Trùm Tài Nguyên

Chương 151: Điện thoại bị mất




“Giải cứu binh nhì Ryan!”
Trong khoảnh khắc vừa thốt ra cái tên đó, Phương Minh Viễn nhìn thấy rõ ràng đằng sau kính mắt Spielberg hiện lên nét vui mừng!
- Cậu Phương, cậu có phải đang nói tới cái chuyện xưa được Mĩ quốc lưu truyền rộng rãi, xảy ra trong chiến tranh thế giới lần hai không? Cậu có phải muốn tới dịp kỷ niệm 50 năm sự kiện đổ bộ vào Normandie mới chiếu bộ phim này không?
Spielberg vội vàng không thể chờ nói. Câu trả lời của Phương Minh Viễn xác thực đã mang tới cho ông sự thích thú thật lớn.
Nói chuyện với người thông minh chính là bớt việc, bởi vì người đó sẽ từ một suy ra ba, chỉ cần ngươi nói mở đầu, phần sau người đó sẽ tự mình nghĩ ra. Mà Spielberg, hiển nhiên chính là một người như vậy. Phương Minh Viễn mỉm cười gật đầu.
- Như vậy thật tốt quá!
Spielberg kích động bắt lấy tay của Phương Minh Viễn nói:
- Chúng ta nói đến cùng đi! Cậu Phương, kịch bản viết thế nào rồi? Có thể cho tôi xem một chút không?
Mặc dù nói, “Giải cứu binh nhì Ryan” phải tới thời điểm kỷ niệm 50 năm sự kiện đổ bộ vào Normandie mới được chiếu. Thế nhưng ý tưởng về bộ phim này, Spielberg đã nghĩ ra từ rất sớm. Chỉ là thời điểm này, đây mới chỉ là một ý nghĩ, cách kịch bản còn rất xa. Hôm nay nghe được kịch bản Phương Minh Viễn đề cử cho ông cũng là về đề tài này, loại cảm giác “ý tưởng lớn gặp nhau” này quả thật trong nháy mắt khiến Spielberg vui mừng tới cực điểm.
Phương Minh Viễn sẽ không cự tuyệt yêu cầu này của Spielberg, vì thuyết phục triệt để Spielberg, hắn đã sớm chuẩn bị rồi.
Lâm Dung đem kịch bản Phương Minh Viễn viết tay bằng tiếng Anh đưa tới trước mặt Spielberg, Spielberg cơ hồ không thể đợi được vội cầm lấy ngay, nghiêm túc lật từng trang. Phương Minh Viễn quay về phía Lâm Dung làm ra dấu, sau đó hai người đi ra ban công.
- Minh Viễn, cậu xác định là có thể làm như vậy?
Lâm Dung có chút lo lắng nhìn Spielberg, đè thấp thanh âm nói.
Phương Minh Viễn cũng đè thấp thanh âm nói:
- Yên tâm đi, những đạo diễn lớn này, chứng kiến kịch bản hợp ý, sẽ giống như người nghiện gặp thuốc phiện, kẻ háo sắc gặp người đẹp vậy, chỉ cần ông ta nhìn vào, tôi tin tưởng, ông ta tuyệt đối không nỡ buông tay! Chỉ sợ đến lúc đó, trái lại chính là ông ta cầu chúng ta cho ông ta làm đạo diễn kịch bản này.
Đối với chuyện này, Phương Minh Viễn có lòng tin tuyệt đối, “Giải cứu binh nhì Ryan” có thể nói là một trong những tác phẩm kinh điển tiêu biểu của Spielberg, nó mang đến cho ông giải thưởng Oscar cho đạo diễn xuất sắc nhất, quay phim tốt nhất, ghi âm rõ ràng nhất, biên tập cắt nối xuất sắc nhất, âm thanh xuất sắc nhất. Hơn nữa còn có giải Quả cầu vàng cho phim nhựa xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất. Không những thế, còn có giải thưởng do học viện điện ảnh nước Anh trao tặng cho âm thanh tốt nhất, hiệu ứng thị giác xuất sắc nhất và nhiều giải thưởng lớn khác nữa.
Là một trong những đạo diễn cao cấp nhất Hollywood, đối với trình độ kịch bản, Spielberg đương nhiên sẽ có năng lực phân biệt rõ ràng. Đồng thời, là một trong những đạo diễn giàu nhất Hollywood, Spielberg tuyệt đối không có khả năng buông tha, một cơ hội có thể đem vinh quang của mình đẩy lên tới đỉnh cao!
Lâm Dung có chút dở khóc dở cười nhìn Phương Minh Viễn, cách so sánh này quả thật vô cùng hình tượng, nhưng không khỏi cũng quá lưu manh đi. Cô có chút chột dạ nhìn thoáng qua Spielberg đang chăm chú đọc kịch bản ngồi trên ghế sô pha trong phòng.
- Hiện tại cho dù là sét đánh, chỉ sợ ông ta cũng không nghe thấy!
Phương Minh Viễn lười biếng duỗi lưng, tựa vào hàng rào ban công.
Vào tháng 11, nhiệt độ Thượng Hải cũng đã giảm xuống, mặc dù chưa tới mức rét lạnh như ở Bắc Kinh, thế nhưng mọi người đi ngoài đường cũng đã mặc áo khoác rất dày. Chẳng qua hôm nay ánh mặt trời cũng không đến nỗi nào, từng tia nắng ấm áp nhẹ nhàng phủ lên mặt đất.
- Dung Dung, chuyện Tiêu Vương của đài truyền hình Hoa Hạ đã tiến triển tới bước nào rồi?
Phương Minh Viễn thuận miệng hỏi.
Hiện giờ ở giới kinh tế và giới quảng cáo Hoa Hạ, việc đài truyền hình Hoa Hạ muốn đấu thầu Tiêu Vương, nghe nói là một trong những sự kiện đáng chú ý nhất gần đây. Đây là thứ trước nay chưa từng xuất hiện, làm rất nhiều người ký thác hy vọng lớn lao vào nó, nhưng thứ này lại chưa được xác định rõ tính chất, khiến cho bọn họ luôn chần chừ không thôi. Nói ngắn gọn là nhiều người quan tâm, nhưng công ty xí nghiệp có định tham gia chân chính, lại không nhiều.
Phương Minh Viễn nhẹ gật đầu, kết quả như vậy cũng không ngoài dự liệu của hắn. Nếu không mà nói, cái danh Tiêu Vương vài giới sao có thể rơi vào tay những xí nghiệp nhỏ không có danh tiếng gì kia. Ví dụ như nhà máy rượu Tần Trì, chẳng qua là một doanh nghiệp nhà nước nhỏ ở một cái huyện nhỏ mà thôi. Tới thời điểm bọn họ trúng thầu, tổng tài sản xí nghiệp có đủ 60 triệu tệ hay không, cũng chẳng ai biết! Chỉ khi hiệu ứng tài phú Tiêu Vương chính thức hiển lộ, những xí nghiệp lớn chân chính có thực lực, mới suy nghĩ tới việc tham gia vào hàng ngũ này.
Hơn nữa theo Phương Minh Viễn xem ra, việc Tiêu Vương rất khó làm, bởi vì rất nhiều ngành sản xuất trong nước đều là ngành sản xuất lũng đoạn, đối với chút công ty trong những ngành sản xuất mà nói, hiệu lực quảng cáo đã bị hạ xuống mức thấp nhất, mặc dù chưa thể nói là có cũng được không có cũng không sao, nhưng đối với bọn họ mà nói, cũng chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi. Danh hiệu Tiêu Vương có thể phát huy tác dụng chính thức là trong những ngành sản xuất cạnh tranh. Xí nghiệp trở thành Tiêu Vương có thể mượn cơ hội này để khẳng định địa vị đứng đầu trong ngành của mình! Từ đó cướp lấy thị trường lớn hơn!
Công ty có ý đồ tham gia đấu thầu không nhiều lắm, đây cũng có thể coi là một chuyện tốt!
Trải qua đầu tư của Phương Minh Viễn, công ty Vạn Yến hiện giờ đã như “súng bắn chim được đổi thành pháo”, xưa không bằng nay!
Dây chuyền sản xuất trong nhà máy đã được lắp đặt điều chỉnh xong xuôi, mỗi ngày đều có hàng trăm sản phẩm ra lò, hơn nữa nguyên liệu được tích trữ sung túc, một khi tình thế tiêu thụ tốt, chỉ cần ba đến bảy ngày năng suất sản xuất sẽ tăng ngay lập tức. Có thể nói là mọi sự đều đã chuẩn bị, chỉ còn thiếu gió Đông!
Phương Minh Viễn tin tưởng, công ty Vạn Yến nhất định có thể mượn cơn gió xuân Tiêu Vương, trở thành dây chuyền sản xuất đầu VCD lớn nhất trong nước! Sau đó đem ưu thế lúc đầu cứ vậy kéo dài về sau!
Có VCD mở đầu, trung tâm chủ trì nghiên cứu phát triển Giang Vạn Mạnh mở, cũng có thể nhiều thêm mấy phần tin tưởng, ít đi mấy phần lo lắng.
Phương Minh Viễn nhẹ nhàng thở dài, rất nhiều chuyện, ở giai đoạn dự đoán đều rất thuận lợi, nhưng tới khi áp dụng vào thực tế, sẽ thấy cực kỳ khó khăn. Trung tâm nghiên cứu phát triển kỹ thuật điện tử cuối cùng được Phương Minh Viễn thành lập ở Phụng Nguyên - nơi có nhiều trường đại học, xí nghiệp công nghiệp quân sự tập trung. Trung tâm nghiên cứu phát triển kiến thiết công viên, ngược lại lại phát triển khá thuận lợi, có Ủy ban nhân dân thành phố Phụng Nguyên bật đèn xanh, nhưng ở vấn đề tìm kiếm nhân tài, lại gặp chút khó khăn.
Phương Minh Viễn trước tiên mời chào nhân tài trong các trường đại học ở Phụng Nguyên, sau khi trải qua sự chọn lọc của Giang Vạn Mạnh, khoảng 70-80% đều bị loại ra, những người này tư tưởng khá cứng nhắc, năng lực tư duy không đủ để làm việc. Những người này, làm việc theo mệnh lệnh của cấp trên đương nhiên không có vấn đề, nhưng để cho bọn họ tự mình phát hiện vấn đề, cuối cùng đem kỹ thuật thương nghiệp hóa, lại chẳng khác nào muốn cái mạng già của bọn họ!
Điều này cũng làm cho nhân viên có thể độc lập tự mình nghiên cứu phát triển kỹ thuật trong trung tâm nghiên cứu phát triển quả thật vô cùng thưa thớt. Giang Vạn Mạnh không phải không muốn thông báo tuyển dụng ra bên ngoài, nhưng rất nhiều người lại tỏ vẻ lo lắng với tương lai của trung tâm nghiên cứu phát triển. Điều này chủ yếu là bởi vì, bất kể là Phương Minh Viễn hay Giang Vạn Mạnh, đều không dám công bố số vốn thật của trung tâm nghiên cứu phát triển ra bên ngoài. Làm như vậy chả khác nào đem miếng thịt béo để trước mặt một đàn sói đói cả. Đến lúc đó đừng nói muốn nghiên cứu phát triển kỹ thuật, chỉ riêng việc ứng phó với những người tiến đến mỗi ngày, cũng đủ bận tối tăm mặt mũi.
Nếu như công ty Vạn Yến có thể đoạt được danh hiệu Tiêu Vương lần thứ nhất, chẳng những lực ảnh hưởng ở Hoa Hạ tăng lên nhiều, lợi nhuận cũng sẽ tăng lên thật lớn, bởi như vậy, trung tâm nghiên cứu phát triển chào mời nhân tài sẽ dễ dàng hơn.
Phương Minh Viễn đối với trung tâm nghiên cứu phát triển kỹ thuật này, kỳ vọng khá cao.
- Minh Viễn, tí nữa cậu đừng quên nhé, xin vài chữ ký của Spielberg dùm tôi!
Lâm Dung giảm thanh âm nói với Phương Minh Viễn.
- A?
Phương Minh Viễn nháy mắt mấy cái, hơi kinh ngạc nói:
- Cô mà cũng là fan của Spielberg sao?
Điều này, quả thật là ngày thường nhìn không ra.
- Không phải tôi muốn, cả nhà chú Hạ đều rất thích phim của Spielberg, mỗi lần sang năm mới, họ lại xem phim do Spielberg làm. Nếu họ biết Spielberg đến Hoa Hạ, tôi lại không giúp bọn họ xin vài chữ ký, khẳng định bọn họ sẽ lải nhải bên tai tôi chuyện này cả đời mất!
Lâm Dung thè cái lưỡi thơm tho ra, nói. Xem ra đối với việc người thế hệ trước lải nhải, không chỉ Phương Minh Viễn luôn trốn tránh như trốn rắn rết, mà ngay cả Lâm Dung cũng không khác gì!
- Không có vấn đề gì!
Phương Minh Viễn vỗ tay cái bốp, nói. Lâm Dung lại định nhắc nhở hắn, sau này nhớ xin thêm mấy cái chữ ký của Spielberg và Cameron nữa, sắp đến tết âm lịch rồi, đây cũng coi như lễ vật tao nhã khác cho người trong nhà đi!
Nhất là đối với những người trẻ tuổi kia mà nói, cái này chính là những thứ chúng đem đi khoe với bạn bè!
- Dung Dung, cô nói nếu…
Phương Minh Viễn mới nói nửa câu, Lâm Dung rút từ túi quần lấy ra điện thoại của hắn, nhìn thoáng qua, sau đó đưa cho hắn nói:
- Điện thoại của Tiểu Nhã!
Phương Minh Viễn nhận lấy, cười nói:
- Mấy người có chuyện gì mà gấp thế?
- Minh Viễn, ký túc xá của chúng ta bị trộm, điện thoại cậu cho hai người bọn tớ bị mất!
Từ điện thoại truyền đến thanh âm hoảng loạn của Triệu Nhã.
- Cái gì?
Phương Minh Viễn giật mình kinh hãi.
Hóa ra, Triệu Nhã và Phùng Thiện buổi chiều hết giờ học, quay lại ký túc xá định lấy đồ rồi đi gặp Phương Minh Viễn. Đối với Spielberg nổi tiếng thế giới, hai người cũng cực kỳ có hứng thú. Chỉ là không ngờ, vừa mới quay trở lại ký túc xá, hai người đã phát hiện, vốn cửa ký túc xá đã được hai người khóa kĩ lại chỉ khép hờ, đi vào trong xem, thấy phòng bị lục tung ngổn ngang đồ vật, quần áo của hai người bị ném khắp phòng, đồ vật linh tinh cũng bị bày bừa không ít, còn tiền mặt và điện thoại của hai người trong phòng lại không thấy đâu nữa!
Triệu Nhã và Phùng Thiện lúc ấy liền cuống lên không thôi, không phải tiếc tiền mua điện thoại, mà là bởi vì đó là điện thoại Phương Minh Viễn cố ý nhờ Nokia chế tạo riêng cho các cô, là lễ vật hắn tặng các cô! Đối với các cô mà nói, chiếc điện thoại này mang ý nghĩa quan trọng không thể thay thế!
Hai người đã báo với trường học, đồng thời gọi điện thoại thông báo cho Phương Minh Viễn, sợ các cô trong chốc lát không qua gặp hắn ngay được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.