Trùm Tài Nguyên

Chương 1: Thuyết khách




Tháng 5/1994, Bắc Kinhcũng có ý thử xem phản ứng của hắn như thế nào.
Qua ngày 1/05, chuẩn bị bước vào kỳ nghỉ nghè của học sinh. Còn một kỳ thi học kỳ nữa thôi.
Phương Minh Viễn cũng không ngoại lệ. Hiện giờ, Tô Hoán Đông – Tô lão – đối với Minh Viễn cực kỳ hài lòng, cưng chiều hắn nhất mực, nhưng nếu Phương Minh Viễn không tham gia đợt thi này e là khi ông cụ nổi giận, lúc đó Phương Minh Viễn sợ không kham nổi.
Hơn nữa, Minh Viễn cũng hiểu được từ tiểu học, tới Phổ thông cơ sở cho đến Phổ thông trung học, mình còn dựa vào khả năng “biết trước” nên dễ dàng đứng đầu trong các khối. Tạo nên giai thoại bất bại của chính mình. Nhưng sáu tháng cuối năm cấp 3 này, hắn cũng chẳng chú tâm lắm đến sách vở do vậy khả năng học tập không dám bảo đảm có thể duy trì thành tích như trước kia.
Cũng có người cho rằng, với tài lực của hắn, có văn bằng hay không, cũng không quan trọng, và cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, nếu muốn vào trường đại học loại có danh tiếng nhất cũng không phải là không thể, tin tưởng rằng các quốc gia Châu Âu – Châu Mỹ sẵn sàng hoan nghênh mình. Về phần đại học trong nước thì không cần phải nói. Bỏ công sức vào bài vở ư? Thà rằng dồn sức vào thương trường, tạo thành tích còn có lý hơn.
Minh Viễn cũng hiểu được mình có thành tích xuất sắc như thế là do mình có khả năng biết trước về tương lai. Hơn nữa tuổi ngày càng lớn, ‘vốn’ của cá nhân cũng dùng nhiều, nếu không bổ sung tri thức, có lẽ Phương gia ngày sau phát triển cũng phải gọi là khó khăn.
Dẫu sao thì kiếp trước mình chỉ là một nhân viên thăm dò địa chất. Đến giờ tuy che phủ trên đầu vầng hào quang thiên tài nhưng Minh Viễn cũng không ỷ lại. Cậu biết rất rõ mình có bao nhiêu cân lượng
Phương Minh Viễn ít đi học, cho tới giờ các bạn và các thầy cô cũng đã quen – mỗi một học kỳ, khi nào thi cuối kỳ, hay giữa kỳ gì đó...mọi người mới thấy bóng dáng cậu ta.
Khi tiếng chuông tan học vào buổi chiều vừa dứt, Mai Nguyên Võ luôn đứng mấp mé ở trước khoa lịch sử trường Đại Học Nhân Dân Hoa Hạ, cặp bài trùng với Mai Nguyên Võ - Tiêu Bất Ly Mạnh hai anh em nhà họ Tiêu cũng không thấy bóng dáng.
- Sao câu lại tới đây?
Không đợi Mai Nguyên Võ chào hỏi, Sài Tĩnh Ngọc tức giận xẵng giọng.
- Cậu đã thoát ly khổ ải rồi. Không cần lạng chạng quanh đây đả kích tụi mình học tập.
Tuy chưa hết cấp 3, nhưng bọn họ cũng hiểu áp lực khi thi vào trường cao đẳng.
- Sài Tĩnh Ngọc! Tôi cũng không phải đến gặp cậu, Minh Viễn còn chưa lên tiếng, cậu ăn cơm hớt làm gì?
Mai Nguyên Võ châm chọc nói
- Lại nữa rồi!
Lưu Dũng bất đắc dĩ thấp giọng nói.
Mai Nguyên Võ và Sài Tĩnh Ngọc cũng không biết là làm sao, hai người này mấy năm qua, chỉ cần chạm mặt nhau, sẽ giương súng huơ kiếm tranh chấp một hồi.
Thời gian đầu mọi người còn khuyên nhủ, sau phát hiện ra căn bản chả có tác dụng nào, Lư Dũng cũng đành “mặc kệ nó”
- Ngu ngốc, cái này gọi là“Không phải oan gia không tụ đầu”!
Phương Minh Viễn nói nhỏ.
Hắn xem như đã nhìn ra, hai người này chỉ sợ trong lòng đều có ý mà ngoài mặt ngượng ngùng. Giống như tình trong như đã – mặt ngoài còn e vậy.
- Hơn nữa, đả kích về mặt học tập không phải tớ.
Mai Nguyên Võ nhìn Phương Minh Viễn cười cười rồi nói.
Lời nói vừa dứt, cả lớp phần lớn tán đồng, không hẹn mà gặp mấy ánh mắt đều chỉ về một phương – Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn không khỏi đau đầu, lấy tay bưng kín mặt mình, người này đại lưu manh, quả nhiên là danh bất hư truyền!
Mai Nguyên Võ phang một câu đơn giản vô cùng, lập tức chuyển hướng căm thù của mọi người dời sang mình.
Phương Minh Viễn đứng dậy, lưng mang cặp sách, cùng với ba người Triệu Nhã, thẳng hướng đến phòng học.
Coi như không thấy Mai Nguyên Võ
Mai Nguyên Võ vội vàng chạy lại, vui đùa thôi. Hôm nay có việc muốn đến gặp Phương Minh Viễn, để hắn đi rồi chẳng lẽ về tay không?
- Minh Viễn, Minh Viễn...!
Mai Nguyên Võ kêu liên thanh.
Phương Minh Viễn cũng dừng bước chân, nhìn Mai Nguyên Võ, bỡn cợt :
- Nguyên Võ, cậu mới tới, bốn người bọn mình sẽ không làm bóng đèn đâu. Là bạn bè tớ cũng cũng chỉ có thể giúp cậu như vậy thôi, phần còn lại, cậu tự giải quyết cho tốt nhé. Sài Tĩnh Ngọc tốt lắm đó.
Bí mật trong lòng bị Phương Minh Viễn nói ra làm Mai Nguyên Võ cứng họng, cậu ta đâu biết Minh Viễn đã trải đời như thế nào, thông qua kịch, truyền hình, cùng với thực tế “khảo nghiệm”… Tuy là hắn về mặt tình cảm cũng còn hơi hơi ngúng ngoắc, nhưng đối với mấy chuyện này không thoát khỏi tầm mắt hắn.
Tâm tư Mai Nguyên Võ bị Phương Minh Viễn đi guốc trong bụng, có điều chuyện ai người nấy làm thôi. Hôm nay bị Mai Nguyên Võ lấy ra làm lá chắn do vậy cũng không ngại trút bầu tâm sự giúp cậu ta.
- Sao vậy? Nguyên Võ còn ngại à?
Phương Minh Viễn vẻ mặt mang theo vài phần nghiền ngẫm nhìn Sài Tĩnh Ngọc.
- Nếu không dám vậy mình giúp cậu một phen. Hủy đền hủy miếu ai hủy hôn đâu.
Mai Nguyên Võ ôm lấy cánh tay Minh Viễn kéo lại, cầu xin:
- Thôi cho mình xin, mình biết lỗi rồi. Cậu giơ cao đánh khẽ thôi.
Cái gì hủy duyên, ép duyên, giờ này mà Minh Viễn làm sáng tỏ sự tình không khéo già néo đứt dây ạ! Không biết Sài Tĩnh Ngọc có phản ứng như thế nào nữa, chưa nói sau lưng là Sài Yên.
Đừng có giỡn, ai chọc cô thì xin coi chừng. Đừng nói Mai Nguyên Võ, Mai Đông Trạch cũng còn phải lui binh nữa là.
- Cái gì kêu làm điều thừa?
Phương Minh Viễn vẻ mặt không hài lòng nói.
- Tôi rõ ràng là giúp hai người các ngươi bắc cầu Ô Thước đi. Cũng đỡ phải cho cậu Mai nhà tađường xá xa xôi khua môi múa mép!
- Ai dà! Đại ca à! Tôi biết sai mà anh còn không tha nữa hả trời?
Mai Nguyên Võ giờ hối hận, cái miệng hại cái thân, trêu ai không trêu chọc phải ong vò vẽ mới chết chứ. Cậu ta cũng biết, dù mình và Minh Viễn đồng trang lứa, nhưng thật ra Sài Yên, Mai Đông Trạch, Lô Minh Nguyệt so với hắn còn kém nhiều.
Hơn nữa hôm nay đến tìm Minh Viễn cũng là có chuyện muốn nhờ, đành phải khép nép thôi.
Cũng không để Triệu Nhã, Sài Tĩnh Ngọc các cô đợi lâu, Phương Minh Viễn và Mai Nguyên Võ sóng vai trở về, hiển nhiên đã đạt thành hiệp nghị.
- Tĩnh Ngọc, cùng nhau đi thôi, nay Nguyên Võ mời khách!
Phương Minh Viễn cười ha hả nói.
- Chúng ta ăn chựcđi!
Mai Nguyên Võ nhếch miệng, những người này mà nói nhà giàu, Phương Minh Viễn kia mới là hoàn toàn xứng đáng.
Phương Minh Viễn nói như vậy, cũng không có gì sai. Hiện giờ Mai Nguyên Võ, tuy là một sinh viên, nhưng gia đình ở Bắc Kinh cũng là thuộc loại giàu có . Lúc trước theo đề nghị của Phương Minh Viễn, Mai Nguyên Võ, anh em nhà họ Lô và Sài Tĩnh Ngọc bọn họ thành lập công ty chuyên bao thầu các căn-tin, hiện giờ đã trở thành một công ty đầu nghành cũng có tiếng ở thủ đô. Nhận thầu cũng vượt qua ba mươi phần trăm (30%) căn-tin các trường học, cơ quan và xí nghiệp công ty ở Bắc Kinh.
Hàng năm tổng nghạch cũng đạt tới con số một tỷ. Làm cổ đông như bọn họ, vài năm nữa, khi chia lợi tức cũng cực kỳ khả quan . Cho nên, vừa mới đi học đại học Mai Nguyên Võ, cũng đã tậu ngaymột chiếc Audi.
Dĩ nhiên, đối với Mai gia, một chiếc xe Audi cũng không là cái gì, nhưng cũng do Mai Nguyên Võ dùng tiền mình mua xe, ý nghĩa tự nhiên lại là khác biệt.
- Nguyên Võ, tìm tôi có chuyện gì không?
Phương Minh Viễn vừa thắt đai an toàn, thuận miệng hỏi han. Mà đám Triệu Nhã các cô cũng biết Mai Nguyên Võ tìm đến Phương Minh Viễn, khẳng định là có chính sự, cho nên lôi kéo Sài Tĩnh Ngọc ngồi ở trong xe của Trần Trung , để lại không gian cho hai người bon họ.
- Bộ có việc mới tìm cậu à?
Mai Nguyên Võ thuần thục khởi động xe, hướng ra vành đai 2. Mấy người Trần Trung kề sát theo sau.
- Nỡm!
Phương Minh Viễn tức giận nói.
- Tới thăm Tĩnh Ngọc! Thuận tiện thăm những người khác một chút.
Mai Nguyên Võ vẻ mặt bất đắc dĩ, trước kia sao không phát hiện ra ông nội Phương Minh Viễn này dai như cẩu, cắn rồi sẽ không nhả ra, hả trời!?
- Minh Viễn, người trong nhà bảo tôi hỏi thăm cậu,nhà máy sắt thép có thể xây dựng ở tỉnh Lỗ hay không?
Mai Nguyên Võ vào đề.
- Mai Nguyên Võ...! Cậu giờ mới lòi đuôi ra hả? Phương Minh Viễn cười ha hả vỗ vỗ bả vai Mai Nguyên Võ nói:
- Tôi biết cậu trước đến giờ vô sự không trèo lên điện tam bảo mà!
Mai Nguyên Võ trở mình khinh bỉ. Phương Minh Viễn suốt ngày chơi trò mất tích, một học kỳ có thể 3/4 thời gian cũng không ở trường, thậm chí còn không ở thủ đô, khi muốn tìm hắn chơi chơi, cũng còn tùy người thôi à!
- Như thế nào cậu mới đáp ứng? Cho vay tài chính? Ưu đãi chính sách? Chính phủ ủng hộ? Tất cả đều có thể thương lượng! Hơn nữa cam đoan so với tỉnh Liêu Đông chính sách càng ưu đãi!
Mai Nguyên Võ tiếp tục nói.
- Ôi...!
Phương Minh Viễn vỗ vỗ đầu, Phương gia cố ý đầu tư ba tỷ tệ tiến vào công nghiệp sắt thép, sau khi tin tức lan ra , lãnh đạo các tỉnh trong cả nước thông qua đủ loại con đường, hướng Phương gia tỏ ra thành ý, này thì các tỉnh biên giới Tây Bắc hay cao nguyên cũng không ngoại lệ. Không khỏi khiến Phương Minh Viễn cảm thấy có chút dở khóc dở cười, chính mình có tiền, cũng không có khả năng đầu tư toàn bộ, nếu vậy các hạng mục hay dự án đều trở thành giúp đỡ người người cơ nhỡ rồi còn gì?
Một vài tỉnh đưa ra điều kiện cũng thật hậu đãi giống Tây Nam, chỉ cần Phương gia đầu tư dự án vào, tỉnh nguyện ý cho Phương gia vay tám mươi phần trăm (80%), cỡ khoảng hai mươi lăm trăm triệu tệ.
Còn lại điều kiện ba năm miễn thuế hay bốn năm bán thuế linh tinh, chỉ là vẽ rắn thêm chân. Chẳng qua cũng không ai hiểu được, Phương Minh Viễn sở dĩ lựa chọn Tỉnh Liêu là có nguyên nhân.
- Mai gia tôi có thể cam đoan, tỉnh Lỗ lúc này cực có thành ý...
Mai Nguyên Võ lại nói.
- Ngưng. Ngưng. Ngưng!
Phương Minh Viễn vội vàng ngắt lời.
- Tôi nói này, cậu cũng biết, tôi quyết định đầu tư xây dựng nhà máy sắt thép tại tỉnh Liêu Đông là tâm huyết đến nhường nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.