Trùm Tài Nguyên

Chương 479: Theo như nhu cầu




Thực ra, vương thất Kuwait nghĩ đến, chính là do Phương Minh Viễn nhắc nhở Hoàng tử Abdullah nên mỏ dầu thô Kuwait mới thoát khỏi hỏa hoạn. Lúc ấy dầu mỏ Kuwait tại vùng quân đội bị đánh chiếm, nhưng nhiều giếng dầu lân cận có chất nổ, mà mỏ dầu Kuwait phần lớn đều là giếng tự phun, một khi bị cháy thì khó dập tắt vô cùng. Theo thống kê có liên quan, nếu lúc đó không kịp thời phát hiện ra tình huống mà để cho người Iraq nắm được trong tay thì dầu thô bị cháy đi giá trị phải lên đến 10 tỷ đô la Mỹ, có thể làm tổn hại đến hàng loạt các ngành kinh tế, không thể tính toán được, Hoàng thất Kuwait cùng với Quốc vương Ả Rập bị một phen hú vía.
Hơn nữa, hoàng thất Kuwait cũng muốn nhân cơ hội này để phát triển thị trường dầu thô ở Hoa Hạ, trải qua lần loạn chiến này, Kuwait đã bị tổn thất nặng nề và nghiêm trọng, ngân khố quốc gia và tài sản của nhân dân trong thời gian bị chiếm đóng được vận chuyển tới Iraq, hiện giờ tuy cuộc chiến đã ngừng nhưng phía Iraq muốn đòi bao nhiêu tiền bồi thường thì không ai biết trước được. Nhưng chi phí quân đội mà Kuwait xin của Mỹ cả những chi phí để chi sẻ cho các đơn vị sau này cũng chẳng được bao nhiêu. Cho nên hiện giờ tài chính của Chính phủ Kuwait cũng không được dư dả. Khai thác thị trường mới, mở rộng nguồn thu vào được đưa lên lịch trình nghị sự.
Tuy rằng, hiện giờ Hoa Hạ cũng là quốc gia xuất khẩu dầu mỏ, nhưng so với những năm 80 thì lượng dầu xuất khẩu của Hoa Hạ đã giảm đi rất nhiều, và những năm gần đây, tốc độ phát triển của Hoa Hạ rất nhanh, nên chính phủ Kuwait cho rằng Hoa Hạ sẽ nhanh chóng trở thành quốc gia nhập khẩu dầu mỏ. Chính vì mục đích này mà Phương Minh Viễn lấy một tỷ đô la Mỹ đầu tư, lại giành được hai mươi phần trăm (20%) cổ phần của mỏ dầu Rafel. Mỏ dầu Refel có tám mươi năm nay, nhưng mới được phát hiện và chính thức khai thác mới ba năm, có thể nói là một nguồn tài sản vô cùng tốt.
Đương nhiên, Hoàng tử Kuwait chỉ biết nói vương thất Kuwait cảm kích Phương Minh Viễn đã viện trợ trong lúc chiến tranh, để bảo vệ nguồn tài nguyên quý giá dầu mỏ của Kuwait nên mới chuyển nhượng hai mươi phần trăm cổ phần mỏ dầu Rafel cho Phương Minh Viễn.
- Phương này, ngày mai gặp Emile, cổ phần mỏ dầu sẽ chính thức bàn giao cho cậu.
- Này, này, có phải là nhiều quá hay không?
Phương Mình Viễn xúc động nói. Một năm dầu thô khai thác ở mỏ dầu Rafel có giá trị là một tỷ đô la Mỹ trở lên, thì chỉ mất thời gian ba năm là có thể thu hồi vốn đầu tư, hơn nữa theo thời gian, giá dầu có thể tăng lên, so với trước kia mỗi thùng dầu hiện giờ tăng lên một trăm năm mươi đô la Mỹ, Phương Minh Viễn trong lòng vui như mở cờ.
- Không nhiều đâu.
Hoàng tử Abdullah lắc đầu nói.
- So với công lao của cậu thì thật sự số đó là quá bé nhỏ không đáng kể gì. Emile cũng hiểu được và cũng đã phân tích rõ, quốc gia của ta là ngành công nghiệp dầu mỏ, mất biết bao công sức mà vừa rồi mới hoàn thành công ty xăng dầu phương Tây đưa về nước, có thể đồng ý cho cậu giữ một phần tư cổ phần của mỏ dầu Rafel là cao nhất, cao hơn nữa thì chính Emile cũng không đáp ứng nổi. Hơn nữa, hai mươi lăm phần trăm cổ phần là không đúng cho người ngoài, mỏ dầu Rafel vẫn đang là sở hữu của quốc gia, nếu sau này cậu muốn chuyển nhượng thì cũng chỉ có thể chuyển nhượng cho chính phủ của tôi thôi.
- Tôi hiểu, tôi hiểu, quý quốc khó xử tôi có thể lý giải được.
Phương Minh Viễn liên tục gật đầu nói. Cậu cũng biết, vương quốc Ả Rập theo Âu Mỹ, giao mỏ dầu cho công ty tập đoàn thu hồi dầu mỏ công nghiệp, cũng mất một thời gian gặp trắc trở, nếu giờ tùy tiện tự mình tạo ra khe hở thì khẳng định các quốc gia Âu Mỹ sẽ phản ứng rất mạnh. Hiện giờ, Kuwait vừa mới mượn lực lượng quốc gia Âu Mỹ phục quốc, một bên thì Iraq đang như hổ rình mồi, nên cũng không muốn đắc tội với các quốc gia Âu Mỹ. Tuy nhiên, kết quả này đã rất bất ngờ và làm cậu rất vừa lòng, lòng tham không thể như rắn nuốt được voi thì cũng không nên làm.
Hoàng tử Abdullah kinh ngạc nhìn Phương Minh Viễn, Hoàng tử cũng thật không ngờ, Phương Minh Viễn chấp nhận như vậy. Phải biết rằng, vương thất Kuwait không ít người cho rằng đưa ra đề nghị như vậy, chỉ sợ Phương Minh Viễn bất mãn, dù sao vương thất Kuwait cũng đạt được mục đích và trả giá như vậy còn kém xa, nhất là cổ phần mỏ dầu Rafel có điều khoản không được chuyển nhượng cho nước ngoài. Vì thế thuyết phục Phương Minh Viễn không chê trách cũng là bằng chứng cho mối quan hệ giữa Hoàng tử và Phương Minh Viễn là chân thật – Hoàng tử coi trọng Phương Minh Viễn như một vị quý nhân, nhờ có Phương Minh Viễn mà Hoàng tử phải chỉ mới có một năm ngăn ngủi, mà địa vị ở vương thất có sự thay đổi mang tính chất quyết định cho nên những lời lẽ thuyết phục tốt nhất mà Hoàng tử Abdullah suy nghĩ kết quả đều chết từ trong trứng, một chút cũng không cần dùng đến.
- Hoàng tử điện hạ, Hoàng tử điện hạ!
Nhìn thấy Hoàng tử Abdullah nhìn thẳng mình, Phương Minh Viễn không khỏi lo, nửa năm không gặp, vị này có phải do áp lực quá lớn mà mệt mỏi quá không? Cậu nhìn lướt ra xa, thấy bóng dáng Trần Trung trong lòng mới thấy có phần an tâm.
Hoàng tử Abdulla bị Phương Minh Viễn gọi vài câu mới tỉnh lại, tất nhiên, Hoàng tử không hiểu được ưu phiền biểu hiện trên nét mặt và đôi mắt nhìn Phương Minh Viễn là vì sao. Nếu không, Hoàng tử điện hạ chắc chắn sẽ giận dữ - có bốn vợ và chín người con, không ngờ bị cho rằng có khuynh hướng bị đồng tính.
- Phương, thật làm cho ta cảm thấy bất ngờ.
Hoàng tử Abdullah quyết định vẫn là thẳng thắn với Phương Minh Viễn , nếu quan hệ của hai người có rạn nứt gì thì người đen đủi chỉ có mình thôi.
Phương Minh Viễn hiểu thái độ có phần thất thố của Hoàng tử Abdullah là bởi vì mình chấp nhận điều kiện của Hoàng tử quá nhanh, không hề mặc cả. Phương Minh Viễn lâm vào cảnh dở khóc dở cười.
- Hoàng tử Abdullah, tôi cũng không mong muốn có lợi ích nhiều hơn nữa, nhưng quốc gia tôi có câu ngạn ngữ “quân tử yêu tiền, lấy cũng phải có đạo nghĩa”
Phương Mĩnh Viễn đã không mất công sức mới giải thích cho Hoàng tử Abdullah hiểu ý nghĩa trong câu này.
- Hơn nữa, tôi cũng tin Hoàng tử điện hạ đã rất cố gắng giành lợi ích về cho tôi rồi, cho nên tôi nghĩ có được kết quả này là rất tốt rồi. Một tỷ đô la Mỹ của tôi trôi nổi cũng có thể mang lại cho tôi nhiều tiền lời hơn, hơn nữa tôi có được mối quan hệ hữu nghị tốt đẹp với đất nước và Hoàng tử, như vậy là quá đủ rồi.
Phương Minh Viễn không dấu diếm nịnh Hoàng tử. Tất nhiên cậu không nói cho Hoàng tử Abdullah biết tính toán của cậu là thả con săn sắt, bắt con cá rô. Trong tương lai giá cả dầu thô còn lên cao nữa theo thời gian, ở khu vực phía đông để có đủ người phát ngôn cũng không dễ dàng.
Hoàng tử Abdullah rất cảm động vì cách nói chuyện của Phương Minh Viễn.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.