Trùm Tài Nguyên

Chương 572: Phán quyết sai lầm vàtổng bộ triệu kiến




Nói một cách tổng quát, để giữ được quyền hợp pháp làm đương sự, căn cứ vào điều 98, 1119 “ luật dân sự của nước Cộng Hòa nhân dân Trung Hoa”, Tòa án nhân dân tối cao quy định từ điều 17 “ những chú thích về các vấn đề có liên quan đến các điều kiện thẩm lí bồi thường tổn thất cho nhân thân phù hợp với pháp luật” phán quyết như sau:
Bản phán quyết bị cáo Bằng Vũ có hiệu lực từ ngày 10 phải trả cho nguyên cáo Hứa Chính Hùng 53000 nhân dân tệ, nếu bị cáo Bằng Vũ không theo thời gian phán quyết chỉ định để thực hiện trả tiền theo nghĩa vụ, dựa theo quy định điều 233 của bộ luật “tố tụng dân sự của nước công hòa nhân dân Hoa Hạ”, tăng thêm gấp đôi số tiền lãi kéo dài thời gian thi hành án, phí thụ lý bản án là 930 tệ, phí tố tụng khác là 1000 tệ, tổng cộng 1910 tệ do nguyên cáo Hứa Chính Hùng phụ trách 1040 tệ đã dự kiến phải nộp. do vậy khi bị cáo Bằng Vũ chấp hành theo phán quyết nhất định đem khoản tiền đó trả cho nguyên cáo. Nếu trong hai bên nguyên cáo và bị cáo, có người không phục bản phán quyết, thì có thể trong vòng 15 ngày kể từ ngày bản án có hiệu lực trình bản kháng cáo lên toàn án, và chống án lên toàn án nhân daanh tỉnh Tần Tây.
Bằng Vũ ngồi ở trước cửa tòa án, những lời phán quyết vừa nãy vẫn đang vang vọng bên tai y. Y không hiểu, rõ ràng chính y xuống nước cứu người, chẳng những không có được sự cảm tạ và tán thưởng, ngược lại bị người ta trả đũa, mặc dù không có phán quyết là y đẩy cụ già xuống nước, nhưng khoản tiền bồi thường này có gì khác với phán quyết. Sau này miệng lưỡi thế gian, ai ai cũng nói là chính y đẩy cụ già xuống nước, nghĩ đến đây, Bằng Vũ trong lòng tràn đầy uất ức.
Cón số tiền bồi thường 53000 tệ, mặc dù anh ta đã là phó Gíam Đốc chi nhánh siêu thị Carrefour ở thành phố Phụng Nguyên, thu nhập tương ứng không ít, nhưng đó cũng là thu nhập không ăn không uống 3 năm, anh ta làm việc mới có 4 năm, tích lũy được mấy năm nay trong tay cũng chỉ một nghìn tệ, phải trả một lần duy nhất trong ngày 15, chính anh ta đi đâu kiếm khoản tiền này chứ.
Bằng Vũ có chút mất can đảm, vốn dĩ trụ sở chính đã truyền tin tức đến, bản thân rất có khả năng trong thời gian ngắn có thể thăng chức làm Giám Đốc mới, nhưng giằng co cả nữa tháng nay , việc đó hiện giờ cũng đã không ai nhắc đến, nghĩ rằng chắc đã thất bại rồi. Hai sự tổn thất nặng nề là sự nghiệp và tài sản, khiến cho tâm trí kiên định của Bằng Vũ từ đó thần trí hoảng hốt. Anh ta đứng dậy, đi lảo đảo về phía nhà ga.
“ Chống án tôi nhất định phải kháng án” Bằng Vũ nắm chặt tay, hắn cũng không tin Húa gia này có thểmột tay che trời ở Phụng Nguyên.
-Hoang đường, thật sự hoang đường.
Phương Minh Viễn mang theo Lâm Liên chậm rãi đi trên đường Lâm Ấm từ ngoài tường tòa án, trong lòng thở dài không yên. Kết quả cuối cùng về vụ án của Bằng Vũ so với vụ án về Bành Vũ kiếp trước có thể nói là cùng một mục đích. Điểm giống nhau là không có đầy đủ chứng cứ và nhân chứng, không có cách nào xác định được hai bên nguyên cáo và bị cáo rốt cuộc là ai đang nói dối. Giống nhau nữa là người được cứu giúp một mực chắc chắn người giúp họ là người đã gây ra thương tích.
Hơn nữa trong vụ án này, có nhiều điểm nghi vấn. KhiBằng Vũ cứu Hứa Chính Hùng từ dưới nước, tại hiện trường còn có rất nhiều người, mặc dù anh ta nhảy xuống không có ai đứng trên bờ nhìn thấy, nhưng khi anh ta được Bằng Vũ kéo lên bờ, lại có không ít người ở hiện trường. Theo Bằng Vũ nói, lúc đó Hứa Chính Hùng không nhiều lần cảm ơn Bàng Vũ, nhưng khi Bằng Vũ muốn cảm thấy phải giúp người sẽ giúp đến cùng, sau khi đưa ông già đến bệnh viện, khi các con của ông ta đến rồi, sự việc hoàn toàn thay đổi, Hưá Chính Hùng khăng khăng là Bằng Vũ là người đẩy ông ta xuống hồ.
Mà những người làm bên công tác y tế trên xe cứu thương chứng minh, trên xe cứu thương, Hứa Chính Hùng thực chất đã cảm tạ ơn cứu mạng của Bằng Vũ. Nhưng lúc này Hứa Chính Hùng lại giải thích là lúc đó lão ta sợ anh ta chạy trốn giả vờ cho qua chuyện.
Cuối cùng, tòa án vẫn phán quyết Bằng Vũ phải chịu trách nhiệm bồi thường một nửa.
-Quan tòa đó quả thực nói hươu nói vượn. Cái gì mà nếu Bằng Vũ không phải người đẩy Hứa Chính Hùng xuống hồ, thì đúng hơn là anh ta nhảy xuống bắt Hứa Chính Hùng mà không chỉ là hảo tâm giúp người; nếu bị cáo làm việc tốt, theo tình theo lý, sau khi xe cứu thương đến, bảo nhân viên y tế đem nguyên cáo vào bệnh viện thì đi khỏi, nhưng bị cáo không làm theo những lựa chọn này, hành động đó rõ ràng không giống với đạo lý, đều là nói không có căn cứ.
Lâm Dung phẫn nộ nói:
-Lúc đó người đang trong hồ mà, bắt người? đợi bắt được người, bên này đã bị dìm chết rồi.
Kết quả như vậy khiến Lâm Dung quả thực không thể kiềm chế nỗi.
-Bắt người? lão ta liền khẳng định nhất định như vậy là có người đẩy lão xuống hồ phải không? Không thể là hắn trượt chân ngã xuống hồ sao?
Phương Minh Viễn cười nói. Mặc dù nói, hắn không biết chân tướng sự việc, cũng không thể xác định Bằng Vũ rốt cuộc có phải người vô tội hay không, nhưng nhưng những phán quyết như vậy, lại khiến cho người ta không có cách nào tiếp nhận. Hơn nữa, Phương Minh Viễn tưởng tượng được, sự việc này một khi bắt đầu lan truyền, nhất định làm tổn hại đến tiếng tăm của siêu thị Carrefour, các đối thủ cạnh tranh của siêu thị liệu có đem chuyện này ra làm cái cớ không?
-Đúng vậy, dù sao thì không thể là nguyên nhân từ chính anh ta?
Lâm Dung vỗ bàn tay nói. Thực tế mọi người đều khiến quan tòa đó quay đến chóng mặt, những lời biện luận trên tòa cuối cùng là xoay quanh chuyện Hứa Chính Hùng có phải bị Bằng Vũ đẩy xuống nước không, nếu nói không phải Bằng Vũ là người đẩy xuống hồ, vậy thì là ai làm chuyện này, còn có một khả năng, chính là tự Hứa Chính Hùng rớt xuống hồ. Trước ngày hôm đó có mưa ở bên hồ, bờ hồ có cái hố rộng khoảng 6, 7m. Nếu nói là Hứa Chính Hùng khi đi qua đó, không cẩn thận trượt chân rớt xuống hồ, vậy thì tất nhiên là không có ai là thủ phạm.
-Ai? Đó chẳng phải Bằng Vũ sao?
Lâm Dung chỉ về chàng thanh niên ở phiá trước đang đi đến đối diện với bọn họ nói.
Phương Minh Viễn nhìn theo hướng chỉ của cô ta, quả nhiên nhìn thấy Bằng Vũ chính hướng bên này đi đến với sắc mặt nhợt nhạt. Hai người dừng chân lại, Bằng Vũ thì cứ như vậy lảo đảo đi qua trước mặt hai người.
Nhìn thấy dáng vẻ thẩn thờ kia của Bằng Vũ, Lâm Dung nhẹ giọng nói:
- Thật sự đáng thương, Phương Minh Viễn, cậu có thể thử giúp anh ta không?
Ngày hôm sau Bằng Vũ tiếp tục đúng giờ đến siêu thị làm việc, vì lần ra tòa này, tháng này anh ta đã xin nghĩ bảy ngày rồi. Các đồng nghiệp đều an ủi anh ta, bọn họ ở cùng với Bằng Vũ đã lâu, sẽ không tin người luôn nhiệt tình giúp đỡ người khác như anh ta sẽ làm cái việc đẩy người xuống hồ. Chỉ là bọn họ cũng là có lòng mà bất lực, chỉ có thể dùng lời an ủi Bằng Vũ.
Anh ta đang chỉ huy người sửa lại mấy gian hàng, chuẩn bị làm việc thì có người thông báo rằng Giám đốc Vương Thủ Hằng đã bảo anh ta tới văn phòng, Bằng Vũ tất nhiên không dám chậm trễ, mà lập tức chạy đến văn phòng giám đốc.
Lúc này Vương Thủ Hằng đang xem mấy tờ báo mới nhất trên bàn, lông mày đã xoay thành một chổ. Những tờ báo ở Tỉnh Tần Tây tàm tạm, về cơ bản những lời bình luận về vụ án đó vẫn xem như là công chính, cho rằng vụ án đó quan tòa phán quyết như vậy khó mà phục lòng dân. Nhưng có mấy tờ báo phát hành toàn quốc, báo cáo về vụ án này ám chỉ đến siêu thị Carrefour, cho rằng là một xí nghiệp với một chuỗi các hệ thống siêu thị trên toàn quốc, các cán bộ trung tầng làm việc xấu như đẩy người già xuống hồ, rõ ràng sự quản lí của xí nghiệp đối với nhân viên là không tốt, nhân viên tố chất thấp, tốt xấu lẫn lộn. Tin tức như vậy không thể nghi ngờ là đã ảnh hưởng đến hình tượng của siêu thị Carrefour.
Vụ việc của Bằng Vũ, ông ta cũng có nghe qua, ông ta cũng không thể tin rằng Bằng Vũ sẽ làm ra chuyện như vậy, nhưng việc đã đến nước này, ông ta cũng không có cách nào khác.
-Giám đốc Vương, anh tìm tôi?
Bằng Vũ nói.
-Bằng Vũ, cậu đã đến rồi.
Ánh mắt của Vương Thủ Hằng rời khỏi tờ báo đang để trước mặt bàn, đứng dậy, lấy hết khả năng giữ giọng điệu ôn hòa nói:
-Không phải là tôi tìm cậu, là sáng sớm nay tổng bộ đã gọi điện thoại đến, nói sáng ngày hôm nay cậu đến văn phòng tổng bộ một chuyến, còn là lí do vì sao, tôi cũng không hỏi.
Ánh mắt của Bằng Vũ liếc nhìn những tờ báo trên bàn, sắc mặt nhợt nhạt trước giờ đã mặt cắt không ra giọt máu, những tờ báo này, trên đường tới cửa hàng anh ta đã xem qua rồi. Vào lúc này, văn phòng tổng bộ bảo anh ta đến, còn có thể có việc gì tốt? chẳng lẽ nói, anh ta còn vì việc này mà mất việc nữa sao?
-Bằng Vũ, cậu cũng đừng căng thẳng, tổng bộ gọi cậu đến, cũng không nhất định là có chuyện xấu, trước đó chẳng phải vẫn còn nói muốn điều cậu đến siêu thị mới làm Giám đốc sao?
Vương Thủ Hằng cười mỉm nói. Chỉ có điều bản thân ông ta cũng hiểu, những lời an ủi này của mình là không có tác dụng. Xảy ra sự việc này, không để cho Bằng Vũ miễn chức, giáng chức, thậm chí còn hủy bỏ hợp đồng, thì đã cảm ơn trời đất rồi, làm sao có thể nhắc lại, làm sao lại có thể đề bạt anh ta.
-Giám đốc Vương, cảm ơn ông.
Bằng Vũ cười lớn nói. chỉ có điều điệu cười đó , có vẻ giống như khóc hơn.
Vương Thủ Hằng thở dài, vỗ bờ vai của anh ta nói:
-Đừng chán nản, chúng tôi đều tin rằng, cậu không phải là người như vậy, chỉ có điều là xã hội bây giờ à…người tốt khó làm, cậu đi đi, tôi bảo bọn họ lái xe đưa cậu đi, bảo người của tổng bộ chờ cậu thì không tốt.
Thật sự, chính ông ta cũng cảm thấy, lúc này Trụ sở chính gọi anh ta đi là lành ít dữ nhiều.
Bằng Vũ cảm ơn ông ta xong, đi nhanh về khu vận chuyển hàng hóa, ở đó có những xe vận tải trong siêu thị, có thể đưa anh ta đi đến Trụ sở chính của siêu thị Carrefour.
9h30 sáng, Bằng Vũ mang một tâm trạng bất an vào đại sảnh của tổng bộ, dưới sự chỉ dẫn của các nhân viên làm việc, đến văn phòng Trụ sở chính.
Sau khi ở trong một gian phòng đợi ở đây cả nửa tiếng, các nhân viên làm việc lại đưa anh ta đến căn phòng khác. Vừa bước vào cửa, Bằng Vũ liền giật mình, chỉ thấy không dưới 5, 6 người ngồi trong phòng, có người anh ta quen, ví dụ như giám đốc phòng nhân sự, phòng tài chính, cũng có người anh ta không quen, mà người ngồi đầu tiên chính là Tổng Giám đốc Tôn Chiếu Luân của siêu thị Carrefour.
-Cậu chính là Bằng Vũ? Ngồi xuống đi.
Giọng nói của Tôn Chiêu Luân không lớn, cũng rất bình thường.
Bằng Vũ nhìn xung quanh, ngồi đơ chân ra ở chổ ngồi cuối cùng, tim không ngừng đập thình thịch, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tôn Chiếu Lân nhìn qua mọi người một chút, lúc này mới nói:
-Bằng Vũ, hôm nay gọi cậu tới, là có việc muốn hỏi cậu, cậu nhất định phải nói thật, Hứa Chính Hùng đó rốt cuộc có phải là do cậu đẩy xuống hồ không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.