Lý Đông Tinh, Lữ Lương, Lưu Trì, cùng các lãnh đạo huyện lần lượt chạy đến, chỉ huy hành động cứu viện. Nói là hành động cứu viện, nhưng thật ra không cứu viện được gì, những người này đã bị nước thép tạt lên người, xương cốt cũng không còn. Còn những người bị nước thép văng vào cũng đã được đưa đến bệnh viện nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, tình hình không còn nghiêm trọng.
Quan trọng là giải quyết hậu quả. Một thùng nước thép đổ xuống, chẳng những làm chết người mà còn hủy hoại nhiều thiết bị trong phân xưởng. Mà trong các phân xưởng còn hoạt động trong nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, phân xưởng luyện thép là một trong những phân xưởng quan trọng nhất. Nếu phân xưởng luyện thép dừng sản xuất, các phân xưởng khác cũng bị liên lụy. Tổn thất này không chỉ liên quan đến mỗi một phân xưởng luyện thép. Hơn nữa, có đến mười một người chết, đây quả là sự cố khốc liệt, không chỉ thông báo trong huyện, mà còn phải báo cáo lên các ngành liên quan trong tỉnh.
Đám người Lý Đông Tinh và Lữ Lương như bánh đa nhúng nước. Tuy nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây là xí nghiệp thuộc tỉnh, huyện chỉ quản lý giúp. Nhưng dù sao nó nằm trong địa bàn huyện Bình Xuyên, xảy ra sự cố lớn như vậy, họ cũng có trách nhiệm nhất định.
Mấy người Lý Đông Tinh thầm mắng các cán bộ nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây không ngừng. Trong thời điểm nhạy cảm này, nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây lại xảy ra sự cố nghiêm trọng, sức ảnh hưởng đến thái độ của cấp trên với họ là bao nhiêu, giờ không lường được.
Nguyên nhân sự cố cũng không khó điều tra. Trên tỉnh cũng đã cho kết luận sau khi điều tra, dây kéo trên chuyền cần trục đã lâu không được thay mới nên kim loại bị mòn, kết quả là khi kéo một thùng đầy nước thép sẽ bị giãn ra, làm cho thùng nước thép bị nghiêng và nước thép đổ ra ngoài.
Ngày thứ sáu sau khi xảy ra sự cố, nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây được ngành liên quan chính thức thông báo kết quả này. Đồng thời, ban ngành trên tỉnh cũng có ý kiến xử lý các cán bộ liên quan của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây. Cũng không nghiêm khắc lắm. Bí thư và giám đốc nhà máy, còn phó quản đốc phụ trách an toàn sản xuất bị phê bình, không đến nơi đến chốn. Còn Chủ nhiệm phân xưởng luyện thép lại là người chịu trận cho sự cố này, có thể không loại trừ khả năng truy cứu trách nhiệm.
- Vậy không phải làm bừa sao?
Bạch Bình phẫn nộ nói.
- Chủ nhiệm Mã vốn muốn đổi mới linh kiện nhưng có xin được tiền đâu? Mỗi lần xin, ba đến năm tháng cũng không nghe trả lời, có trả lời cũng là không có tiền, cứ chờ đi. Báo cáo phải đổi mới dây chuyền, theo em biết, anh ấy phải làm không dưới bốn lần nhưng không ai thèm để ý. Giờ xảy ra chuyện, lại muốn đem Chủ nhiệm Mã ra gánh tội thay. Những người này còn biết xấu hổ không?
Chủ nhiệm phân xưởng luyện thép Mã Tồn Tráng là sư phụ chuyền cần trục của Bạch Bình khi mới vào nhà máy. Tuy không gần gũi, nhưng lễ tết Bạch Bình cũng nhắc nhở Phương Thắng đi thăm hỏi. Nên khi vừa biết được Mã Tồn Tráng phải chịu tội, Bạch Bình không thể không nổi giận.
- Được rồi, sự tình lớn như vậy, dù sao cũng phải có người đứng ra nhận trách nhiệm. Không đổ hết lên người Chủ nhiệm Mã, bọn họ có thể gánh vác nổi sao?
Phương Thắng cười lạnh nói. Kết quả này cũng không làm anh ta bất ngờ. Hiện giờ, trong nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, ngoài một vài phân xưởng, còn các phân xưởng khác cơ bản là không có tiền để đổi mới thiết bị, gặp chuyện không may cũng là sớm muộn thôi. Muốn trông mong vào đám lãnh đạo ăn không ngồi rồi đợi lãnh lương kia phát hiện ra còn không bằng mong cây vạn tuế ra hoa.
- Nhưng chúng ta không thể trơ mắt nhìn bọn họ đẩy Chủ nhiệm Mã ra làm kẻ chết thay.
Bạch Bình biết chồng mình nói không sai, đây là sự thật đau đớn. Chuyện lớn như vậy, người phụ trách thật sự cứ qua loa cho qua, còn dân đen trọc đầu thì lại thành kẻ chịu trách nhiệm.
- Thôi đi, phải nói là Chủ nhiệm Mã không lo đến phân xưởng luyện thép này nữa cũng là chuyện tốt. Nói khó nghe, nếu nhà máy không tiến hành đại tu, thì chuyện tương tự như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra nữa.
Phương Thắn an ủi vợ.
- Không bằng chủ nhiệm Mã cứ từ chức, để Minh Viễn tìm việc trong các nhà máy khác trong tỉnh cho anh ấy làm.
Mã Tồn Tráng cũng mới hơn năm mươi. Có kinh nghiệm làm việc trong xí nghiệp nhà nước cỡ lớn lâu năm như vậy, lại là cán bộ lãnh đạo lão thành, có rất nhiều xí nghiệp tư nhân muốn có.
Giữa lúc Phương Thắng và Bạch Bình bàn bạc xem có cách nào giúp đỡ Mã tồn Tráng thì Phương Minh Viễn cũng đang đón một vị khách bất ngờ ở thành cổ Bình Xuyên.
- Cậu Phương, đây là Trưởng phòng cơ giới Ngô Cường Húc của Sở công nghiệp tỉnh Tần Tây, hiện giờ là tổ trưởng tổ điều tra sự cố ở nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây. Trưởng phòng Ngô, vị này là cậu Phương, Phương Minh Viễn.
Lý Đông Tinh giới thiệu. Ngô Cường Húc là một người trung niên khoảng bốn mươi mấy năm mươi tuổi, mang kính trắng, thoạt nhìn có vẻ rất thư sinh.
Ngô Cường Húc chủ động tiến lên hai bước, bắt tay Phương Minh Viễn nói:
- Đại danh của cậu Phương tôi dã được nghe từ lâu, hôm nay được gặp gỡ đúng là quá may mắn.
Phương Minh Viễn khẽ nhếch miệng. Những lời này hơi chua chát. Sau khi chào hỏi xong, mọi người phân chủ khách ngồi xuống. Lúc này Phương Minh Viễn mới hỏi ý đồ đến đây của Ngô Cường Húc.
- Cậu Phương, lần này tôi nhờ Bí thư Lý dẫn đến gặp mặt, thật tình là có chuyện muốn thương thảo với cậu Phương. Nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây gần đây xảy ra chuyện lớn, chắc cậu Phương cũng biết?
Ngô Cường Húc trịnh trọng khác thường, nói. Phương Minh Viễn gật đầu, chuyện này không có gì phải giấu diếm.
- Lần này tôi xuống đây, các lãnh đạo trên tỉnh giao cho tôi hai nhiệm vụ. Đầu tiên đương nhiên là đến an ủi người nhà nạn nhân trong sự cố nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, điều tra nguyên nhân sự việc. Nhiệm vụ còn lại là muốn tôi đến hỏi cậu Phương, cậu có hứng thú với nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây không?
Trong phòng, ngoại trừ Lý Đông Tinh, Lữ Lương và Lâm Dung thì không còn ai khác. Ngô Cường Húc cũng nói thẳng vào vấn đề.
Phương Minh Viễn không khỏi ngẩn người. Câu hỏi của Ngô Cường Húc, lúc này không dễ trả lời. Nói không có hứng thú thì không phải. Hắn có mua một nhà máy thép nhỏ ở Nhật Bản, đến nay đã được hơn năm năm, chỉ là chưa có cơ hội đào tạo nhân viên. Nhà nước vốn quản lý tư nhân đầu tư vào ngành sắt thép rất nghiêm ngặt. Tuy đã liên tiếp dọ ý trên tỉnh, nhưng trên tỉnh vẫn không có câu trả lời, nhưng giờ lại nói thế này. Nói thật, nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây hiện giờ, ngoại trừ công nhân là có giá trị, còn nhà xưởng hay thiết bị cũng không còn giá trị gì lớn.
Trong lòng Lý Đông Tinh và Lữ Lương vui vô cùng. Tuy trước khi đến, Ngô Cường Húc cũng úp mở cho họ biết, nhưng chính tai nghe được Ngô Cường Húc đề xuất vấn đề này trước mặt Phương Minh Viễn, hai người vẫn rất kích động.
Mấy năm nay, nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây trong lòng họ đã trở thành một thứ rối rắm. Kinh tế huyện Bình Xuyên sải cánh, doanh nghiệp nhà nước trong huyện Bình Xuyên được lợi rất nhiều. Nhưng nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây vẫn không khởi sắc rõ ràng. Là doanh nghiệp nhà nước lớn nhất huyện Bình Xuyên, nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây có mấy ngàn công nhân, tài sản hơn trăm triệu tệ, vẫn sống dở chết dở, làm sao bọn họ có thể yên tâm?
Bọn họ cũng không phải không biết, Phương Minh Viễn từng có ý muốn mua lại nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, nhưng trên tỉnh không chịu buông tay. Hiện giờ trên tỉnh đã muốn buông tay. Chuyện Phương gia thu mua nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, ở mức độ nhất định nào đó, sự cố này xảy ra lại là một chuyện tốt, rốt cuộc cũng khiến người trên tỉnh phải nhận thấy sự thật: ôm nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây càng lâu thì giá trị của nó càng giảm sút.
Nếu nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây thật sự được Phương gia mua lại, hai người tin rằng, không đến hai năm, nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây sẽ có được diện mạo mới. Chuyện này đối với huyện Bình Xuyên, đối với hai người bọn họ đều có ý nghĩa cực kỳ quan trọng.
- Hứng thú thì có, nhưng không phải là tôi cảm thấy hứng thú mà là cha tôi cảm thấy hứng thú. Có thể nói là cả đời ông nội và cha mẹ tôi đã làm việc ở nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, tất nhiên là không muốn nhìn thấy nhà máy ngày càng suy sụp. Nên tôi hy vọng có thể mua nó, cho nó có lại sức sống.
Phương Minh Viễn nói thẳng.
- Nhưng nói thật, nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây hiện giờ, ngoài công nhân có tay nghề cao còn có chút giá trị, còn lại thì không có gì đáng để mua.
Ngô Cường Húc khẽ biến sắc. Câu trả lời của Phương Minh Viễn hơi ngoài dự liệu của ông ấy. Lúc này, khi ông ấy từ tỉnh xuống, lãnh đạo tỉnh đã cố ý nói qua với ông, bảo ông phải suy nghĩ, khi đến nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, nhất định phải khảo sát cẩn thận hiện trạng nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây. Từ thập niên 80, nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây đã dần xuống dốc. Mấy năm qua, nếu không phải nhờ kinh tế huyện Bình Xuyên phát triển tốc độ cao, cũng kéo nó lên theo thì cũng phải gán nợ cho tư nhân từ lâu rồi.
Đối với hiện trạng nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, lãnh đạo tỉnh cũng nghĩ tới rất nhiều biện pháp. Mấy năm nay tốn không ít tiền nhưng không có hiệu quả nên hiện giờ lãnh đạo tỉnh cũng khá thất vọng. Lúc này mới nghĩ đến Phương gia vốn có ý muốn mua nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, nên mới có chuyện Ngô Cường Húc đến hỏi thăm Phương Minh Viễn. Nhưng nghe được câu trả lời của Phương Minh Viễn, ý tại ngôn ngoại, dường như hắn cũng không hứng thú lắm với nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây?
Hơi bất ngờ, Ngô Cường Húc nhìn sang Lý Đông Tinh và Lữ Lương, ánh mắt van nài.