Phần Lan có diện tích rừng rậm khá lớn, có đến 70% diện tích được bao phủ bởi rừng rậm. Vì vậy ở Phần Lan xuất khẩu gỗ là một hạng mục mậu dịch quan trọng.
Mà ở trong tổng bộ của Nokia điểm này càng được thể hiện một cách rõ nét, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy những đồ dùng được làm từ gỗ anh đào, chắc chắn những người ham mê đồ nội thất làm bằng gỗ anh đào khi đến đây sẽ thích đến mê người.
-Minh Viễn, tình hình thế nào?
Phương Minh Viễn vừa ngồi xuống, Lư Minh Nguyệt đã vội hỏi ngay. Mặc dù ông ta và Mai Đông Trạch đi thăm quan tổng bộ Nokia cùng những lãnh đạo cấp cao cả một buổi chiều, nhưng tâm trí thì lại hoàn toàn đặt tại phòng họp của Phương Minh Viễn cùng hội đồng quản trị của Nokia.
-Chuyện chuyển nhượng kỹ thuật chế tạo điện thoại di động cùng với trang thiết bị gần như là đã chắc chắn rồi, chỉ cần trong gần hai tháng tới chính phủ Phần Lan không đột nhiên tiến hành cấm vận xuất khẩu kỹ thuật thì sẽ ko có vấn đề gì. Có điều chuyện hợp tác xây dựng nhà máy Nokia còn muốn phái người đến Hoa Hạ khảo sát một lần mới có thể quyết định được.
Phương Minh Viễn giải thích.
-Ha, vậy thì tốt quá rồi!
Mai Đông Trạch thở phào nhẹ nhõm, có thể lấy được kỹ thuật sản xuất và trang thiết bị đối với ông ta mà nói là đã quá đủ rồi.
-Chú Lư, chú Mai, hôm nay hai chú đi thăm quan tổng bộ Nokia cả một buổi chiều rồi có thu hoạch và cảm tưởng thế nào?
Phương Minh Viễn tiện miệng hỏi.
-Thu hoạch và cảm tưởng? hì hì, thế thì nhiều lắm!
Lư Minh Nguyệt cười nói:
-Đây đúng gọi là không thấy thì không biết vừa thấy thì đã bị dọa cho thất kinh. Cuộc sống của những người dân ở chế độ tư bản chủ nghĩa thật sự là hơn chúng ta rất nhiều! nếu nói cuộc sống như thế này mà còn được gọi là sống trong một cuộc sống nước sôi lửa bỏng thì những người dân trong nước chúng ta chắc sẽ phải khóc lóc thảm thiết mất.
Đây là nước ngoài, lại chỉ có Mai Nguyên Trạch, Lư Minh Nguyệt và Phương Minh Viễn nên cách nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Tuy đây ko phải là lần đầu tiên Lư Minh Nguyệt ra nước ngoài, nhưng đây lại là lần đầu tiên ông ta được tự do tự tại đi một vòng. Những lần trước đều là đi cùng đoàn khảo sát, đi đến đâu cũng đều đã được sắp xếp hết, có cảm tưởng như thế nào cũng không thể tùy hứng mà nói ra được.
Phương Minh Viễn cười nói:
-Những người dân của những nước Bắc Âu trong đó có Phần Lan, nếu chỉ nói đơn thuần về chất lượng cuộc sống thì ngay cả đến những quốc gia tư bản hàng đầu như Mỹ, Anh, Pháp đều ko thể bằng bọn họ được. Dù sao thì đất hẹp người ít lại có thu nhập cao, thu thuế cao, phúc lợi cao, khoảng cách giàu nghèo cũng không lớn, chúng ta muốn đạt đến trình độ hiện thời của bọn họ e rằng đến hai ba chục năm sau vẫn còn là một chuyện cực khó. Vì vậy Chú Lư, chú cũng không cần vì chuyện này mà kích động đến vậy!
Đương nhiên, cái càng quan trọng hơn chính là chính phủ liêm khiết của người ta, nếu như chính phủ Hoa Hạ cũng có thể đạt đến trình độ như chính phủ Phần Lan thì mỗi năm có thể tiết kiệm được đến ba phần các khoản tiền công, ngần ấy thôi cũng thừa đủ cho việc nuôi dưỡng người già trong cả nước rồi, chất lượng cuộc sống của người dân trong nước sẽ có những chuyển biến rõ rệt. Đây là chưa cần nói đến chuyện trong các cơ quan chính phủ người nhiều hơn việc, lãng phí vân và vân vân. Có điều những chuyện này cũng không tiện nói với mấy người Mai Đông Trạch và Lư Minh Nguyệt vì dù sao bọn họ cũng là thuộc về bên được lợi trong chuyện này.
Mai Đông Trạch cười nói:
-Minh Viễn, cháu ko cần phải để ý đến ông ấy, ông ấy ban nãy đúng là bị kích động quá thôi.
Thì ra ban nãy khi đi tham quan cùng đoàn người, Lư Minh Nguyệt nghe thấy cứ mỗi một nghìn người Phần Lan thì có đến 412 chiếc xe hơi, 438 điện thoại, điện thoại di động thì đến tận 361 chiếc nên đâm ra kích động.
-Điều làm anh Lư cảm thấy khó tin nhất là tuy hầu như mỗi người đều có một chiếc xe hơi nhưng chỉ có cuối tuần mọi người mới đi, còn bình thường mọi người đều đi xe đạp đi làm!
Mai Đông Trạch không nhịn nổi cười nói:
-Lúc đó ông ấy còn ngạc nhiên hỏi người ta là vì sao có xem hơi khong đi mà lại đạp xe đạp? Không ngờ mọi người ngược lại đều cảm thấy kỳ lạ mà nói rằng đạp xe đạp có thể rèn luyện sức khỏe, gần với thiên nhiên hơn nữa đoạn đường gần như vậy lái xe đi làm gì? Làm cho ông ấy cảm thấy rất bực mình.
Phương Minh Viễn không thể nhịn được, cười ngặt nghẽo. Hoa Hạ bây giờ, xe hơi đang còn thuộc vào loại hàng xa xỉ phẩm vô cùng đắt, là một loại tượng trưng cho thân phận, nhưng ở Phần Lan, xe hơi đã trở nên quen thuộc như một loại vật dụng hàng ngày gần như mọi nhà đều có một chiếc, do đó quan niệm của hai bên không giống nhau cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Có điều đối với những người dân trong nước nếu như muốn có được số người sở hữu xe như ở Phần lan đúng là một chuyện không hề đơn giản, ko chỉ nói đến chuyện giá tiền xe mà riêng giá dầu trong nước thôi cũng đủ làm cho những người ko thuộc nhà nước và các doanh nghiệp đau đầu rồi!
Phương Minh Viễn tính toán thầm trong lòng, tính toán thời gian, thời gian trong nước thiếu hụt dầu cũng sắp đến rồi, dưới sự lãnh đạo của Đỗ Đức Lợi Uy, công trình kỳ I cũng đã hoàn thành một cách thuận lợi. Kỳ II đang trong quá trình xây dựng, trước mắt tất cả những sản phẩm từ dầu đều được tiêu thụ ở Nhật Bản và Hong Kong, về tổng thể có thể nói là tất cả đều thuận lợi. Mà đến lúc đó mới chính là cơ hội cho công ty dầu dưới danh nghĩa của hắn thuận lợi tiến vào thị trường trong nước! Mà chỉ cần mở được cánh cửa này thì thị trường dầu trong nước sẽ dần dần được mở cửa với tư nhân! Nhưng cái bước đầu tiên này rất rất khó! Khó đến nỗi ngay cả một người tái sinh như hắn chỉ cần nghĩ đến những trở ngại của nghành dầu mỏ này cũng đã cảm thấy đau đầu rồi.
Có điều cho dù là thế nào hắn cũng phải nghĩ ra một cách để chọc thủng bức tường sắt này.
Tái sinh tới bây giờ, của cải của hắn đã đạt tới mức mà ở kiếp trước hắn khó lòng có thể tưởng tượng được. Tiền đối với hắn mà nói cũng chỉ là những con số, so với việc kiếm tiền thì hắn càng hy vọng có thể cải biến được vận mệnh của quốc gia mình, có thể vì nhân dân mà làm nên một chút thay đổi để Hoa Hạ có thể cường thịnh hơn ở kiếp trước chứ ko phải là một đất nước để các quốc gia khác có thể đè đầu cưỡi cổ.
Khủng hoảng tài chính của Mexico đã tới đúng hạn kéo theo cả các nước Âu Mỹ, căn cứ vào những phân tích của các chuyên gia sau khủng hoảng tài chính ở Mexico vừa mới kết thúc thì khủng hoảng của Đông Nam Á cũng bắt đầu chính vào thời gian này.
Phương Minh Viễn cũng không tốt đến mức vì mấy nước Đông Nam Á đi ngăn chặn nó , hắn chỉ tính toán sao cho Phương gia và Hoa Hạ được ích lợi nhiều nhất từ chuyện này.
Theo Phương Minh Viễn khủng hoảng tài chính Đông Nam Á bùng nổ chẳng qua là vì chưa giải quyết tốt mối quan hệ giữa “kinh tế hướng nội” và “kinh tế hướng ngoại”, vẫn chưa duy trì được sự hợp lý về kinh tế quốc dân trong thời kỳ toàn cầu hóa và thời kỳ mở cửa.
Khủng hoảng tài chính ở Đông Nam Á là một đòn đả kích mạnh vào cái gọi là “hình mẫu Đông Á” lúc đó. Tuy không thể nói rằng hình thức kinh tế chủ yếu theo hướng xuất khẩu của các nước Đông Nam Á hoàn toàn thất bại, nhưng nó cũng cần tiến hành suy xét lại một cách đúng đắn.
Hoa Hạ là một nước lớn, quá ỷ lại vào việc xuất khẩu để vực dậy nền kinh tế là chuyện không thể nào, khủng hoảng kinh tế ở các nước Đông Nam Á vô tình lại là một lời cảnh tỉnh mọi người, nhưng đáng tiếc là mọi người chỉ chú ý đến cái nguy hiểm của việc quản chế nghành tài chính mà lại ko hề nắm lấy cơ hội này mở rộng thị trường quốc nội đang cần, từ đó duy trì sự tăng trưởng của nền kinh tế quốc dân một cách ổn định và lành mạnh!
Kết quả là đến sau năm 2000 Hoa Hạ vẫn là nền kinh tế dựa vào việc xuất khẩu để vực dậy nền kinh tế, nhưng con đường thì lại càng đi càng hẹp. Tuy rằng GDP tăng trưởng vẫn nằm trong top 3 của thế giới nhưng chất lượng cuộc sống của người dân thì lại không hề nâng cao tương ứng!