Trùm Tài Nguyên

Chương 10: Xóa bỏ lệnh cấm




Tô Hoán Đông không giấu nổi vẻ xúc động, ông ta hiểu, như lời Phương Minh Viễn nói thì không phải là bắn tên không có đích. Theo như biểu hiện của doanh nghiệp Nhà nước mấy năm gần đây, những điều mà Phương Minh Viễn nói rất có khả năng là đúng! Ông ta cũng tin rằng hắn sẽ không nói đùa hay dọa dẫm ông ta về chuyện này. Vậy thì mục đích mà Phương Minh Viễn nói với ông ta cũng rất rõ ràng, đó chính là muốn ông ta thuyết phục chính phủ, trong ngành công nghệ inte, vì nguồn vốn tư nhân, ít nhất cũng vì nhà họ Phương mà nói giúp một chút!
Sự việc nói ra dường như vô cùng đơn giản, thế nhưng nếu làm thật sự thì lại rất phiền phức, ngổn ngang trăm mối.
Tuy rằng Hoa Hạ đã thi hành chính sách cải cách nhiều năm nay, rất nhiều sản nghiệp cũng đang dần dần mở cửa cho nguồn vốn tư nhân, thế nhưng điều này không có nghĩa là các lãnh đạo cao cấp trong chính phủ đã hoàn toàn đạt được sự thống nhất chung. Dù là lãnh đạo cấp cao hay là nhân dân, về việc cuối cùng là “nước giàu dân yếu” hay “nước yếu dân giàu” thì đều vẫn đang được tranh luận kịch liệt. Muốn mở cửa sản nghiệp nào đó cho nguồn vốn tư nhân cũng cần phải thuyết phục rất nhiều mới có thể đạt được!
Mà ngành công nghiệp thép chính là một ví dụ điển hình. Ngay từ khi bắt đầu, nhóm lãnh đạo đã có ý tưởng này, cho tới bây giờ cơ bản đã đạt được nhận thức chung, thời gian tiêu phí cũng tròn mấy năm, hơn nữa nếu không phải Phương Minh Viễn bỗng nhiên quyết định xây dựng nhà máy ở tỉnh Liêu Ninh thì thời gian cải cách mở cửa chắc chắn nhanh nhất cũng phải đợi đến năm sau. Mặc dù là như vậy, nhưng các lãnh đạo cao cấp tranh luận cũng khá dữ dội. Nếu không phải Phương Minh Viễn nắm độc quyền sản xuất inox của công ty gang thép Albert trong tay thì trận đấu này rốt cuộc ai thắng ai thua sợ rằng vẫn chưa thể biết được.
Tuy inte chỉ là một sản nghiệp mới xuất hiện, hiện nay vẫn chưa thấy có khả năng tiềm ẩn gì, nhưng ai dám cam đoan rằng ngoài Phương Minh Viễn ra, trong nước không còn ai có thể nhìn thấy được triển vọng phát triển sau này của nó? Mà triển vọng phát triển càng lớn, vị trí kinh tế có được càng cao, người trong chính phủ muốn dùng nó để độc quyền lũng đoạn hoàn toàn lại càng nhiều! Với lại tài năng của Phương Minh Viễn trong lĩnh vực thương mại cũng có không ít người biết, mà hắn nếu đã chú ý đến inte, không nghi ngờ gì về việc chuyện này sẽ có càng nhiều thay đổi!
- Minh Viễn, ông đã hiểu suy nghĩ của cháu. Những tài liệu này cứ để ở đây để ông xem xét cẩn thận lại.
Tô Hoán Đông vỗ trán, lát sau nói tiếp:
- Chuyện này, tốt nhất tạm thời không cần nói cho người khác biết, chờ ông chuẩn bị kỹ càng rồi hãy nói!
Phương Minh Viễn cũng hiểu chuyện này vô cùng quan trọng, Tô Hoán Đông hiển nhiên phải cẩn thận suy xét kỹ lưỡng, sau đó mới có thể quyết định. May mà hiện tại inte cũng mới tiến vào Hoa Hạ, mặc dù là ở các quốc gia phát triển bên Âu Mĩ, việc mở rộng sử dụng inte vẫn đang là một vấn đề khiến nhiều người chưa tìm ra được con đường đi trong tương lai, vì vậy hắn cũng không cần phải nóng vội. Hôm nay có thể thuyết phục Tô Hoán Đông, nhận được sự đồng ý của ông ta, vậy cũng đã là thu hoạch lớn nhất của hắn rồi!
Thủ đô vào tháng bảy có thể nói là thời điểm nóng nhất trong năm, trời oi bức không khác gì như đang ở trong phòng tắm hơi. Vào thời gian này, chính phủ Hoa Hạ chính thức tuyên bố với cả nước từ nay về sau sẽ mở cửa với ngành công nghiệp gang thép cho nguồn vốn tư nhân, mà chính sách này ban hành sớm hơn năm đến sáu năm so với ở kiếp trước.
Khi tin này được công bố, có người đứng ở cửa reo hò nhảy múa, có người ra ngoài dùng thơ văn để giải toả nỗi buồn. Điểm khác biệt là ở chỗ bọn họ người họ Dân, người họ Quốc. Nhóm Chủ tịch của các doanh nghiệp gang thép Nhà nước không dám nói gì về kết quả này, ý kiến của mọi người lên cao độ thì là “sói đến rồi”! Doanh nghiệp tư nhân so với doanh nghiệp Nhà nước có chút phổ biến hơn, cũng có ưu thế hơn, đó chính là hiệu suất cao, giá thành sản phẩm thấp!
Trong kiếp trước, từng có một vị Phó tổng của một doanh nghiệp gang thép tư nhân nổi tiếng đã nói với phóng viên rằng:
- Lượng công việc giống nhau, trong doanh nghiệp Nhà nước phải cần ba mươi nghìn người mới có thể hoàn thành, thế nhưng ở công ty của chúng tôi thì chỉ cần mười nghìn người là đủ!
Sự chênh lệch lớn như vậy, sao có thể không làm những Chủ tịch của các doanh nghiệp Nhà nước này cảm thấy bị áp lực nặng nề được chứ?
Mà việc này làm các nguồn vốn tư nhân mừng khôn kể xiết. Chính sách cải cách mở cửa đến năm 1994 đã thi hành được mười mấy năm, tuy Nhà nước đã hủy bỏ lệnh cấm đối với không ít ngành sản xuất công nghiệp của các nguồn vốn tư nhân, nhưng giống ngành công nghiệp gang thép, ngành đường sắt, ngành hàng không, ngành ngân hàng và nhiều lĩnh vực khác vẫn đang là khu vực hạn chế của nguồn vốn tư nhân. Làm những doanh nghiệp tư nhân tích trữ lượng lớn tiền vốn nắm giữ tài chính mà không thể làm gì được. Mà việc xóa bỏ lệnh cấm đối với vốn tư nhân trong ngành công nghiệp gang thép không chỉ làm những nguồn vốn tư nhân này tìm được hướng đầu tư mới mà còn nhìn thấy được tương lai tươi đẹp đầy triển vọng – có lẽ có một ngày, giống ngành ngân hàng, những ngành công nghiệp như ngành hàng không, vốn chỉ có doanh nghiệp Nhà nước mới có thể tung hoành ngang dọc, thì nay cũng có khả năng có nguồn vốn tư nhân tiến vào.
Chỉ có điều sau khi Phương Minh Viễn biết được tin này cũng không nghĩ giống cách nghĩ của phần lớn mọi người. Hắn không mừng đến phát cuồng, mà đi lên sân thượng trong ánh mặt trời buổi chiều vẫn đang nóng như thiêu như đốt, im lặng chăm chú nhìn xa xăm.
Đối với hắn mà nói, xóa bỏ lệnh cấm vận ngành công nghiệp gang thép chẳng qua chỉ là một khởi đầu, con đường tương lai của nguồn vốn tư nhân vẫn tràn đầy khó khăn gian khổ. Tuy nói doanh nghiệp thép tư nhân sáng như ánh mặt trời, chỉ có điều ánh sáng mà họ có thể hưởng thụ lại không được nhiều. Tuy nói họ có khuyết điểm này, thiếu sót nọ, làm các doanh nghiệp Nhà nước nhìn không thuận mắt, thế nhưng họ lại có sự năng động, linh hoạt và sức sống mãnh liệt mà hầu hết các doanh nghiệp Nhà nước không có. Mặc dù Nhà nước hướng vào chính sách vĩ mô, quyết định sự sống còn của các doanh nghiệp thép tư nhân. Mà trong từng đợt, từng đợt điều chỉnh chính sách vĩ mô, các doanh nghiệp thép tư nhân chính là trung tâm bị khống chế điều khiển, chịu nhiều thiệt hại nhất cũng vẫn là họ. Thế nhưng một khi chính sách cho phép, bọn họ liền giống như những cây lúa mì trên cánh đồng điên cuồng tăng trưởng với sức sống dữ dội có thể làm bất cứ ai cũng phải ngạc nhiên mà thán phục!
Ở kiếp trước, trong mười mấy năm ngắn ngủi, Hoa Hạ thành công leo lên đỉnh về sản lượng thép thô, trở thành quốc gia sản xuất thép lớn nhất thế giới, trong đó không thể thiếu công của doanh nghiệp thép tư nhân, ít nhất họ cũng đã cống hiến gần 40% sản lượng thép.
Giờ đây, cánh cửa lớn của ngành công nghiệp gang thép Hoa Hạ đã được mở ra, nhưng con đường sau này cũng không phải là dễ đi. Tuy nói là thời gian xóa bỏ lệnh cấm đã được khá lâu, thế nhưng đó phải chăng cũng có nghĩa là thời gian điều chỉnh chính sách trong tương lai sắp tới cũng sẽ đến trước thời hạn trên diện rộng tương ứng? Mức độ chèn ép phải chăng sẽ càng ác liệt hơn? Cho nên, ăn mừng quá sớm, trên thực chất cũng không có ý nghĩa gì. Mà vui mừng quá đỗi thì lại càng vô nghĩa.
Mặc dù là chính bản thân Phương Minh Viễn, đôi khi nghĩ lại về kiếp trước, cũng không biết ở lĩnh vực ngành công nghiệp gang thép hiện giờ, hắn rốt cuộc có thể đi đến đâu? Và còn có thể đi được bao xa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.