhíu mày, ông hiểu rõ ý của Chu Cảnh Minh, từ trước tới giờ xí nghiệp nào ủng hộ cũng chưa bao giờ cho người giám sát vật phẩm, nếu việc này xảy ra bây giờ sẽ gặp không ít phiền phức. Trong thời gian cứu trợ lũ lụt, nếu có sự bất bình xảy ra sẽ làm cho người ta suy nghĩ so sánh.
- Bí thư Chu, tôi cảm thấy người ta nói vậy cũng có lý, nếu là xí nghiệp góp vốn thì phải tôn trọng thói quen bên Hongkong, họ là tư bản, mỗi đồng tiền đều là tiền của họ làm ra, đương nhiên được dùng vào đúng mục đích, có phải không?
Chu Cảnh Minh lặng lẽ gật đầu, điều này cũng là lẽ thường tình của con người, nói đâu xa, nhân viên văn phòng muốn lĩnh đồ dùng cũng phải đóng dấu chỗ nọ chỗ kia, chỉ có chúng ta thấy hơi bất mãn bởi vì chúng ta đều làm trong nhà nước, có phung phí một chút cũng không thấy xót. Vấn đề trả lương của họ cũng rất chi tiết, cho dù chỉ thiếu hụt mất ba đồng họ cũng phải làm cho rõ ngọn ngành, huống chi đây cả một khoản tiền lớn lên đến ba mươi triệu tiền mua vật phẩm.
- Hơn nữa họ cũng rất nể mặt rồi, hơn ba mươi triệu tiền vật phẩm, đây thật sự là món tiền quyên góp lớn nhất từ trước tới giờ, ngoại trừ khoản tiền quốc gia, doanh nghiệp nhà nước nói hết nước hết cái cũng chỉ quyên góp được mấy trăm vạn. Người ta quyên tặng hơn ba mươi triệu mà nói ra ngoài chỉ tuyên bố có mười triệu thì có phải khó cho chúng ta không, nói tóm lại phải nhìn mặt để gửi vàng. Bí thư Chu, họ là doanh nghiệp liên doanh, phải chịu trách nhiệm với cổ đông HongKong.
Võ Cảnh Sinh cố ý nhấn mạnh hơn hai chữ “Hongkong”
Nhưng hiện giờ HongKong sắp được trao trả, đây là thời kỳ cuối của nước cộng hòa, hơn nữa HongKong có thể bình yên trao trả cho Hoa Hạ hay không còn liên quan đến sự trở về của Macao, thậm chí cả sự hòa bình của Đài Loan, vì thế việc lớn không ai dám làm làm qua quýt. Một khi sự trở về của HongKong gặp rắc rối, thì sẽ bị xử lý không nương tay.
Hơn nữa, HongKong chuẩn bị trở về, nhưng cũng không có gì là ổn định, nhiều người giàu có muốn di dân sang nước ngoài đem theo cả tài sản. Để giải quyết vấn đề này thật là đau đầu, nếu thị trấn Bành Từ nhận được khoản tiền quyên tặng lớn như vậy mà lại cự tuyệt sự giám sát của họ, nếu việc lan truyền ra ngoài, người ta đồn thổi thì không biết sự việc sẽ thế nào, rồi có khi chính hai người lại bị dính dáng, còn không cũng bị đau đầu buốt óc mà còn bị giáng chức. Sau này nếu có ai nói gián tiếp hay trực tiếp, người HongKong không tin tưởng chính phủ trong nước, mà phải kiểm soát cả chính phủ thì không ít người có thể gánh vác trách nhiệm.
Chu Cảnh Minh tất nhiên hiểu ý tứ của Võ Cảnh Sinh, kỳ thật điều này có đạo lý, trên đường đến đây ông cũng đã nghĩ tới.
Hơn nữa siêu thị Carrefour chi nhánh Bành Từ sẽ khai trương, theo thông lệ từ trước thị trấn Bành Từ sẽ ưu tiên sắp xếp công việc cho người nhà của quân nhân và cảnh sát đã hy sinh, điều này đều được Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố ủng hộ. Nếu vì chuyện này mà nảy sinh ra mâu thuẫn với siêu thị Carrefour, thì sau này mối quan hệ giữa Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố với xí nghiệp rõ ràng là có bất lợi.
Siêu thị Carrefour có thể phát triển được như ngày hôm nay không chỉ vì siêu thị có người quản lý kinh doanh giỏi mà nó còn có sân sau vững chắc , vì thế đắc tội với họ cũng không nên. Dù sao người ta cũng tính toán lợi ích ưu đãi .
- Ông bạn, chúng ta cứ định như vậy đi, ngày mai trong hội nghị thường vụ chúng ta sẽ đề xuất chuyện này để lấy biểu quyết của mọi người.
Chu Cảnh Minh đứng dậy cười nói.
- Anh cũng tranh thủ nghỉ ngơi đi.