Trùm Tài Nguyên

Chương 144: Nhận lỗi




Ở tầng bốn ký túc xá của Park Gyeong Won, đúng lúc lại ở đối diện phòng của mấy người Diễm Diễm. Là một giáo viên nước ngoài được mời đến giảng dạy, nơi ở của y đương nhiên là điều kiện phải tốt hơn một giáo viên bình thường rồi, ít nhất là y cũng có thể độc chiếm một mình một căn phòng. Tuy nói rằng không có toilet và phòng bếp, nhưng những vật dụng khác thì lại được trang bị tương đối đầy đủ. Hơn nữa phòng y lại còn có cửa sổ, lại còn hướng đúng về phía cửa chính, từ trong cửa sổ nhìn ra là có thể nhìn rõ được những ai đang ra vào tòa nhà. Park Gyeong Won đến dạy ở đại học Thân Hoa thấm thoắt cũng đã được hai tháng, trải qua một thời gian lâu như vậy, đối với cuộc sống ở Hoa Hạ, cũng đã có phần thích ứng được rồi.
Ở Hoa Hạ, điều khiến cho Park Gyeong Won thấy thích thú nhất, chẳng có gì bằng các loại nông sản phong phú cùng với giá cả lại rất rẻ. Ở Hàn Quốc, vì lí do diện tích đất đai nhỏ hẹp, cũng có thể là do diện tích đất sử dụng cho nông nghiệp không nhiều lắm, hơn nữa dân số của Hàn Quốc cũng tương đối đông đúc. Hơn nữa Chính phủ Hàn Quốc lại có chính sách bảo vệ sản phẩm của bản địa, đánh thuế nhập khẩu hàng nông sản nhập từ nước ngoài rất cao, cho nên nông sản của Hàn Quốc bình thường đều rất quý. Giá cả của các loại rau quả và thịt đều rất cao. Mà thịt bò là loại có giá mắc nhất, đổi thành tiền nhân dân tệ, rẻ cũng phải đến một trăm hai mươi tệ một kg. Ở Hàn Quốc có một từ chuyên dùng để nói về thịt bò của người Hàn, một số người còn cho rằng ăn thịt bò ở Hàn Quốc ¬¬¬¬¬¬¬¬là tốt nhất. Mà ở Hoa Hạ, mua cả một con bò cũng có thể mua được, nhưng ở Hàn Quốc chỉ cần mua một cái đùi bò thôi thì giá của nó cũng đủ chết rồi.
Đó là lí do mà mấy ngày nay, Park Gyeong Won ở Thượng Hải đã liên tục cố gắng làm thỏa mãn cái dạ dày rất lớn của y.
Dĩ nhiên, song song với việc cố gắng làm thỏa mãn cái dạ dày của mình, Park Gyeong Won cũng không thể quên được nhiện vụ chính của y khi đến Hoa Hạ. Mấy ngày nay, mỗi ngày ngoài việc soạn giáo án ra, tinh thần và thể lực của Park Gyeong Won đều tập trung hết vào việc tập hợp thu tập tài liệu về thị trường của Hoa Hạ.
Mà trong đó, cũng bao gồm luôn cả Phương gia có đại diện là tập đoàn Carrefour . Đối với Phương gia thì càng phải nghiên cứu kỹ càng, thấu đáo hơn. Hiện giờ y nhận thấy rằng¬¬¬¬¬¬¬¬, Phương gia từ lúc Bình Xuyên vùng dậy đến nay, gần như là đã nắm bắt được hầu hết tất cả nhưng cơ hội làm cho mình lớn mạnh hơn, chỉ sau khoảng thời gian vài năm ngắn ngủi thôi, không hề có chình sách nhà nước giúp đỡ, không có tài chính của nhà nước hỗ trợ, chỉ tự dựa vào thực lực của mình, từng bước từng bước một tiến lên mà đạt được địa vị ngày hôm nay, ngay cả xí nghiệp có tiếng của Hàn Quốc cũng cần phải đến mười mấy năm, thậm chí là cần đến cả vài thập niên tích trữ vốn, trở thành ngôi sao sáng trong lĩnh vực kinh tế của Hoa Hạ.
Nhất là Phương gia lại đầu tư vốn mở một nhà máy sắt thép ở tỉnh Liêu Ninh, quả thực chính là nét bút thần! Hình như Phương gia đã sớm biết được, chỗ nào có quặng sắt, chỗ nào có quặng than đá vậy. Kết quả của việc này chính là, nhà máy sắt thép của Phương gia, tuy nói rằng hiện giờ vẫn đang trong quá trình xây dựng, nhưng lợi nhuận thì có thể nói đã là chuyện rất chắc chắn không thể nào thay đổi được rồi! Vừa vặn lại còn kiểm soát được chi phí vận chuyển, Phương gia đã bỏ xa hầu hết đại đa số doanh nghiệp cùng loại ở Hoa Hạ rồi.
Còn có cả Phương Minh Viễn đoán việc như thần, khiến cho sự nghiệp phát triển của Phương gia có được một sự hỗ trợ rất lớn! có thể nói, vào lúc này có thể đoán trước rằng, khi sản phẩm của Phương gia tiến vào thị trường, cánh cửa đại môn sẽ mở ra. Chỉ sợ trong lúc này, không ai có lí do gì chính đáng mà dám từ chối sản phẩm của Phương gia tiến vào. Nếu ai dám làm khó Phương gia, điều duy nhất chới đợi y chính là sự mắng nhiếc xen lẫn cả nước bọt mà thôi! Điều này khiến cho Park Gyeong Won hâm mộ vô cùng.
Mặc dù là sản phẩm của Hàn Quốc ở nước ngoài cũng gọi là tương đối dễ bán, nhưng mà để đánh vào thị trường, mặc dù là doanh nghiệp lớn Sam Sung, cũng không phải là việc dễ dàng gì. Không chỉ phải đạt được đủ mọi loại tiêu chuẩn của nhà nước quy định, ngoài ra còn phải chịu đựng sự ngầm làm khó dễ của đủ mọi phía. Cho nên, đối với những xí nghiệp Hàn Quốc đó mà nói, sản phẩn mới kia có thể xuất hiện trên thị trường, đó quả là một chiến thắng to lớn bậc nhất!
Chính là vì vậy nên Park Gyeong Won từ trước đến nay, đối với Phương gia tương đối chú ý hơn. Mà xét về thân phận giảng viên đại học Thân Hoa của y mà nói, đương nhiên cũng không khó để biết rằng Triệu Nhã và Phùng Thiện lúc trước vì lí do chính là do tập đoàn Carrefour mới gia nhập vào đại học Thân Hoa. Hơn nữa y còn thông qua thêm vài cửa nữa mà tìm được một tấm ảnh của Phương Minh Viễn.
Cho nên, một khi Phương Minh Viễn xuất hiện trước mắt y, Park Gyeong Won ngay lập tức tiền có thể nhận ra được.
Park Gyeong Won đứng ngay trước cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy có một chiếc xe có rèm che, hiện vẫn đang đậu ở dưới lầu, tuy rằng chỉ là một chiếc xe bình thương có rèm che, nhưng lúc này ở trong mắt Park Gyeong Won, giá trị của nó thì không thể nào dùng tiền bạc để đánh giá được. Hiện giờ tổng tài sản của Phương gia vẫn khó mà có thể so sánh với Sam Sung của Hàn Quốc được, nhưng xem xét dựa vào tiềm năng phát triển, cũng không ai dám bỏ qua sức mạnh của Phương gia trong tương lai.
-Hai cô gái này rốt cuộc ai mới là người của Phương Minh Viễn?
Park Gyeong Won trong lòng thầm nghĩ. Y vốn nghĩ rằng, hai cô gái này là con cái của những nhân vật quan trọng làm trong tập đoàn Carrefour, nhưng hiện tại xem ra, chỉ sợ rằng không chỉ có thế. Hơn nữa trải qua khoảng thời gian điều tra này, y phát hiện ra rằng, bất kể là nhân viên quản lý cấp cao của tập đoàn Carrefour, hay là cổ đông của tập đoàn Carrefour, tất cả đều không có người nào là có họ Triệu và họ Phùng. Hơn nữa Phương Minh Viễn lại một lần nữa xuất hiện, có vẻ như rất thân thiết với Triệu Nhã và Phùng Thiện, điều này chứng tỏ rằng, thân phận của hai cô gái này không đơn giản như ban đầu y đã suy nghĩ.
-Lẽ nào, cả hai người đều là người phụ nữ của Phương Minh Viễn?
Park Gyeong Won thì thào lẩm bẩm. Nếu nói vậy, Tuân Ngân Hải lúc trước chính là tự mình hại mình thê thảm. Nếu bản thân mình có thể có quan hệ tốt với Triệu Nhã và Phùng Thiện, không thể nghi ngờ rằng bản thân mình có thể tiến thêm một bước trong việc tìm hiểu về Phương Minh Viễn, hiểu biết thêm về Phương gia, mới có thể thành công thêm mắt cho rồng được. Đáng tiếc là sau sự kiện lần trước, chính y dù là một giáo sư, cũng đã bị liên lụy, Triệu Nhã và Phùng Thiện khi nhìn thấy mình vẫn luôn luôn lãnh đạm. Dù cho chính mình đã tỏ vẻ thiện ý, nhưng cuối cùng vẫn chính là như vậy.
Park Gyeong Won khẽ thở dài, đem mấy cái vé hòa nhạc từ trong túi đặt lên bàn làm việc. mấy cái này là do Lãnh sự quán của Hàn Quốc tạ Thượng Hải đưa cho những người dân nước họ tại Hoa Hạ. Đối với Thôi Kiện, y cũng chẳng cảm thấy hứng thú gì, sở sĩ tiếp nhận, cũng là muốn mình có thể thở thành một thành viên của trường, chỉ có điều là Triệu Nhã và Phùng Thiện kia lại không chút do dự mà từ chối, khiến cho y ngay lúc này không có một chút hứng thú nào để tính toán tiếp, làm sao để có thể dùng mấy tấm vé này đạt được một kết quả tốt nhất.
Phương Minh Viễn tựa người vào ghế sô pha ở trong phòng, đang gọi điện thoại. Ở đầu kia của điện thoại, chính là Lý Quân Dao vừa mới biết được tin tức từ con trai mình.
Đây mới chính là người đang ngồi trong phòng, họa từ trên trời rơi xuống. Biết được tin tức này Lý Quân Dao trong lòng vô cùng bực bội.
Nếu không phải là Lý Đông Dương nhắc tới, nguyên nhân gây ra sự việc chính là do họ Doãn vừa mắt điện thoại di động của bạn gái Phương Minh Viễn, Lý Quân Dao một cước đã đá bay đứa con nghịch tử này rồi. Bắt nạt người khác thì cũng phải có mắt nhìn, bắt nạt ai thì không bắt nạt, lại cố tình đụng đến Phương Minh Viễn kia, là người quyết định của tập đoàn Carrefour. Hợp đồng mua bán thực phẩm năm tới với tập đoàn Thịnh Thế, chỉ cần một lời của Phương Minh Viễn là đã có thể định đoạt được. Không chỉ bởi lí do tập đoàn Carrefour là một trong những khách hàng lớn nhất của tập đoàn Thịnh Thế, mà còn bởi vì tập đòan Carrefour có ảnh hưởng rất lớn đến chuỗi các siêu thị, tất cả mọi điều đều khiến cho Lý Quân Dao không dám chậm trễ việc này.
Mặc dù là, trong điện thoại Lý Đông Dương cũng có nhắc đến, Đường Vũ Cường cũng đã hòa giải giữa hai bên, y cũng đã chính thức nhận lỗi và xin lỗi Phương Minh Viễn rồi, hơn nữa Phương Minh Viễn cũng đã chấp nhận lời xin lỗi rồi. Nhưng Lý Quân Dao vẫn là không dám hoàn toàn tin tưởng ở y. Ông ta là người của thể chế, càng hiểu rõ xã hội này hơn, ngoài mặt thì giống như không có việc gì, nhưng sau lưng vẫn ngầm mài dao soàn soạt, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cho mình ngã ngựa mà chết. Người của Phương gia tuy là rất coi trọng chữ tín, nhưng một khi đã đe dọa đến Phương Minh Viễn rồi, biết đâu hắn lại có thể giết gà dọa khỉ, điều đó thì không ai có thể đảm bảo được.
Bởi vậy cho nên trước tiên Lý Quân Dao đã liên hệ ngay với Tôn Chiếu Luân, hơn nữa còn thông qua Tôn Chiếu Luân mà liên hệ với Phương Minh Viễn, trịnh trọng xin lỗi Phương Minh Viễn lần nữa.
-Chủ tịch Lý, ông khách sáo quá rồi! Người trẻ tuổi mà, bao giờ cũng sẽ phạm phải một số sai lầm. Tuy nói rằng, có một số sai lầm, sẽ khiến cho hắn phải trả nợ cả đời, nhưng những người hoàn toàn không bao giờ mắc phải một sai lầm nào, cũng sẽ chẳng làm nên được việc gì lớn.
Phương Minh Viễn cười nói.
Sau lưng Lý Quân Dao lập tức nổi lên một tầng mồ hôi lạnh. “Có một số sai lầm, sẽ khiến cho hắn phải trả nợ cả đời”, lời nói này quả thật là đằng đằng sát khí! Ông ta cũng không cho rằng những lời này Phương Minh Viễn tùy tiện nói chơi, Phương gia quả thật là thực sự có thực lực hoàn toàn có thể khiến cho lời nói của Phương Minh Viễn biến thành sự thật!
Tuy nói rằng, tập đoàn Thịnh Thế cũng có thể được coi là một xí nghiệp nổi tiếng, ở thành phố này cũng có chút tiếng tăm, nhưng nói thật nếu đối đầu với tập đoàn Carrefour, Lý Quân Dao cũng không dám chắc rằng bọn quan chức kia, sẽ vì chính mình mà đắc tội với mấy vị tai to mặt lớn kia.
Dù sao thì, chỉ cần có quyền ắt sẽ có tiền. Mà đã không có quyền, trừ khi mình có thể đứng hàng đầu một số ngành sản xuất trọng điểm ở một quốc gia, nếu không thì, có tiền cũng chỉ là vô dụng thôi. Chỉ sẽ rước càng nhiều lang sói tới mà thôi.
-Cậu Phương, đây đều là do tôi hàng ngày dạy dỗ nó chưa tốt, cái thằng Đông Dương này có mắt như mù, đã dám đắc tội đến cậu. Xin hỏi cậu Phương khi nào có thời gian, tôi nhất định sẽ đích thân dẫn nó đến tạ tội với cậu.
Tuy nói rằng không nhìn thấy bộ dạng của Lý Quân Dao, nhưng Phương Minh Viễn cũng nghe thấy được rằng, trong lòng lão ta quả thực đang rất sợ hãi.
-Không cần thiết phải tạ tội đâu, cậu Lý lúc đó đã nhận lỗi với tôi rồi. Chỉ có điều tôi hy vọng rằng, những việc như thế này, sẽ không bao giờ tái diễn lại nữa. Hôm nay là gặp tôi, nếu là gặp người bình thường thì sao? Chỉ sợ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà đưa vật mình yêu quý cho người khác mà thôi. Người xưa đã nói rằng, quân tử không cướp đoạt. Có thể trở thành quân tử hay không, cái này cũng khó mà nói được, nhưng ít nhất cũng không phải là một người làm giàu bất chính, có phải là đạo lý này hay không?
Phương Minh Viễn trầm giọng nói.
Lúc đó quả thật là Phương Minh Viễn có chút tức giận, mấy năm nay quả thật là lần đầu tiên gặp chuyện có người dám lấy sự an toàn của mấy người Triệu Nhã ra mà uy hiếp hắn. Nếu không phải là do Đường Vũ Cường đã đến, Lý Đông Dương chắc chắn là sẽ không thễ dễ dàng thoát khỏi đó như vậy. Tuy nhiên, hắn cũng không nghĩ là sẽ dễ dàng buông tha cho Lý Đông Dương như vậy.
Trong đầu Phương Minh Viễn đã nghĩ rất rõ ràng, hắn càng tỏ ra không có việc gì như thế này, trong lòng Lý Quân Dao lại càng nặng nề giống như mười mang theo cả chục gánh nước trên vai vậy. Ngược lại nếu hắn cứ nghiêm khắc mà trách cứ, Lý Quân Dao vẫn cáo thể an tâm hơn vài phần.
-Đúng đúng đúng, cậu Phương nói quả thật là không sai.
Lý Quân Dao ở đầu dây bên kia cứ gật đầu liên tục mà tỏ vẻ đồng ý nói:
- Tôi nhất định sẽ về nghiêm túc mà dạy bảo con cái, tuyệt đối sẽ không bao giờ để sự việc như vậy tái diễn thêm lần nữa. Cái tên nghiệt súc kia, trở về tôi sẽ đánh gãy chân nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.