Trùm Tài Nguyên

Chương 647: Sông này không được đụng đến




Vừa bước vào cửa Phương Minh Viễn suýt nữa thì đâm vào một cô gái xinh đẹp trang điểm đậm. Hơn nữa không chỉ trong đại sảnh nhà khách của huyện, ở hành lang lầu một còn có ít nhất mười mấy cô gái trẻ quần áo hở hang đang nói cười và đi tới đi lui. Trong thoáng chốc Phương Minh Viễn thiếu chút nữa đã tưởng rằng mình đi nhầm cửa đến phía sau phòng tắm hơi.
- Chao ôi, ông chủ nhỏ, cậu thật là tuấn tú, huyện Võ Diệp chúng tôi ban đêm nhiệt độ thấp, có muốn tôi giúp cậu làm ấm giường không hả?
- Ông chủ nhỏ có muốn hưởng thụ như thần tiên không hả?
- Ông chủ, con gái đông bắc...
Nhìn thấy Phương Minh Viễn, ngay lập tức một đám bốn cô gái liền vây quanh nói không ngừng. Quách Thiên Minh và Trần Trung vội vàng tiến lên chỗ Phương Minh Viễn, kết quả là càng có nhiều cô gái vây quanh hơn.
- Ông chủ à, ban đêm cô đơn lạnh lẽo, không muốn có người hầu hạ sao?
- Bao nhiêu người chúng tôi cũng tiếp.
- Ông chủ, em gái chúng tôi còn chưa đến mười tám ấy chứ.
- Ông chủ…
- Câm miệng.
Phía trước sân khấu, một tiếng hét to của nhân viên phục vụ khiến các cô gái lui xuống. Nhưng vẫn còn vây quanh một người.
- Không được làm phiền khách của chúng tôi, khi nào muốn tự động khách sẽ tìm các cô.
Nhân viên phục vụ thoạt nhìn không già lắm, ngược lại có thể xem là xinh đẹp, có điều lời nói như vậy nhưng sắc mặt lại không đỏ. Hẳn là cũng đã quá quen thuộc. Phương Minh Viễn lúc này mới thoát khỏi được vòng vây của mấy cô gái, khi bọn hắn đi lên lầu, những cô gái vẫn tiếp tục hướng về phía họ ném những ánh nhìn quyến rũ và hôn gió.
- Đây không ngờ là nhà khách của huyện
Quách Thiên Minh với chút chán ghét thấp giọng nói.
Dù đã nghe Ngô Đại Hữu nói về nghề gái điếm ở huyện Võ Diệp, cũng có biết qua, nhưng như vậy thật là không thể tưởng tượng nổi. Nói gì thì nói đây cũng là nhà khách của huyện, xem như là thuộc sở hữu nhà nước. Nếu như nhà khách của huyện đều như thế này thì có thể tưởng tượng những địa phương khác của huyện Võ Diệp tụ lại sẽ ra bộ dạng gì.
- Haha, khi có lãnh đạo tới thật e rằng cũng không ở chỗ này.
Trần Trung cười nhạt nói.
- Chúng ta đều là dân thường chỉ có chút ít tiền vặt mà thôi.
Lên đến lầu rồi bọn họ mỗi người về phòng mình. Nhóm bọn họ tổng cộng mười người, không tính Phương Minh Viễn và Lâm Dung ở phòng riêng, còn lại đều ở phòng hai người. May là đều ở cùng một chỗ, có thể bảo vệ được Phương Minh Viễn.
Tuy là một gian khép kín nhưng bên trong đồ đạc cũng rất đơn sơ, ngoài một chiếc giường đôi, trước cửa sổ còn có một cái bàn nhỏ và hai cái ghế dựa, gian ngoài có một chiếc ghế gỗ dài, lại còn có ti vi ở ngoài, không có gì giống như vật dụng trong nhà cả. Lâm Dung đang ngồi trên giường ở gian ngoài xem ti vi, thấy Phương Minh Viễn đi vào chỉ chỉ nhà vệ sinh nói:
- Tôi đã tắm xong rồi, các anh khi lên đây có thấy chuyện gì chưa? Huyện Võ Diệp này có chuyện gì vậy?
Thì ra lúc Phương Minh Viễn bọn hắn ra ngoài vẫn chưa có gì, nhưng sau 10 giờ tối, không biết làm sao mà đại sảnh nhà khách của huyện lại tập trung nhiều cô gái như vậy, vừa nãy có một người đi đường xuống trước sảnh có việc đã bị vây trong đó thiếu chút nữa là không lên được.
- Nếu không có nhân viên phục vụ của nhà khách quát các cô gái ấy thì chúng tôi một người cũng không lên đây được ấy chứ.
Phương Minh Viễn nghĩ lại vẫn còn rùng mình nói. Nói thật là hắn chưa từng trải qua tình thế như vậy. Kiếp trước đi trung tâm tắm hơi, những chỗ như thế, các cô gái cũng không thể ùa ra như ong vỡ tổ thế này, không phải chọn mà tất cả cùng giành giật một người đàn ông. Nếu như đám mỹ nữ hút thuốc, ngược lại xem như là lúc sau có thể có chút dư vị tao nhã, nhưng các cô gái này nhiều nhất cũng có nhan sắc trung bình, còn trang điểm đậm, trên người không biết là mùi gì mà đến giờ hắn vẫn còn cảm thấy khó chịu trong mũi.
- Cậu Phương nhìn có vừa mắt không?
Lâm Dung cười hì hì nói.
- Khẩu vị của tôi đâu có kém như thế?
Phương Mình Viễn trừng mắt nhìn cô một cái.
Nghề gái điếm ở huyện Võ Diệp tuy phát triển nhưng Phương Minh Viễn tin rằng những cô gái chân chính có chuẩn mực nhất định sẽ không chủ động đi ra lôi kéo khách.
- Nếu như có tố chất cao thì sao nhỉ?
Lâm Dung hỏi tiếp.
- Tôi không thích xe buýt công cộng, tôi thích xe riêng hơn.
Phương Minh Viễn rút từ hành lý ra chiếc áo trong của mình rồi đi vào nhà vệ sinh. Hôm nay xuống dưới, tuy là mình đã trở về được đây, nhưng cũng thật long đong mệt mỏi, phải tắm một cái cho khỏe.
- Xe buýt công cộng? Chuyện đó và xe thì có liên quan gì chứ?
Lâm Dung ngạc nhiên nói. Tuy nhiên cô cũng là người thông minh, liền hiểu ý rất nhanh, không kềm được hai gò má ửng đỏ, khẽ khì một tiếng.
- Cộc cộc cộc
Hiệu quả cách âm của nhà khách không tốt, dù đang ở trong nhà vệ sinh nhưng Phương Minh Viễn cũng có thể nghe được bên ngoài có người đang gõ cửa.
Lâm Dung giật mình ra mở cửa thì thấy trước cửa là một cô gái trẻ ăn mặc hở hang, phần trên lộ ra bờ vai và bộ ngực căng tròn trắng như tuyết, phần dưới thì mặc váy ngắn lộ cả cặp đùi nuột nà trắng noãn. May mà hệ thống lò sưởi của nhà khách không tệ, nếu không với trang phục thế này hẳn sẽ lạnh chết mất.
- Ông chủ yêu cầu người tiếp...
Cô ta còn chưa nói xong, nhìn thấy Lâm Dung xuất hiện không khỏi giật mình há to miệng.
Lâm Dung quan sát cô gái từ trên xuống dưới rồi bỗng tức giận nói:
- Không cần, đừng làm phiền chúng tôi.
Nói rồi liền đóng cửa lại.
- Ai thế?
Phương Minh Viễn ở trong nhà vệ sinh hỏi.
- Không biết
Lâm Dung nói. Tiếp theo tiếng gõ cửa thì ở hành lang lại vang lên rõ ràng tiếng gõ cửa của cô gái ở các phòng khác. Bọn Trần Trung dĩ nhiên cũng không khách khí mà từ chối.
Sáng hôm sau, khi nhóm người Phương Minh Viễn cùng họp mặt lại, tất cả đều không nhịn được cười khi nhận ra không chỉ có bọn Trần Trung mà ngay cả Phương Minh Viễn và Lâm Dung tinh thần cũng không được tốt. Cả đêm cứ chốc lát thì lại có con gái đến gõ cửa, một hồi Trần Trung đành gọi nhân viên phục vụ lên giải thích cho các cô gái ấy đừng cho người đến quấy rầy nữa, lại còn kín đáo đưa tiền cho họ mới xem như là an tâm. Dù vậy sau đó vẫn có thể nghe được trong hành lang thỉnh thoảng vẫn vang lên tiếng gõ cửa và tiếng hỏi.
- Liễu Chính, Lý Minh các anh lúc trước ở huyện Võ Diệp cũng ở chỗ này sao? Cũng là cái kiểu này hả?
Lâm Dung bất mãn hỏi.
Ngủ không đủ giấc là kẻ thù lớn nhất của nhan sắc phụ nữ, cả đêm cô không ngủ yên được.
- Trợ lý Lâm, như vậy xem như là tốt rồi, chỗ chúng tôi ở trước kia so ra còn khủng khiếp hơn.
Liễu Chính cười khổ nói.
- Ở đây dù sao cũng là nhà khách của huyện Võ Diệp, các cô gái ấy không dám làm quá. Nếu đi các nhà trọ khác thì có thể phiền chết mất.
- Các anh không thể viết lên cửa là đừng làm phiền sao? Các cô gái gõ cửa cũng không có phản ứng.
Lâm Dung tò mò nói. Liễu Chính và Lý Minh đưa mắt nhìn nhau ấp úng, cuối cùng không ai nói gì cả. Phương Minh Viễn trong lòng liền hiểu bảy tám phần, nhà khách huyện Võ Diệp này cách âm như vậy đã là tốt lắm rồi, những nhà trò khác e rằng càng tệ hơn. Cho dù bọn Liễu Chính, Lý Minh từ chối cô gái kia thì cũng có thể nghe được tiếng trai gái ở phòng bên cạnh. Đối với người trẻ tuổi cường tráng như bọn họ mà nói, thật sự là một kiểu hành hạ. Chỉ là chuyện này bọn họ không tiện nói ra trước mặt Lâm Dung. Phương Minh Viễn liền lấy tay vỗ vai Lâm Dung, đưa mắt ra hiệu cho cô. Lâm Dung ngay lập tức biết điều không hỏi nữa. Trong lòng thầm hiểu có lẽ mình đã hỏi đến điều gì đó nhạy cảm.
Cả nhóm vào căn tin nhà khách huyện, nhìn thoáng qua buổi sáng có cháo loãng và rau, Phương Minh Viễn nếm thử có thể nói chỉ là tay nghề đầu bếp thông thường, nhưng vì cũng không có hứng ra ngoài ăn nên cả bọn cùng ở lại ăn một chút. Sau đó chia ra hai đường, một người cùng Liễu Chính, Lý Minh đi tìm chỗ nhập hàng trước kia, bọn Phương Minh Viễn thì đi thẳng đến thôn Hạ Đài xem mức độ ô nhiễm đất đai ở đó thế nào. Theo đường cái của thị trấn đi ra ngoài không xa lắm thì tình hình giao thông càng ngày càng gay go, không chỉ trên mặt đường đâu đâu cũng là ổ gà, mà còn bị đập phá khiến đường nhựa biến thành đường đất. Cũng may hiện giờ thời tiết chưa chuyển sang ấm áp, mặt đất còn cứng, tương đối chắc chắn nên xe jeep chạy cũng xem như là suông sẻ, có điều đến khi xuân về, lúc ấy mặt đường sẽ đầy bùn, so với mùa đông thì xe khó lòng mà chạy được.
Nông thôn huyện Võ Diệp, hai thôn có một đặc điểm chung là đều từ giữa núi chảy ra con sông nhỏ đi ngang qua hai thôn này, sau đó chảy ra huyện Võ Diệp. Quách Thiên Minh và Trần Trung ở nhà khách đã hỏi thăm được đường đi, cho xe thẳng đến thôn Hạ Đài. Suốt chừng một giờ, khi hai bên hai chiếc xe tiến vào khu vực quản lý xã tiếp theo thì đường cái chia ra nhiều sông nhỏ. Phương Minh Viễn chú ý đến con sông, rõ ràng mùa này ở đây không có đóng băng, vùng đông bắc cuối tháng giêng, nhiệt độ cao nhất ban ngày cũng như thường lệ khoảng vài độ trở xuống, ban đêm thì âm mười độ, nếu như đi qua hướng bắc, một phần tư con sông vẫn còn đóng băng. Huyện Võ Diệp mặc dù thiên về phía nam khu vực đông bắc nhưng lúc này con sông lại không bị đóng băng.
- Anh Hàn, dừng lại một chút.
Phương Minh Viễn kêu lên.
Xe jeep dừng lại ở bên đường cái, Phương Minh Viễn xuống xe đi đến bên đường nhìn xuống dòng sông nhỏ, chiều rộng cũng chỉ chừng năm thước, hai bên nước chảy cũng không nhiều, từ giữa sông đến dòng chảy còn không đến nửa thước.
- Ồ, sông này làm thế nào mà không đóng băng nhỉ?
Lâm Dung cũng cảm thấy kỳ lạ.
- Xuống xem thử.
Phương Minh Viễn thấy cách đó không xa có một bờ dốc, nói.
Vài người đi đến bờ dốc rồi đi xuống.
Càng đến gần con sông, Phương Minh Viễn nhận thấy trong không khí dường như có mùi gì đó là lạ. Hắn vội ngăn những người khác lại, nghe nói độc có thể thông qua đường hô hấp đi vào cơ thể, tuy là trên tài liệu chỉ nói có độc ở phân xưởng, công nhân cần phải chú ý bảo vệ, nhưng cũng không nói nếu ở ngoài sẽ không làm hại người.
- Các người đang làm cái gì vậy?
Đột nhiên truyền đến một tiếng rống to hăm dọa bọn Phương Minh Viễn, giờ mới nhìn thấy ở phía trước con sông, trên bờ đê là một chàng trai đang hướng về phía bọn họ hét lớn.
- Sông này không được đụng đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.