Trùm Tài Nguyên

Chương 489: Oan gia ngõ hẹp




Buổi tối Fairbanks muốn đến gặp tôi?
Phương Minh Viễn nhướn mày, lão già đấy vẫn chưa hết hy vọng à? Nhưng chưa hết hy vọng cũng tốt, mình đã có chuẩn bị tâm lý, nếu như ông ta hết hy vọng thì trò chơi này chẳng còn gì thú vị nữa.
- Ừ, khẳng định ông ta vì việc của công ty cổ phần xăng dầu British Petrolium Fortermedia mà đến.
Hoàng tử Abdullah gật đầu nói.
- Công ty xăng dầu BP lần này ăn rất lớn, nhất định phải có được công ty cổ phần xăng dầu British Petrolium Fortermedia.
Hoàng tử Maktoum nhíu mày. Đối mặt với một công ty xăng dầu lâu đời như công ty xăng dầu BP, cho dù là bọn họ, cũng nên kiêng nể, Hoàng tử Abdullah cho dù thế nào cũng là thành viên vương thất Kuwait mà Hoàng tử Maktoum là thành viên vương thất nước Dubai, mà Dubai lại là một trong bảy của các tiểu vương quốc Ả Rập có thành viên vương thất nhiều hơn, nên địa vị chính trị kém hơn một chút.
Hôm qua, Hoàng tử Maktoum đã nhắc nhở mặc dù phải ủng hộ công ty cổ phần xăng dầu British Petrolium Fortermedia nhưng cũng không được để lại nhược điểm để công ty BP nắm được, nếu không, dựa vào sự ảnh hưởng to lớn của công ty xăng dầu BP ở khu vực Trung Đông thì đối với Phương Minh Viễn không có gì đáng sợ cả, nhưng đối tiền đồ sau này của Hoàng tử Abdullah hay Hoàng tử Maktoum đều không có lợi.
- Không có ai muốn quấy nhiễu công ty xăng dầu BP sao?
Phương Minh Viễn có chút ngạc nhiên nói.
Tuy rằng công ty xăng dầu BP lớn nhưng theo những gì cậu biết, châu Âu vẫn còn có xăng dầu Shell của Hoàng gia Hà Lan, còn có công ty xăng dầu của Pháp, Italia, trên thế giới còn có công ty xăng dầu của Mỹ, những đối thủ cạnh tranh với công ty xăng dầu BP này lại giương mắt nhìn công ty BP thâu tóm công ty cổ phần xăng dầu British Petrolium Fortermedia sao? Cậu mới không tin những đầu não về ngành xăng dầu lại có lòng tốt như vậy, ngồi nhìn đối thủ cạnh tranh của mình mở rộng thế lực, có thể họ chỉ đang chờ một thời cơ mà thôi.
- Có, khẳng định có.
Hoàng tử Maktoum nói như đinh đóng cột.
- Chỉ là trước mắt chưa xuất hiện thôi.
- Được, hai vị Hoàng tử điện hạ, ông ta muốn đến thì đến, chẳng phải chúng ta cũng lên kế hoạch tốt rồi sao, sự bất mãn của công ty xăng dầu BP chỉ có thể có ảnh hưởng một lúc tới các vị, sau này, tôi tin rằng vương thất sẽ hiểu sự lựa chọn của các vị, chỉ cần Emile vẫn tin sủng các vị là được, ảnh hưởng của công ty xăng dầu BP chỉ nhất thời làm sao ảnh hưởng cả đời được.
Phương Minh Viễn không cho là đúng cười nói, chỉ cần Hoàng tử Abdullah và Hoàng tử Marc không ngừng làm ra những việc khiến quốc dân chú ý thì Emile của hai nước cũng sẽ phải suy nghĩ đến vấn đề tâm lý của nhân dân, nội chính của hai nước, công ty xăng dầu BP muốn nhúng tay vào cũng phải chú ý đến chừng mực, bây giờ không phải là thế giới của năm mươi năm trước nữa, can thiệp một cách lộ liễu vào nội chính của nước khác chỉ làm cho các quốc gia khác ghét mà thôi.
Hoàng tử Abdullah và Hoàng tử Marc nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng.
- Tuy nhiên, tin tức này tôi cảm thấy có nên thông báo cho Robert một tiếng không, để ông ta chuẩn bị?
Phương Minh Viễn cười nói.
- Mặc dù mọi người đều đã đạt được sự đồng thuận bước đầu nhưng nếu công ty xăng dầu BP đưa ra giá cao chúng ta cũng phải suy nghĩ một chút về ảnh hưởng phải không?
Hoàng tử Marc và Hoàng tử Abdullah hiểu ý mỉm cười.
- Phương, cậu đúng là giảo hoạt, đối phó với người Anh, tôi thích.
Hoàng tử Abdullah cười lớn nói.
- Hoàng tử Marc, công tác chuẩn bị của khách sạn Dubai thế nào rồi?
Phương Minh Viễn chuyển đề tài.
Tinh thần Hoàng tử Marc lập tức bừng lên, vấn đề này ông đã muốn sớm nói chuyện với Phương Minh Viễn rồi chỉ tiếc là từ lúc gặp mặt đến bây giờ, sự chú ý của Phương Minh Viễn đều tập trung vào việc công ty cổ phần xăng dầu British Petrolium Fortermedia, mấy lần nói đến đều chỉ qua loa.
- Xây dựng khách sạn đã được Emile của nước tôi phê chuẩn, công việc trước mắt chủ yếu là tạo đảo nhân tạo ở biển Ả Rập và mời thiết kế có tiếng trên thế giới, để thiết kế trang trí nội thất bên trong khách sạn.
Hoàng tử Marc hưng phấn lấy ra sơ đồ bên ngoài của khách sạn cho Phương Minh Viễn, bản sơ đồ này các lãnh đạo đầu não của Dubai đều rất tán thưởng, khi đó quyết định hạng mục xây dựng khách sạn, cũng giao cho Hoàng tử Marc chịu trách nhiệm, Emile của Dubai còn chi ra 100 triệu đô la Mỹ để chi cho việc xây dựng.
- Công trình xây dựng đảo nhân tạo cần rất nhiều thời gian nhưng móng của khách sạn Hoàng tử không thể qua loa sơ suất được.
Phương Minh Viễn nhớ, ở kiếp trước, TV đã từng giới thiệu qua, khách sạnDubai mất gần năm năm mới xây xong, trong đó mất một nửa thời gian để xây dựng đảo Hải Tạo, có tất cả 250 cọc trụ, đóng sâu xuống dưới lòng biển 40 mét.
- Đương nhiên rồi, tôi yêu cầu họ rất nghiêm khắc, chỉ sợ thời gian dài hơn một chút, cũng tuyệt đối không cho phép xuất hiện một lỗ hổng nhỏ.
Hoàng tử Marc đầu tư một hạng mục lớn như thế, cũng liên quan đến lý tưởng của ông ta, Hoàng tử không cho phép bất cứ ai ăn trộm cắt giảm nguyên liệu vì đó là vấn đề về chất lượng, hậu quả gây ra không chỉ là tổn thất cực lớn về kinh tế mà còn bao gồm cả hình tượng của Dubai trong liên hợp các tiểu vương quốc Ả Rập và thế giới nên không thể tạo ra sai lầm được.
- Còn có một việc, Hoàng tử tốt nhất nên chuẩn bị từ bây giờ, mở rộng trưng cầu ý kiến, sau khi xây dựng xong khách sạn, phải làm thế nào để quảng bá nó ra thế giới, thu hút được sự chú ý của những người giàu có trên toàn thế giới, theo ý kiến của cá nhân tôi, không bằng mời một vận động viên hàng đầu có tầm ảnh hưởng lớn trên thế giới, mở một cuộc thi đấu ở khách sạn, ví dụ như...
Phương Minh Viễn chần chừ nói. Cậu vẫn nhớ ở kiếp trước khách sạn Dubai đã từng làm như vậy, đó là vào năm 2005, lúc đó vận động viên của Thụy Sỹ xếp thứ nhất thế giới Federer và Agassi lão tướng của Mỹ đã tham gia cuộc thi do Dubai công khai tổ chức, đến khách sạn hào hoa nhất thế giới, khách sạn thuyền buồm đỉnh nhất, có một không hai để tham gia một trận đấu tennis giao hữu, sân tennis vốn là một sân đỗ của máy bay lên thẳng, cách mặt đất hơn 200 mét, chỉ điều này đã làm người khách kinh ngạc, nhưng việc khởi công khách sạn thuyền buồn so với kiếp trước sớm hơn không ít, vốn dĩ năm 99 mới bắt đầu, dự tính nếu không có gì xảy ra ngoài dự tính thì khoảng năm 96 là có thể vào ở.
- Mời đội bóng nước Mỹ biểu diễn mấy trận? Hay tổ chức một cuộc thi bóng bàn cấp thế giới? Các cao thủ tennis thi đấu cũng không tồi.
Phương Minh Viễn cười nói.
- Hay là, Dubai của các vị tổ chức một cuộc đua xe công thức 1 đi.
Thật ra Phương Minh Viễn thấy cuộc đua xe công thức 1 phù hợp với việc thu hút sự chú ý của những đại gia thế giới của Dubai hơn, hơn nữa việc xin phép ở vùng Trung Đông cũng tương đối dễ dàng, mặc dù dân số chiếm không nhiều nhưng những quốc gia Trung Đông vẫn đứng đầu về số người giàu có, một chiếc xe hàng triệu đô la Mỹ đâu đâu cũng có thể thấy.
Hoàng tử Marc mắt sáng lên, ông ta bây giờ vẫn chưa nghĩ đến viễn cảnh gì, công trình lấp biển chiếm toàn bộ tin thần của ông, căn bản là không rảnh để nghĩ đến điều này, nhưng nghe Phương Minh Viễn nói, ông ta cảm thấy ý kiến đó rất được, chỉ có khiến khách sạn sớm thu hút được sự biết đến của thế giới, đó mới có tạo ra tác dụng đối với tiêu chí xây dựng khách sạn.
- Phương, sau khi rời Kuwait, nhớ cùng tôi đến Dubai xem đã nhé, đừng quên đấy, khách sạn cũng có cổ phần của cậu nữa.
Hoàng tử Marc cười nói.
Phương Minh Viễn không cự tuyệt, sau này Dubai là một mảnh đất quý, trước khi xảy ra nguy cơ nợ nần của Dubai, ở đó cơ hội kinh doan vô hạn cùng với việc vắt óc suy nghĩ làm thế nào để kiếm tiền của người trong nước, chẳng bằng đi kiếm tiền của nước ngoài, tiền này có cầm cũng không bị bỏng tay hơn nữa cũng yên tâm và lợi nhuận lớn.
Ánh mặt trời như lửa đốt chiếu xuống, mặc dù trời vẫn chưa tối nhưng cơn gió từ biển thổi vào cũng mang theo chút mát mẻ. Biệt thự của Hoàng tử Abdullah đèn điện sáng trưng.
- Tên nhóc da vàng đáng chết.
Fairbanks xuống xe vẫn không kiềm được thấp giọng lầm bầm. Nếu không phải Phương Minh Viễn quấy nhiễu thì việc mà bây giờ quan trọng với ông ta là nên suy nghĩ đến cuối tuần sẽ cùng gia đình đi nghỉ ở đâu chứ không phải là lúc này đây phải đến dùng bữa tối buồn tẻ với Phương Minh Viễn và Hoàng tử Abdullah, đối với Hoàng tử Abdullah thích ăn ngọt ông không có tý hứng thú nào.
Hơn nữa tổng bộ công ty xăng dầu BP đã cho ông toàn quyền, yêu cầu ông không để cho cổ phần dầu trong tay Phương Minh Viễn rơi vào tay công ty cổ phần xăng dầu British Petrolium Fortermedia.
- Ngài Fairbanks, xin ngài chú ý lời nói của mình.
Mihala thấp giọng nói thì đã đến trước cửa biệt thự Hoàng tử Abdullah rồi, Fairbanks chửi thầm, nếu như để đối phương nghe thấy thì sợ rằng chẳng cần phải đàm phán gì nữa, kỳ thị dân tộc tuy không còn nghiêm trọng như ở một số nước nhưng không có nghĩa là giống như Fairbanks có thể nói người khách là tên nhóc da vàng được, nếu như lời này lọt vào tay truyền thông không chỉ phiền phức khiên Fairbanks bị dư luận khiển trách mà hình tượng của công ty xăng dầu BP cũng bị tổn hại.
- Tôi biết, tôi biết,
Fairbanks có chút không kiên nhẫn nói.
Quản gia của Hoàng tử Abdullah dẫn Fairbanks và Mihala đi qua vườn đến một phòng khách, vừa bước vào mắt Fairbanks lập tức trợn tròn lên, ông nhìn thấy Robert đang ngồi trong phòng đang cười nói với ba người Phương Minh Viễn.
- Chết tiệt...
Coi như Fairbanks phản ứng nhanh, vẫn chưa nói xong từ đằng sau mà Mihala đã biết ông định nói gì, thầm lắc đầu, chỉ có thể hy vọng vị này đừng có nói cái gì không phải.
- Ngài Fairbanks, hoan nghênh ngài đến!
Hoàng tử Abdullah đứng lên, nhiệt tình cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.