Khi Phương Minh Viễn biết được thông tin này, đã là nửa đêm, Asohon Kagetsu mang theo chút men say, nói chuyện điện thoại với hắn hơn cả tiếng, nói đông nói tây miết đến gần hai giờ sáng mới gác máy. Mặc dù nói, từ hai ngày trước, Phương Minh Viễn đã biết việc đàm phán giữa Asohon và công ty xăng dầu quốc hữu của Liên Xô đã đến hồi kết thúc, rất có khả năng trong mấy ngày này, hai bên sẽ đạt được thỏa thuận, và Asohon sẽ thay mặt hắn trở thành cổ đông của mấy mỏ dầu như Thu Minh. Nhưng sau khi chính hắn xác thực được tin tức này, trong lòng hắn vẫn bị kích động không dứt---không ai rõ hơn hắn, sau này dầu mỏ của Nga xuất khẩu, có tầm quan trọng đối với Châu Á như thế nào.
Sau này, không chỉ có Hoa Hạ, mà cả Nhật Bản và Hàn Quốc đều có nhu cầu cấp thiết đối với mỏ dầu Viễn Đông. Chỉ cần bản thân có thể nắm được quyền phát ngôn trong quyền khai thác dầu thô của khu vực Viễn Đông, vậy thì sau này nhất định đường thẳng hay đường vòng đều không bị trì hoãn, lại có thể giải quyết được nhu cầu về dầu mỏ của Hoa Hạ, đa dạng hóa nguồn dầu nhập khẩu lại có thể gián tiếp áp chế sự phát triển của Nhật Bản, chuyện tốt như vậy, Phương Minh Viễn làm sao có thể bỏ qua.
Mặc dù nói, chỉ là đầu tư hai tỷ Rup, nhưng chỉ cần lỗ hổng này mở ra, Phương Minh Viễn tin rằng trước khi Liên Xô giải thể, Asohon vẫn có thể nắm được càng nhiều cổ phần của các mỏ dầu.
Phương Minh Viễn nói rất rõ với Asohon, chỉ cần có thể mượn tiền Rúp từ ngân hàng Liên Xô, thì sẽ tiếp tục đầu tư vào mỏ dầu của khu vực Liên Xô, có thể cầm bao nhiêu tiền thì cầm bấy nhiêu, tuyệt đối không thành vấn đề. Hơn một nửa số tiền kiếm được từ thị trường kỳ hạn giao hàng dầu mỏ đến nay đều chưa có phương hướng đầu tư cụ thể, nên đối với chuyện đầu tư này Phương Minh Viễn vô cùng ung dung.
Đương nhiên, hắn cũng không quên dặn Asohon lấy danh nghĩa công ty của Nhật để quyên góp cho trận lụt ở khu Hoa Đông Hoa Hạ. Vì để không gây sự chú ý cho các quan chức trong nước, nên hắn cũng bất đắc dĩ phải chọn cách này.
Rạng sáng mà vẫn chưa ngủ cũng không chỉ có một mình Phương Minh Viễn.
Fairbanks vừa không ngừng chửi mắng “con khỉ da vàng”, vừa không thể không liên lạc với tổng bộ công ty dầu của nước Anh, yêu cầu bọn họ đưa cho y hết danh sách các bằng sáng chế độc quyền có thể chuyển nhượng của công ty để tìm ra một cái thích hợp. Điều này cũng không phải là một việc dễ dàng, Fairbanks gần như đã huy động tất cả các viên chức của công ty xăng dầu BP Anh ở Kuwait.
-Bản quyền sáng chế này giá trị quá thấp, chỉ sợ rằng không thể khống chế được công ty xăng dầu British Petrolium Fortermedia.
Mihala chỉ lên tài liệu bản quyền sáng chế trên bàn, vẻ mặt bất đắc dĩ nói với Fairbanks. Để giảm chi phí giá thành, Fairbanks nhanh chóng tìm các bản quyền sáng chế có giá trị khá thấp, nhưng, một là, còn có sự so sánh về bản quyền sáng chế với công ty xăng dầu Phú Địch, hai là, đây là Trung Đông, không thiếu những nhân tài về ngành nguyên liệu hóa thạch, Phương Minh Viễn lại có Hoàng Tử Abdullah và Hoàng Tử Marktoum giúp đỡ, muốn giở mánh khóe gì, dường như là không thể.
-Con khỉ da vàng đáng chết.
Fairbanks nói một cách tức giận.
-Anh nói xem hắn ngoan ngoãn nhận tiền có phải là được rồi không, lại còn cố tình muốn cái gì mà bản quyền sáng chế gì đó, thế chẳng phải là muốn làm cho người ta đau đầu thêm sao. Mong cho Thượng Đế đánh chết cái tên dị giáo đồ như hắn đi!
Mihala bất đắc dĩ buông ra những câu tục tiểu ở cửa miệng, anh ta thật sự không hiểu tổng công ty sao lại có thể phái một người có chủ nghĩa kỳ thị chủng tộc như Fairbanks đến nơi này, bộ dạng của y khó mà bảo đảm khi nào sẽ mang rắc rối cho công ty. Nhưng anh ta rút cuộc cũng chỉ là một trợ thủ, đối với sự việc này, anh ta không có quyền phát ngôn.
Cũng lúc đó, Robert rất bận rộn, trở lại văn phòng của ông ta, trước tiên báo cáo tình hình mới nhất này với tổng bộ công ty cổ phần xăng dầu British Petrolium Fortermedia tin tức mới nhất này. Đangvì chuyện muốn hay không muốn đáp ứng điều kiện chuyển nhượng bản quyền sáng chế của Phương Minh Viễn mà tranh cãi không ngừng, nên khi biết được công ty xăng dầu Anh BP đang từng bước áp sát, dưới tình hình này rất có khả năng nắm được 25% cổ phần trong mỏ dầu Rafel, không thể không lại tập hợp các thành viên trong hội đồng quản trị lại khi họ đã hết giờ làm việc để thương thảo suốt đêm.
Trong lúc bọn họ đang rất bận rộnthì Phương Minh Viễn lại dưới sự thác tùng của Hoàng tử Marktoum và Hoàng tử Abdullah, ngồi lên chiếc máy bay công vụ xa hoa Gulf Stream IV mà chính phủ Kuwait tặng cho hắn tới nước Dubai, đến hiện trường công trình xây dựng khách sạn thuyền buồm thị sát.
Sau khi lên máy bay, chiếc máy bay công vụ này quả nhiên có thể gọi là xa hoa, mặc dù nói đối với những mặt hàng xa sỉ, Phương Minh Viễn không hiểu biết nhiều, nhưng nhìn những sự lắp đặt của thiết bị bên trong, hắn cũng có thể nhìn ra, mọi thứ đều giá trị vô cùng. Ngoài hai người lái chính và lái phụ ra còn có bốn cô tiếp viên hàng không mắt xanh xinh đẹp, đây đều là những người được thuê từ những công ty hàng không nổi tiếng nước ngoài.
-Phương, Emile nói, những người tham gia chuyến bay này, nếu như cậu cảm thấy hài lòng, thì chúng ta sẽ kí kết hợp đồng phục vụ và bảo đảm bí mật với họ trong năm năm. Cậu không cần phải lo lắng bọn họ sẽ tiết lộ nhất cử nhất động của cậu trên máy bay ra ngoài. Nếu có lời nào khiến cậu không hài lòng, vậy thì cậu có thể tự mình tuyển người. Tất cả những chi phí tương ứng cần có, tất cả chi phí dùng nhiên liệu và bảo dưỡng trước khi cậu chuyển nhượng hoặc không sử dụng nữa cũng sẽ hoàn toàn cho chính phủ Kuwait chi trả.
Hoàng tử Abdullah ngồi dựa vào ghế một cách thoái mái nói.
-Hả?
Phương Minh Viễn giật mình, khi nhận mấy đồ được tặng, hắn không xem kỹ càng, chỉ chú ý xem có loại hợp đồng nào là cái bẫy hay không, không ngờ Kuwait lại có một dịch vụ tốt như vậy sau khi được tặng đi. Điều này chẳng phải là sau này máy công vụ này, mọi chi phí của bản thân đều không cần chi trả, còn có thể dùng thoải mái hay sao? Hàng năm chỉ tính mình hạng mục này thôi hắn đã có thể tiết kiệm được một khoản không nhỏ, những người Ả Rập này, khi lấy lòng ai đó quả nhiên nghĩ rất chu toàn.
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Phương Minh Viễn, Hoàng tử Abdullah và hoàng tử Marktoum cười đắc ý.
Trên đường, một số tiếp viên hàng không dường như biết bản thân họ có làm tiếp trên máy bay này hay không không là quyền quyết định của Phương Minh Viễn, bởi vậy, việc phục vụ thực sự chu đáo.
-Phương, thực ra chúng tôi xét đến diện tích lãnh thổ của quý quốc, cũng xét đến việc sau này bất kể cậu tới Mỹ hay châu Á, đường xá đều khá xa xôi, chúng tôi vốn dĩ định tìm đến máy công vụ cho những cuộc hành trình xa. Đáng tiếc máy bay loại mới nhất của công ty Gulf Stream còn đang trong thời gian nghiên cứu chế tạo. Nghe nói, đó sẽ là máy bay công vụ hành trình dài đầu tiên trên thế giới, có thể bay trong nhiều giờ không ngừng, đợi đến lúc nó chính thức được đưa ra thị trường, lại tặng cho cậu một cái.
Hoàng tử Abdullad hào phóng nói.
-Cái này…thực sự quá quý giá rồi.
Một cái máy bay công vụ hãng Gulf Stream, nếu là nhân dân tệ thế nào cũng phải tới mấy chục triệu tệ, món quà hậu hĩnh như vậy, tặng đi tặng lại nhiều lần, Phương Minh Viễn cũng cảm thấy rát tay lắm. Chính phủ Kuwait đúng là sẵn sàng hạ xuống vốn gốc.
-Cậu Phương, so với ân tình cậu dành cho Kuwait chúng tôi thì như thế thực sự không là gì cả.
Hoàng tử Abdullah xua tay nói. Nếu không phải vì những “lời tiên đoán” trước đây của Phương Minh Viễn đều thành hiện thực thì ông ta cũng không dể tin những phán đoán của Phương Minh Viễn về việc người Irac có thể đốt cháy mỏ dầu Kuwait.
Cũng chính vì sự coi trọng của hoàng tử Abdullah, trong vương quốc của Kuwait và các nước Ả Rập lại năm lần bảy lượt đề cập tới chuyện lo lắng người Iraq điên cuồng đốt cháy mỏ dầu Kuwait, đến lúc đó những tổn thất dù gián tiếp hay trực tiếp đều quá nặng nề, nên vương thất của các nước mới chú ý cao độ đến khả năng này. Và kết quả cuối cùng cũng chứng minh hoàng tử Abdullab cũng không phải không có căn cứ, điều này làm ông ta giành được sự tín nhiệm cao trong vương quốc Ả Rập, sự tiến nhiệm này có tiền bạc thì cũng không thể mua được.
Đoàn người ở lại vương quốc Dubai hai ngày, dưới sự tháp tùng của hoàng tử Abdullab thưởng thức vẻ đẹp bên bờ biển Dubai, cũng bàn đến chuyện kinh doanh trong tương lai, lúc này hắn mới mãn nguyện ngồi máy bay công vụ cùng hoàng tử Abdullah trở về Kuwait. Xuống máy bay không lâu, Robert và Fairbanks cùng gọi điện thoại tới, cuối cùng hẹn gặp ở biết thự của hoàng tử Abdullab vào lúc 7h tối.
Đúng 7h tối, Fairbank và Robert Uy gần như đến cùng khi. Phương Minh Viễn chú ý thấy, Fairbanks có dáng vẻ dương dương tự đắc, còn Robert lại có vẻ vô cùng mệt mỏi, thần sắc ảm đạm.
Sau khi ba bên cùng ngồi xuống, Fairbanks nhận lấy công bao từ tay của Mihala, đặt lên bàn nói:
-Hoàng tử Abdullah, cậu Phương, trong này là ba bằng sáng chế của công ty xăng dầu Anh quốc chúng tôi đồng ý, chuyển nhượng cho cậu Phương, hãy nhờ chuyên gia kiểm tra lại một chút đi.
-Ba bản?
Robert thất thanh kêu lên. -Chẳng phải là chuyển nhượng hai bản quyền sáng chế độc quyền hay sao?
Hai bản quyền sáng chế độc quyền nằm trong phong bì của Robert lúc này là kết quả của việc hội đồng quản trị công ty cổ phần xăng dầu Phú Địch tranh cãi gần ba ngày cho tới rạng sáng hôm nay mới giao được đến tay ông ta.
-Điều kiện của cậu Phương quả thực là hai bản độc quyền sáng chế chuyển nhượng. Nhưng, chúng tôi cảm thấy, đây là bản hợp đồng đầu tiên của chúng ta, nên công ty chúng tôi đồng ý tặng một bản độc quyền sáng chế cho cậu Phương, hi vọng tương lai chúng ta có nhiều cơ hội hợp tác khác nữa.
Fairbanks rất đắc ý nói, nhìn thấy Robert y thay đổi sắc mặt, trong lòng ông ta còn vui mừng nữa.
-Cậu Phương, đây là tài liệu kỹ thuật của hai bản độc quyền sáng chế mà công ty chúng tôi mong muốn chuyển nhượng cho cậu.
Robert cũng đem cặp tài liệu trên tay để lên bàn, so với thần thái vui vẻ của Fairbanks thì ông ta lại không đủ tự tin như vậy.
Hoàng tử Abdullab vừa vẫy tay, bỗng nhiên có người tiến lên phía trước đem hai cặp tài liệu đưa đến một phòng khác, ở đó có hơn mười chuyên gia của công ty xăng dầu Kuwait, sẽ kiểm định toàn diện những bản quyền sáng chế độc quyền này. Từ đó xác định cái nào có giá trị hơn. Cũng lúc đó, hoàng tử Abdullah nhìn lướt qua Phương Minh Viễn, hắn ra vẻ như không có gì khẽ gật đầu.
-Con mẹ nó, công ty xăng dầu Anh Quốc này thật sự hạ mình hết mức thế sao.
Phương Minh Viễn cười đau khổ nói. Hắn cũng không ngờ đối phương sẽ giở trò như vậy, xem ra số dầu của mỏ dầu Rafel tất cả sẽ thuộc về công ty xăng dầu Anh BP rồi.