Theo cách nói của hậu thế thì trong huyện Võ Diệp có hai tai họa lớn, một tai họa là ở nhóm người trong huyện nha. Tai họa kia thì có liên quan đến đoàn thể bí mật trong huyện. Thế nên đừng thấy huyện Võ Diệp nghèo, thế nhưng trong huyện cũng có người gia tài lên đến bạc triệu.
Huyện Võ Diệp nằm ở một tỉnh Trung bộ xa xôi, lại là đường đi qua của hai quốc gia, xem như là một giao điểm quan trọng. Đường giao thông quan trọng tuy là không có cảnh trí du lịch gì, nhưng khi còn chưa mở đường cao tốc thì con đường này là một trong những con đường nhất định phải đi qua với những người muốn đi từ thủ đô đi về hướng bắc, đó là một trong những lý do khiến cho khách sạn ở đây kinh doanh rất phát triển. Đương nhiên là không có gì qua được khách sạn cao cấp rồi.
Khách sạn ở đây đa số đều bị đoàn thể nào đó của huyện nắm giữ, mà đoàn thể ấy lại có mối giao hảo với nha môn. Có người che chở, lá gan của bọn họ cứ thế mà lớn lên, thế nên việc kinh doanh khách sạn của huyện Võ Diệp thất bại tưởng chừng là chắc chắn. Hơn nữa người này còn nắm giữ việc kinh doanh tắm hơi và tiệm làm tóc, càng mở rộng thêm thế lực của bọn họ.
Nếu nói thất bại này thực sự đổ vỡ cũng không sao, dù sao thì nghề gái điếm không phải chỉ có ở Hoa Hạ, ngay cả toàn thế giớicũng không có mấy quốc gia dám vỗ ngực nói là mình không có. Thế hệ sau
của đất nước sẽ tiếp tục xây dựng, thế nhưng đừng nói là các tỉnh trong nước, ngay cả thủ đô và các thành phố trực thuộc Trung ương, của cải bất chính vẫn liên tục bị ngăn cấm không ngừng nhưng chẳng qua chỉ càng làm chúng trở nên bí mật hơn mà thôi.
Phương Minh Viễn xem ra ngăn chặn không bằng phân tán. Muốn cấm hoàn toàn nghề gái điếm trước hết phải hạn chế tính háo sắc của đàn ông, nhưng muốn hạn chế tính háo sắc của đàn ông thì từ trước đến nay không biết bao nhiêu người tài đức cũng không thể quản được. Nếu không sẽ để lại tiếng nhơ là đàn ông xấu. Hơn nữa đời sống của đất nước nâng cao, theo đó tư tưởng mở rộng ra bên ngoài, inte phát triển, lại còn bản tính đàn ông, chủ yếu hơn là rất nhiều bọn quan viên tự mình đều sẽ không cho cấm hoàn toàn nghề gái điếm dù mang đến ảnh hưởng tiêu cực rất lớn. Nhưng những nhóm bí mật ở huyện Võ Diệp này không chỉ lọt qua được đủ loại mánh khóe, các cô gái trẻ tuổi trong huyện làm chuyện này ngày càng nhiều, có khi còn sử dụng bạo lực để cưỡng bức phụ nữ bán dâm. Ghê tởm hơn là bọn chúng còn nhắm đến các nữ sinh trường trung học huyện Võ Diệp. Mấy năm nay số phụ nữ bị bọn chúng ép buộc làm gái điếm ở huyện Võ Diệp nhiều vô kể. Không chỉ gây tổn hại đối với phụ nữ huyện Võ Diệp, bọn chúng còn muốn mở rộng ra các huyện lân cận, vì thế quan hệ giữa huyện Võ Diệp với các huyện xung quanh rất không thoải mái.
Huyện Võ Diệp nghèo, mọi nhà đều không có tiền gửi ngân hàng nhưng người ăn ngũ cốc hoa màu làm gì có khi nào không ốm đau, kinh tế của huyện lại sa sút, đừng nói là nông dân, ngay cả người trong huyện cũng không đủ tiền lo thuốc men. Không biết bao nhiêu con gái nhà lành cứ như thế, âu cũng là nghiệp chướng. Ngô Đại Hữu thở dài một hơi nói:
- Với lại anh em các anh là người nơi khác, không quen cuộc sống ở đây, dù sao cũng phải cẩn thận để tránh bị lừa. Chỗ nào có thể không đi thì đừng đi, tay chân của bọn người này đáng sợ lắm, hơn nữa các anh dù có chịu thiệt cũng không có chỗ đi tố cáo.
Từ biệt Ngô Đại Hữu, từ bệnh viện trở về nhà khách, trên đường đi lòng nặng trĩu, mặc dù trước khi đến cũng đã có nghe ngóng tình hình của huyện Võ Diệp rồi, nhưng thật không ngờ trong nội bộ huyện còn có chuyện tai tiếng thế này.
- Cậu chủ Phương, nghe ý kiến về gạo độc này của Ngô Đại Hữu, ngay cả người xuất thân từ nông thôn, cũng đã biết nơi chốn sự tình là tốt rồi, huyện Võ Diệp này thực sự là rất rối loạn. Cậu chủ Phương nên...
Quách Thiên Minh nhịn không được mở miệng nói. Y xuất hiện trước Giám đốc sở Dương Quân Nghĩa nhưng chuyện nghiêm túc mà giao cho y rồi, nếu không tiếc toàn bộ chi phí phải trả cho lính bảo an để bảo vệ cho sự an toàn tuyệt đối của Phương Minh Viễn, thì không nảy sinh chút sơ suất nào. Bây giờ nghe chuyện lộn xộn ở huyện Võ Diệp này, trông bộ dạng Quách Thiên Minh lo lắng nhưng thực ra không có gì phải sợ, thế nhưng sự an toàn của Phương Minh Viễn y mới thật là không an tâm.
Dù sao mọi người đến điều tra nguồn gốc của gạo độc bây giờ đã biết tình hình bên dưới hoàn toàn không cần Phương Minh Viễn phải ra mặt. Nói tới đây y lén liếc mắt nhìn Trần Trung ra hiệu. Trần Trung cười khổ rồi âm thầm lắc đầu đi theo Phương Minh Viễn, thời gian cũng không ngắn, y tự hiểu muốn thuyết phục Phương Minh Viễn không phải chuyện dễ dàng.
Không ngoài dự đoán của Trần Trung, quả nhiên Phương Minh Viễn kiên quyết khoát tay từ chối đề nghị của Quách Thiên Minh. Kỳ thực không ai biết Phương Minh Viễn sở dĩ muốn đến đây không chỉ vì nơi này có gạo độc và sự xuất hiện của gạo độc, mà chủ yếu là qua chuyện này, Phương Minh Viễn bỗng nhiên nghĩ đến thế hệ sau của huyện Võ Diệp, không vì nó là huyện lớn có tiếng về sản nghiệp lương thực trong nước thì cũng vì nơi này là một khu vực đông bắc Hoa Hạ những năm 90 phát hiện ra vùng mỏ than đá diện tích lớn nhất hơn 400 km vuông, lượng than đá vượt hơn 15 triệu tấn, lượng khí đốt hơn 8 tỷ mét khối. Người môi giới đất đai ở huyện Võ Diệp phát hiện ra vào khoảng năm 2001, bốn năm từ khi vùng mỏ than đá ở đông bắc Hoa Hạ được cục địa chất công bố ra, bởi vì phần lớn than đá nằm sâu trong lòng đất 1200 mét trở xuống nên không được phát hiện. Theo tình hình đã thăm dò mà ra, 70% mỏ than đá đều là than mỏ lâu đời, 10% là than luyện cốc, đều là loại chất lượng tốt. Hơn nữa số liệu này căn cứ vào khảo sát lúc ấy mà ra, 100 km vuông đất, trữ lượng tính ra một năm sau cuộc khảo sát thâm nhập vào vùng than đá, số liệu hứa hẹn sẽ gia tăng thêm nữa, cuối cùng trữ lượng than đá của huyện Võ Diệp là bao nhiêu hắn cũng không biết.
Hết 80% diện tích vùng mỏ than đá Võ Diệp đều nằm trong huyện Võ Diệp, kiếp trước hắn đã tới nhưng cụ thể chỗ nào thì không nhớ được bao nhiêu, nhưng vẫn có chút ấn tượng. Vì thế mà hắn phải tự mình đi một chuyến để xem có thể đi qua địa danh địa hình địa mạo này mà tìm lại vùng than đá ấy không. Hơn nữa khoảng cách giữa vùng than đá và huyện Võ Diệp không xa, nội trong 100km, chính là nơi mà sau này năm 2009 Hoa Hạ tìm ra quặng sắt khổng lồ Liêu Nguyên. Tuy rằng mãi đến kiếp trước của Phương Minh Viễn, quặng sắt Liêu Nguyên vẫn chưa chính thức được khai thác, nhưng từ những tư liệu thu được thì quặng sắt Liêu Nguyên có trữ lượng có thể đạt đến hai triệu tấn. Quặng này được phát hiện sớm nhất vào những năm 70 nhưng do kỹ thuật và trang thiết bị lúc đó có hạn nên chỉ có thể khoan vào lòng đất sâu nhất là hơn 1000 mét thì phát hiện có quặng sắt, nhưng vì không đủ vốn nên không thể tiến xa hơn nữa.
Đến năm 2007-2008, sau khi một người đến từ công ty Thượng Hải mua một vùng của khu vực khai thác mỏ, viện phụ trách khảo sát hầm mỏ tiến hành thăm dò trong hơn một năm tại hơn mười mấy km vuông đất, trong đó 70% đều thăm dò đến quặng sắt. Khoan vào lòng đất từ 1000 đến 2000 mét đều khai thác ra quặng sắt khoáng thạch. Qua một đợt khảo sát lớn thì cho rằng quặng sắt Liêu Nguyên là loại quặng khoáng thạch vì quặng fe-rit và khoáng chất hê-ma-tit pha trộn với nhau, hàm lượng khoáng thạch trong quặng là 27 đến 61%. Dự tính tổng sản lượng khoáng thạch có thể đạt tới 2 triệu 400 tấn, ước tính trong tương lai trữ lượng có thể lên đến 6 tỷ tấn, nên tuy rằng quặng chủ yếu bị chôn sâu nhưng cũng có thể dễ dàng khai thác. Lúc ấy dựa vào công tác thông kê trong nước, lượng quặng sắt khoáng thạch nhập khẩu được ghi lại tổng cộng lên đến 600 triệu tấn, tăng lên gần 50% tổng giá trị vượt quá 50 tỷ đô la Mỹ. Hơn nữa tốc độ tăng trưởng nhập khẩu quặng sắt khoáng thạch còn vượt xa hơn nữa vì sản nghiệp sắt thép Hoa Hạ phát triển mạnh mẽ, sản lượng quặng sắt nhập khẩu cũng liên tục tăng cao. Lượng quặng sắt nhập khẩu của xí nghiệp Hoa Hạ lớn như vậy làm giá cả dao động mạnh, thành phẩm đưa ra buôn bán của xí nghiệp chịu thử thách gay gắt. Xí nghiệp quặng sắt lớn của thế giới nhiều lần tăng giá xuất khẩu quặng sắt, nhất là nước ngọt đem so sánh với giá cả đề ra của quặng sắt khoáng thạch, 90% tin tức lại đem việc Hoa Hạ và doanh nghiệp quặng sắt khoáng thạch nước ngoài đàm phán công khai trên dư luận. Ngay tại thời điểm này, trữ lượng quặng sắt Liêu Nguyên được phát hiện có thể nói là cung cấp nền tảng cho tương lai vững mạnh của sự phát triển sản nghiệp sắt thép trong nước.
Thiên nhiên cũng để lại cho người dân lúc đó một ẩn tượng vô cùng sâu sắc. Đối với quặng sắt Liêu Nguyên lúc ấy, Phương Minh Viễn nghĩ, nếu có thể lấy quặng sắt Liêu Nguyên và mỏ than Võ Diệp, xây dựng một nhà máy luyện kim quy mô lớn thì giá thành sẽ không chỉ nhỏ như vậy.
Quặng sắt Liêu Nguyên, Phương Minh Viễn chợt cảm thấy nặng lòng, sau đó liên tục nghĩ đến kế hoạch, chẳng là hoàn cảnh trong nước không thích hợp cho xí nghiệp tư nhân khai thác tài nguyên khoáng sản như vậy, hơn nữa việc nhập khẩu quặng sắt khoáng thạch trong nước lúc này cơ bản vẫn chưa hình thành. Trình độ phát triển việc sản xuất quặng sắt trong nước hoàn toàn có thể đảm bảo nhu cầu trong nước, nên hắn cũng không vội. Bây giờ sự việc gạo độc khiến hắn chợt nhớ lại ý tưởng của mình trước kia, thật là khiến hắn cả đêm không thôi xúc động.
Ít nhất là 1 tỷ rưỡi tấn than đá và 2 tỷ tấn sắt trong cự ly chưa đầy 100 km, quả thực là phong thủy của xí nghiệp ở một vùng đất trù phú đấy chứ. Nếu có thể đem một phần ấy vào đây xây dựng một nhà máy luyện kim hiện đại, trong tương lai có thể khai thác hết tài nguyên khoáng sản ở đây, quả thực là vị trí bất bại, nếu không thể tận mắt đến xem thì trong lòng hắn không yên tâm được. Cho nên Phương Minh Viễn mới có kế hoạch đi đến huyện Võ Diệp này. Dĩ nhiên điều này Phương Minh Viễn không thể nào nói ra miệng, thật tốt vì hắn là chủ của Quách Thiên Minh và Trần Trung, nếu như hắn không gật đầu thì không ai dám đưa hắn đi.
- Anh Trần, anh Quách, các anh đừng cố gắng khuyên tôi, huyện Võ Diệp này tôi nhất định phải tận mắt xem xét, nếu các anh lo lắng thì có thể điều người đến.
Phương Minh Viễn nói.
Quách Thiên Minh và Trần Trung thoáng nhìn nhau, tuy giọng nói của Phương Minh Viễn không cao nhưng cả hai đều nghe ra căn bản là không lay chuyển được, cuối cùng đành gật đầu xác nhận.
Theo đường đi trở về nhà khách, Phương Minh Viễn đi đầu, bước vào cửa liền giật mình kinh ngạc.