Đây có thể nói là một tảng đá rơi tạo cơn sóng ngàn tầng.
Trong nhất thời, trong công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên, các cán bộvà quần chúng đều ồn ào hẳn lên. Nên biết rằng, các cán bộ trong cục đường sắt trực thuộc Bộ Đường sắt này cũng được xếp vào hàng ngũ nhân viên công vụ, luôn tồn tại. Chỉ cần không có sai lầm lớn như phản Đảng, phản quốc, thì chức vụ kia chỉ có thể tăng chứ không giảm, đó là quy tắc ngầm. Dù cho lãnh đạo thấy anh không ưa, nhưng nếu không bắt tận tay day tận mặt thì chỉ có thể điều đến các cơ quan trong khắp cả nước làm một nhân viên đồng cấp mà thôi, không thể dễ dàng giáng chức. Càng không cần phải nói đến như công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên, trực tiếp giáng cán bộ xuống hàng ngũ nhân viên bình thường.
Trong nhất thời, mạch nước ngầm trong công ty vận chuyển đường sắt Bình xuyên bắt đầu khởi động. Các cán bộ tự thấy vô vọng trong cuộc cạnh tranh đều phát động mạng lưới quan hệ, thông qua đủ các con đường, làm áp lực với công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên và Cục đường sắt Phụng Nguyên. Có người thậm chí còn tuyên truyền bốn phía trong nhân viên đường sắt rằng Công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên này dụng tâm thật kín đáo, khi chỉnh lý xong các cán bộ này, tiếp theo họ sẽ chỉnh lý đến các công nhân viên chức, giật dây cho các công nhân viên chức gây rối cùng họ, bức bách công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên phải thu hồi quyết định này.
Uông Minh Thục, làmchỗ gởi hành lý vận chuyển của nhà ga Bình Xuyên, chính là một trong những đối tượng tự nhận là một cán bộ vô vọng.
Nơi gởi hành lý vận chuyển ở nhà ga Bình Xuyên vốn là nơi có thể khiến cho một con chuột bị chết đói. Mỗi ngày chỉ có đúng một đoàn tàu chạy qua, người ngồi xe đa số là các anh em nông dân tiếc tiền, mỗi ngày số hành lý gởi vận chuyển là bao nhiêu có thể nghĩ ra được. Nhưng từ cuối năm 92 đến nay, sau khi công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên tiếp quản đường sắt Phụng Đồng, lưu lượng hành khách qua nhà ga Bình Xuyên tăng cao rõ rệt. Từ một ngày chỉ có vài trăm khách đi lại, nay đã tăng lên đến mười mấy ngàn người, cứ như vậy, từ chỗ ký gởi hành lý vận chuyển không người hỏi đến, hiện giờ cũng là nơi đầy hương hoa nhiều người đỏ mắt thèm muốn.
Uông Minh Thục làm nơi ký gởi hành lý vận chuyển này đã mười tám năm. Sở dĩ cô ta có thể trở thành nhân vật số một không phải vì cô có năng lực, cũng không phải vì cô ta có chỗ dựa lớn, cũng không phải vì cô ta cao tay, mà vì cô ta là người có tư cách già nhất. Nơi đây có thể điều người đến người đi, hơn nữa người có năng lực không ai muốn đến chiếm đoạt nơi này. Kết quả là khi công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên tiếp nhận đường sắt Phụng Đồng, Uông Minh Thục đương nhiên trở thành lãnh đạo của nơi này.
Chính vì thế, Uông Minh Thục cũng hiểu được căn cơ của bản thân không đủ vững, một khi thực hành việc cạnh tranh vị trí cán bộ, nơi gởi hành lý vận chuyển tất yếu sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người, nơi này thật sự rất béo bở mà.
Nơi gởi hành lý vận chuyển đường sắt là một trong những nơi bị người Hoa Hạ trong nước lên án. Vì nơi đây xảy ra rất nhiều vụ tranh cãi. Người gởi hành lý vận chuyển, sau khi chờ đợi các loại thủ tục, phát hiện mình đã mất thứ này vật nọ, cũng là điều bình thường ở đây. Nhưng căn cứ vào luật Đường sắt Hoa Hạ, bao gồm cả các tiêu chuẩn bồi thường sự cố vì tỷ lệ bồi thường, tỷ lệ mất mát được tính thấp hơn thực tế, không vượt quá giá công bố, không có bảo hiểm hàng hóa theo mất mát thực tế, chỉ bồi thường tối đa 15 nhân dân tệ cho mỗi ký hàng hóa. Nếu như đó là sự cẩu thả có chủ ý của người vận chuyển, thì sẽ không áp dụng mức bồi thường kể trên.
Tuy trong đó có quy định “vì sự cẩu thả có chủ ý của người vận chuyển, thì sẽ không áp dụng mức bồi thường kể trên”, nhưng nếu có mất mát gì, thì ngành đường sắt chắc chắn không nhận ngành mình làm sai. Chỉ có thằng ngốc mới nói là lỗi của ngành mình khi hành lý của hành khách bị mất, nên khoản tiền bồi thường không hơn thiệt hại thật sự của hành khách. Đây cũng là nghiệp vụ của những người làm việc trong ngành đường sắt, nhìn hiện tượng tham ô mãi rồi thành quen.
Đối với việc này, lữ khách cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, tự mình mình biết. Tuy có khi cũng khởi kiện đến các ban ngành cấp trên, thậm chí lên đến cả tòa án đường sắt, bình thường cũng chỉ kéo dài thời gian, không hồi âm, hay đơn giản là chỉ đông chỉ tây, không thừa nhận.
Nơi của Uông Minh Thục, nơi gởi hành lý vận chuyển nhà ga Bình Xuyên cũng có việc như thế xảy ra. Tuy không đến mức lấy đồ vật quý giá, nhưng những thứ nhỏ khoảng trên dưới một trăm hay tám mươi tệ, một tháng ít nhất cũng mấy mươi cái cũng là chuyện thường. Dù sao, mấy thứ này, trong quá trình vận chuyển qua tay rất nhiều người, nếu ngành đường sắt muốn điều tra ra, nếu không tốn nhiều công sức, thật sự quyết tâm thì tuyệt đối không thể điều tra ra. Số lượng hành khách Phụng Đồng trước đây nhỏ, cũng không béo bở gì, nhưng cũng đủ làm những người này hỏng cả rồi. Hiện giờ có cơ hội tất nhiên sẽ không bỏ qua. Lúc ban đầu, khi công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên tiếp nhận, bọn họ còn có chút lo lắng. Nhưng theo thời gian, phát hiện công ty cũng không điều chỉnh lớn lao gì với nhân viên, nên tất nhiên cũng thoải mái hơn. Hầu bao Uông Minh Thục cũng vì thế mà dày thêm không ít.
- Bắt đầu làm công nhân bình thường một lần nữa? Mặt mũi chúng ta phải ném đi đâu đây?
Nhìn văn kiện công ty phát xuống, Uông Minh Thục trong phòng làm việc nóng như lửa đốt.
- Đúng vậy, hơn sáu trăm vị trí cán bộ không ngờ giảm xuống còn hai phần ba, cũng thật quá đáng.
Lô Tú, Ban Tuyên giáo Đảng ủy nhà ga Bình Xuyên cũng tức giận nói. Tuy nhiên, một phần oán giận của cô là để biểu diễn cho Uông Minh Thục xem. Ban Đảng ủy Đường sắt Phụng Đồng, không nằm trong phạm vi tiếp nhận của công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên. Nói cách khác, hiện giờ họ vẫn do Cục Đường sắt Phụng Nguyên quản lý, các loại tiền thưởng và phúc lợi cũng do ban ngành cũ cấp.
Tuy họ vẫn tồn tại, nhưng sức ảnh hưởng trong nhà ga đã giảm đi rất nhiều. Các hoạt động của công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên họ không có quyền nhúng tay vào. Nhiều lúc, chỉ được nhắc đến như một tác dụng giám sát phương hướng chính trị, còn vận hành cụ thể thì họ không có quyền hỏi đến. Các nhân viên Đảng ủy này xem ra, không thể nghi ngờ là bọn họ đã mất hết quyền lực rồi.
Vì thế, những người này đã không ít lần kháng nghị với Cục Đường sắt Phụng Nguyên, thậm chí là cả với Bộ Đường sắt. Nhưng thái độ của Cục Đường sắt Phụng Nguyên và Bộ Đường sắt vô cùng cứng rắn. Hoặc là làm đơn từ chức, trong cục có thể điều đến nơi khác trong khu vực Cục đường sắt Phụng Nguyên, nhưng khó giữ nguyên cấp bậc và chức vụ, hoặc là ngồi nguyên đó, làm hết trách nhiệm.
Đây cũng do Bộ Đường sắt suy xét đến việc nếu cải cách không thành công, sau này Cục đường sắt Phụng Nguyên lại thu hồi đường sắt Phụng Đồng, có thể là việc xây dựng lại rất nặng nề, cho nên muốn giữ những người này còn nguyên chức vụ.
Sau khi văn kiện được phát ra, dù người nào có hậu trường cứng rắn cũng phải theo sự sắp xếp của Cục đường sắt. Nhưng phần lớn đều tiếp tục ở lại. Ai cũng hiểu được, phần đông cán bộ trong Cục đường sắt Phụng Nguyên, hiện giờ gần như trong năm người đã có một gã cán bộ. Không có chỗ dựa, phải điều đi nơi khác cũng không tốt hơn hiện tại. Hơn nữa, rắc rối lớn nhất là nếu thế thì toàn bộ gia đình đều phải điều động, đó là chuyện không hề dễ dàng.
Nhưng chấp nhận kết quả này rồi cũng không có nghĩa là họ ngoan ngoãn vâng lời. Những người này cả ngày đều cân nhắc xem làm thế nào để được chuyển đến bộ phận nghiệp vụ của công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên. Không thể nhúng tay vào hoạt động nghiệp vụ, ngồi không đếm tiền lương chết, đối với bọn họ mà nói, sao có thể ăn no?
Nhưng các nhân viên quản lý nòng cốt của công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên đều do Tô Hoán Đông tự mình mang đến. Từ văn phòng chính phủ điều về làm trụ cột nghiệp vụ đường sắt, đừng nhìn họ lớn tuổi, nhưng đối với những đường ngang ngõ tắt trong ngành đường sắt, bọn họ suy nghĩ rất cẩn thận. Những mánh lới nhỏ, căn bản họ không để vào mắt. Hơn nữa, trong Cục đường sắt và cả trong bộ đều không cần phải dựa dẫm, những người này cũng rất trung thực.
Nhưng công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên lại phát ra văn kiện này, khiến người khác lại xâu chuỗi các sự kiện khả năng thất nghiệp của các cán bộ đó, gây rắc rối cho công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên.
- Ôi, sao quá đáng như thế? Toàn bộ công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên là của Phương gia.
Uông Minh Thục thở dài, nét mặt uể oải. Cô ta là người Bình Xuyên, đối với người họ Phương nổi lên từ Bình Xuyên, tất nhiên cô ta phải biết rõ hơn người bình thường.
- Phương gia thì làm sao? Đường sắt này là tài sản quốc hữu, họ chỉ nhận thầu, không thay đổi được bản chất.
Lô Tú vỗ bàn nói.
- Các bạn đều là nhân viên chính thức của Bộ Đường sắt đã nhiều năm như vậy, không có công lao cũng chia sẻ ngọt bùi. Chỉ cần viết một cái công văn như vậy liền biến các bạn thành công nhân bình thường sao? Quốc gia này còn có Đảng, còn có nhân dân sao? Cứ như thế mãi, thì nước không ra nước, Đảng không ra Đảng.
Uông Minh Thục giương mắt nhìn Lô Tú. Cô ta đâu có ngốc, tất nhiên hiểu được dụng ý trong lời nói của Lô Tú. Nhưng kiểu nói chuyện chỉ có hai người trong phòng thế này, cho dù cô ta báo cáo với lãnh đạo công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên cũng vô dụng. Thứ nhất là không có chứng cứ, thứ hai là công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên không thể xen vào khối Đảng ủy nhà ga Bình Xuyên này.
Cô ta tuy bất mãn với chiêu thức ấy của công ty vận chuyển Đường sắt bình Xuyên, nhưng cô ta hiểu được, công nhân chính thức của Bộ Đường sắt thì đã sao? Tỉnh Tần Tây vốn nhiều doanh nghiệp nhà nước như vậy, thậm chí còn có cả nhà máy quân sự công nghiệp, mấy năm qua công nhân viên chức thất nghiệp còn ít sao? Cho dù cô cũng xem như là cán bộ có biên chế, nhưng trong cả nước, cấp bậc cán bộ như cô có mà hàng triệu.
Vật vì hiếm nên quý, trong hàng triệu người có cấp bậc cán bộ như cô ta, thì cô ta có thể là gì? Chỉ có thằng ngốc mới cho rằng công ty không thể chuyển mình đi.
Hơn nữa, Phương gia là ai kia chứ? Đó là những kẻ mà ngay cả tòa án trung cấp thành phố Phụng Nguyên nghe đến cũng phải đau đầu. Không đến nửa tháng, tòa án trung cấp thành phố Phụng Nguyên đã phải xét lại kết quả vụ án Bằng Vũ đó sao?