Trùm Tài Nguyên

Chương 656: Gây ngạc nhiên mạnh mẽ




- Cái gì?
Tôn Đắc Phúc và Phó Danh Sinh lập tức liền nhảy dựng lên, chạy ra khỏi phòng. Mã Anh Tráng khẽ lắc đầu cười, cũng cố gắng đi theo bọn họ.
Quả nhiên giống như lời viên cảnh sát kia nói, Phương Minh Viễn mang theo Lâm Dung, Trần Trung, Quách Thiên Minh, bốn người từ trong phòng đi ra. Lập tức cửa phòng đóng lại. Mấy người Phương Minh Viễn đối với hàng cảnh sát huyện Võ Diệp đứng giữa lối đi, nhìn từng người một mà làm như không thấy, bước thẳng đến cầu thang. Còn những viên cảnh sát này thì cũng chỉ có thể lộ ra vẻ mặt xấu hổ đứng ở nơi đó, không một ai bước lên ngăn cản.
- Trưởng phòng Quách, hoan nghênh anh đến với huyện Võ Diệp, tôi là Mã Anh Tráng, là Bí thư huyện ủy huyện Võ Diệp, vị này là Chủ tịch huyện Tôn Đắc Phúc và cục trưởng Cục Cảnh Sáthuyện Phó Danh Sinh.
Vừa mới bước xuống tầng, Mã Anh Tráng liền nhiệt tình đi đến bắt tay với Quách Thiên Minh nói. Cùng lúc đó, ánh mắt y đã đảo qua mấy người còn lại, nhất là ở Lâm Dung, ánh mắt y dừng lại vài giây trên người này. Mã Anh Tráng lúc này đã hoàn toàn có thể biết được nguyên nhân Tôn Thụy Trí tự tìm đường chết.
- Xin chào, bí thư Mã, Chủ tịch huyện Tôn, cục trưởng Phó.
Quách Thiên Minh không lạnh lùng cũng không nhiệt tình chào hỏi lại.
- Trưởng phòng Quách, mời qua bên này.
Mã Anh Tráng vội vàng dẫn đoàn người vào trong phòng hội nghị tại tầng một nhà khách của huyện. Ở đây có nhân viên nhà kháchphục vụ trà nước cho mọi người
- Trưởng phòng Quách, không biết anh đại giá quang lâm huyện Võ Diệp chúng tôi, có chuyện gì cần làm không?
Mã Anh Tráng sau vài câu chào hỏi khách khí, liền đi thẳng vào vấn đề. Vị Bí thư huyện ủy này thường ở phía sau thúc giục, y cũng không dám quanh co vòng vèo với đối phương.
- Chưa nói tới phải làm cái gì, tuy nhiên tôi nhận lệnh của Giám đốc Dương sở cảnh sát tỉnh Tần Tâyđến công tác tại địa phận của quý huyện một chuyến. Vốn việc này cũng không cần phải kinh động đến vài vị lãnh đạo....
Nói tới đây, Quách Thiên Minh cố ý dừng nói một chút.
- Chỉ có điều, điều kiện trị an của quý huyện thật sự là vượt ra ngoài dự đoán của chúng tôi, không ngờ ở nhà khách huyện mà cũng có người cầm dao đột nhập vào phòng bắt cóc, nếu không phải vì thân thủ của tôi những năm gần đây vẫn chưa bị giảm sút, nếu không chỉ sợ các vị hiện tại sẽ phải đến huyện bệnh viện gặp tôi.
Ba người bọn Mã Anh Tráng lúc này mồ hôi đã chảy ướt đẫm lưng, lời nói này của Quách Thiên Minh đúng là có hàm ý khác, không đợi mấy người Mã Anh Trángmở miệng biện hộ, chính điều này đã định tội cho Tôn Thụy Trí, mang dao đột nhập vào phòng bắt cóc, hơn nữa sự chỉ trích này đối với huyện Võ Diệp cũng là vô cùng sắc bén.
Tôn Đắc Phúc trong lòng cũng không được tự nhiên, đó là điều đương nhiên , có lẽ còn sợ hãi nữa. Tôn Thụy Trí lần này thật sự đã tạo ra họa lớn. Tính tình đứa con trai của chính mình, Tôn Đắc Phúc đương nhiên trong lòng hiểu rất rõ. Hơn nữa người đi bên ông ta là người như thế nào, lại là mối họa gì ông ta cũng rất rành mạch. Một lời không hợp, thằng khốn đó lại dám động dao. Chỉ là, lúc trước đối tượng bọn họ động dao đều là những kẻ ở huyện này, mặc dù có phải ra tòa, Tôn Đắc Phúc cũng có thể lấp liếm xuống được. Nhưng hiện tại lại dám động dao tới một cán bộ cấp cao, ông ta là một cán bộ cấp sở cũng chưa chắc có thể đè chuyện này xuống được, càng không cần nói Quách Thiên Minh được xuất ra từ một cơ quan có quyền lực__ đó chính là Sở cảnh sát tỉnh Tần Tây.
- Trưởng phòng Quách, trưởng phòng Quách, không biết các ngài có phải đã thẩm vấn tìm ra được lai lịch tên lưu manh động đao bắt cóc hay chưa?
Phó Danh Sinh cũng một đầu đầy mồ hôi lạnh, là người phụ trách trực tiếp trị an tại huyện Võ Diệp, Quách Thiên Minh chỉ trích, anh ta là phải chịu trách nhiệm trực tiếp .
- Chúng tôi đã hỏi đại khái rồi. Hừ! Đều là một số tên côn đồ mang tính chất xã hội đen.
Quách Thiên Minh cười lạnh nói:
- Động cái là rút đao đâm chém, quả thực so với xã hội đen Hongkong và Đài Loan còn điên cuồng ngang ngược hơn.
Mấy người Tôn Đắc Phúc lúc này trong lòng lại càng lạnh đến độ muốn đóng băng luôn. Phải biết rằng lệnh nghiêm đánh lúc này mới qua được vài năm, lúc ấy nếu như bị phán định là có sự can thiệp của xã hội đen, đó có nghĩa là phải ngồi tù bóc lịch rồi, hơn nữa ở trong khu trực thuộc của bọn họ xuất hiện sự việc ác tính như vậy đối với con đường làm quan của bọn họmà nói thì đây tuyệt đối không phải là một chuyện tốt. Đương nhiên, đây là cách nghĩ của Mã Anh Tráng và Phó Danh Sinh, về phần Tôn Đắc Phúc, lúc này đã không còn suy xét về con đường làm quan sau này nữa rồi, mà việc cấp bách trước mắt là phải làm thế nào để lôi được Tôn Thụy Trí ra khỏi chuyện này.
- Càng làm người ta không thể tin nổi đó chính là, trong đám người đó có một người còn tự xưng là con trai của Chủ tịch huyện Tôn.
Quách Thiên Minhvẻ mặt khó tin nói:
- Tôi thật sự là không thể tin, tình hình trị an của quý huyện đã chuyển biến xấu tới tình trạng này rồi sao? Đám du côn lưu manh này không ngờ còn dám giả mạo là con của cán bộ huyện, ở trong huyện giả danh lừa bịp, làm hại mọi người ai ai đều biết. Người như vậy, Mã bí thư, Tôn Chủ tịch huyện và phó cục trưởng, chẳng lẽ thường ngày hoàn toàn không biết gì cả sao?
Nét mặt già nua của Tôn Đắc Phúc căng lên đỏ bừng, nhất là nhìn ánh mắt của Mã Anh Tráng và Phó Danh Sinh kia có vài phần “oan ức”. Lúc này trong lòng đừng nói là khó chịu mà đây chính là tự mình đánh vào mặt mình.
"Khụ khụ khụ..."
Mã Anh Tráng ho khan vài tiếng nói:
- Trưởng phòng Quách, người đó có phải tên là Tôn Thụy Trí?
- A? Bí thư Mã, ông có biết người này?
Quách Thiên Minh vẻ mặt "kinh ngạc" hỏi.
- Đó quả thật là con của Chủ tịch huyện Tôn Đắc Phúc, không phải là giả mạo.
Mã Anh Tráng vẻ mặt "chua xót" nói, nếu không phải vì Tôn Thụy Trí thì mấy người bọn họ đã không phải tập trung tới nơi đây rồi. Tuy bề ngoài y ra vẻ biểu hiện sự đau lòng nhưng thực ra trong lòng đang cười thầm.
- Điều này sao có thể?
Quách Thiên Minh vẻ mặt khó tin nói:
- Chủ tịch huyện Tôn, ông là Chủ tịch một huyện, lại là cán bộ đảng viên, con trai của ông sao lại có thể giao lưu chơi cùng bọn du côn lưu manh đó?
Tôn Đắc Phúc cảm thấy mặt mình dường như đang bị cháy, không cần xem ông ta cũng biết, mặt mình khẳng định đang đỏ bừng. Những gì đứa con ông ta đã làm, ông ta đương nhiên là không thể không biết, nhưng bị người ta chỉ trích trước mặt như vậy lại là một sự việc khác.
Nhưng dù có xấu hổ như thế nào đi nữa thì hiện giờ ông ta cũng chỉ có thể mặt dày để thương lượng nói chuyện ân tình, nếu không chẳng những Tôn Thụy Trí phải ngồi trong ngục, mà Chủ tịch huyện như ông ta, tất nhiên cũng phải chịu ảnh hưởng lớn.
- Trưởng phòng Quách, Tôn mỗ dạy con không chu đáo, thằng nhóc khốn khiếp này, trách tôi không có thời gian dạy con nên nó làm xằng làm bậy ở huyện, uống rượu vào đã mạo phạm tới trưởng phòng Quách, thật sự là rất đáng trách. Lần này tôi nhất định sẽ xử phạt nó thật thích đáng.
Ngồi ở bên cạnh, Phương Minh Viễn vẫn không nói gì chỉ thầm cười lạnh trong lòng. Tôn Đắc Phúc nói tuy rất dễ nghe, nhưng thực chất đã biến quốc pháp thành gia pháp. Ông ta xử phạt đứa con thích đáng cũng tuyệt đối không thể đem con ông ta vào lao ngục.
Sự xuất hiện của Tôn Thụy Trí, trên thực tế mà nói, nằm ngoài dự liệu của Phương Minh Viễn. Nhưng tục ngữ có câu “dù sao cũng đã đến, chi bằng ngồi xuống”, sự xuất hiện của Tôn Đại công tử cũng khiến Phương Minh Viễn phải cân nhắc, nên lợi dụng việc này như thế nào để chính mình giành được nhiều lợi ích nhất.
Muốn tạo ra tương lai vùng giao tranh cho ngành sắt thép Trung Hoa, có một môi trường đầu tư tốt là điều đương nhiên phải làm, điểm này tin rằng tất cả mọi người đều không có hoài nghi. Đối với những người như Phương gia, là một công ty tư nhân vốn không muốn thông qua đường ngang ngõ tắt để kinh doanh thu lợi nhuận mà nói thì điều này càng thể hiện rõ. Hiện trạng của huyện Võ Diệp, tuy rằng chưa có điều tra cụ thể, nhưng trong lòng Phương Minh Viễn dĩ nhiên đã nhận định, quan viên nơi này e rằng đều đã mục nát tới tận gốc rễ rồi.
Mà bản thân một khi "phát hiện" ra vùng than đá và quặng sắt, lại tiến hành đầu tư, bọn quan lại ở huyện Võ Diệp này chỉ ngồi chơi, không làm việc gì cũng sẽ có chiến tích rơi xuống trên đầu bọn họ. Những ngày sắp tới, chỉ cần bọn họ thoáng thông minh một chút, ngày sau thăng chức rất nhanh như diều gặp gió. Nếu như vậy, tai họa ngày sau của bọn họ liền không chỉ có nơi Võ Diệp này, cho nên Phương Minh Viễn quyết định, nhân cơ hội Tôn Thụy Trí gặp chuyện này mà gây sức ép. Vì thế chỉcần một cú điện thoại, không chỉ có các mối quan hệ của Phương gia ở liêu tỉnh, ở thủ đô, ngay cả Sở cảnh sát tỉnh Tần Tây cũng nhất loạt nổi dậy.
Cho nên, mới có chuyện Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Giám đốc sở cảnh sát cùng đứng một hàng, tuy nhiên xem tình hình trước mắt thì dường như những vị lãnh đạo huyện này còn chưa biết chuyện.
Ánh mắt Quách Thiên Minh đảo qua Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn hơi hơi lắc đầu, vậy là anh đã hiểu.
- Chủ tịch huyện Tôn, Tôn Thụy Trí tuy rằng uống rượu vào, nhưng pháp luật không có quy định sau khi uống rượu vào, có thể phạm tội mà không chịu trách nhiệm. Cậu ta dẫn người đột nhập vào nơi ở của chúng tôi, với ý đồ bắt cóc nhân viên tháp tùng của tôi, sau khi bị chúng tôi ngăn lại, những người này liền lập tức lấy ra hung khí với ý đồ lấy bạo lực để thực thi hành vi của bọn chúng, nếu là người thường, lúc ấy có lẽ đã bị giết. Hành vi như vậy, Tôn Chủ tịch huyện chỉ một câu xử phạt thích đáng thì có thể nhẹ nhàng bỏ qua ư, có phải đã xem thường Quách Thiên Minh tôi đây không, như vậy có hợp lý hay không ?
Quách Thiên Minh sắc mặt âm trầm như nước.
Tôn Đắc Phúc vội vàng cười nói:
- Trưởng phòng Quách, thằng nhỏ nhà tôi tuy rằng như vậy không đúng, nhưng chuyện nó tự tay đả thương người thì tuyệt đối không có , khẳng định là những người ...
- Chủ tịch huyện Tôn, những người đó đều là do Tôn Thụy Trí dẫn theo, hơn nữa là nghe mệnh lệnh của cậu ta làm việc.
Quách Thiên Minh lạnh lùng thốt ra:
- Tôi ở sở cảnh sát tỉnh Tần Tây công tác đến nay đã mười lăm năm, ông nghĩ tôi không phân định được ai là thủ phạm tòng phạm sao?
Tôn Đắc Phúc bị Quách Thiên Minh nói như vậy, miệng như á khẩu không trả lời được, chỉ có thể đemánh mắt xin giúp đỡ hướng về phía Mã Anh Tráng và Phó Danh Sinh.
Mã Anh Tráng lúc này làm sao lại có thể vì ông ta mà đắc tội với Quách Thiên Minh — thư kỷ Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Giám đốc sở cảnh sát tỉnh, tuyệt đối không phải vì bảo vệ Tôn Được Phúc mà vội vàng chạy tới huyện Võ Diệp này. Tuy rằng Mã Anh Tráng cũng không rõ vì sao Quách Thiên Minh, một trưởng phòng sở cảnh sát tỉnh Tần Tây lại được hai vị đại lão này coi trọng như thế.
Phó Danh Sinh ho nhẹ hai tiếng nói:
-Trưởng phòng Quách, toàn bộ sự tình, có thể mời các anh kể lại tỉ mỉ một lần được không. Hơn nữa, cho dù là bọn Tôn Thụy Tríđang là người bị tình nghi phạm tội, việc này xảy ra ở trong nhà khách huyện, những người này cũng nên giao cho cảnh sát huyện chúng tôi giam giữ và tiến hành thêm các bước xử lý. Trưởng phòng Quách, cảnh sát huyện đã trực tiếp điều tra biết rằng, các anh vẫn đang tạm giữ bọn họ ở trong phòng, như vậy dường như không thỏa đáng cho lắm?
Thái độ Quách Thiên Minh có chút cứng rắn, mạnh mẽ bất ngờ, nhưng chỉ cần đem người lại đây, về phần khẩu cung, đó cũng không phải do bọn họ tùy ý biên soạn, đến lúc đó chỉ cần muôn miệng một lời, đem Tôn Thụy Trí lôi ra ngoài, Quách Thiên Minhhắn cũng phải nói "đạo lý" một chút chứ.
Quách Thiên Minh nhìn đồng hồ, khẽ cười nói:
- Rất xin lỗi, cục trưởng Phó, suy xét đến thân phận người bị tình nghi phạm tội, tôi cho rằng đó là cần thiết để tránh nghi ngờ cho cảnh sát quý huyện. Hơn nữa, nhân viên tiếp ứng của quý tỉnh, tôi nghĩ họ lập tức tới rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.