Trùm Tài Nguyên

Chương 163: Cục diện Châu Úc (phần 2)




Hạ Văn lập tức phấn chấn lên, Phương Minh Viễn giao cho mình thực sự là công tác quan trọng nhưng trong lòng anh ta vẫn còn một chút thắc mắc.
-Cậu Phương, theo tôi được biết, trữ lượng quặng sắt nước ta cũng đứng hàng đầu trên thế giới, từ trước, không phải đã phát hiện ra một trữ lượng lớn quặng sắt khiến người ta kinh ngạc sao, tôi nhớ là ở tỉnh Liêu Ninh. Vì sao còn muốn bỏ gần tìm xa, nhập khẩu quặng sắt từ Úc?
Hạ Văn nhẹ giọng hỏi han. Cũng chính vì trong phòng Phương Minh Viễn chỉ có ba người, Lâm Dung và anh ta tình như huynh muội nếu không thì Hạ Văn tuyệt đối sẽ không nói ra.
-Đúng là trữ lượng quặng sắt nước ta đứng đầu thế giới nhưng quặng sắt của ta chất lượng thấp, quặng cao cấp ít, đa số các mỏ quặng trữ lượng có hạn, hơn nữa lại phân bố rải rác. Tổng số khai thác không thuận lợi và phương tiện vận chuyển cũng là một vấn đề nan giải. Với lại, những đá quặng này muốn tinh luyện thì phải trải qua thêm một bước xử lý nữa, nếu không thì sản xuất chất lượng thép sẽ không cao. Như vậy chắc chắn sẽ làm tăng chi phí của xí nghiệp.
Lâm Dung giải thích. Bởi vì gần đây Phương Minh Viễn chú ý đến quặng sắt của Úc, Lâm Dung quả thực cũng là vừa mới học được hiện tại liền dùng.
-Cho dù tính cả chi phí vận chuyển và nhập khẩu vào Thượng Hải?
Hạ Văn có chút khó tin nói. Mặc dù giáo dục trong nước vẫn hàng ngày nói Hoa Hạ tài nguyên phong phú, trữ lượng lớn nhất thế giới, nhưng những kiến thức chuyên sâu như vậy cũng chưa từng có ai đề cập qua với anh ta.
-Cho dù tính cả chi phí vận chuyển và nhập khẩu.
Phương Minh Viễn gật gật đầu. Có lẽ tới thế kỷ sau, giá quặng sắt nhập khẩu vượt quá sản phẩm quặng trong nước nhưng sản lượng quặng trong nước theo không kịp sẽ khiến cho các xí nghiệp sắt thép đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Điều này chắc chắn là một chu kỳ tuần hoàn, bởi vì chi phí nhập khẩu quặng sắt thấp hơn trong nước, đó là lí do đại đa số các xí nghiệp sắt thép đều chọn nhập khẩu quặng sắt. Cứ như vậy chắc chắn việc khai thác quặng sắt trong nước sẽ bị ảnh hưởng, không thể đạt được kinh phí đầu tư. Đến khi giá nhập khẩu quặng sắt cao hơn giá trong nước, vì sản lượng được nâng lên, những xí nghiệp này cũng không thể cắt giảm sản xuất, chất lượng sản phẩm quặng sắt trong nước lại thấp, điều này căn bản là không có lựa chọn đường sống.
Tất nhiên, điều này không cần thiết nói với Hạ Văn nữa.
-Anh Hạ, đến đây xem!
Phương Minh Viễn lấy ra một tấm bản đồ Tây Úc, chỉ vào một số địa điểm nói:
-Đây là nơi chúng ta có thể đầu tư trong tương lai, bao gồm khu mỏ, đường vận chuyển quặng đến bờ biển bằng đường sắt, và một cảng nước sâu.
Phương Minh Viễn chỉ qua một vài khu vực. Những vùng này đều là ở hắn kiếp trước cùng các chuyên gia đã thăm dò, khảo sát tỉ mỉ, nơi này trong tương lai quả thực là phải đầu tư mạnh vào xây dựng khu mỏ, đường sắt và cảng biển. Cho đến ngày Phương Minh Viễn chết lúc đó, tất cả còn tồn tại trong các bản vẽ của Tây Úc. Úc Châu đã hi vọng rằng đầu tư mạnh vào xây dựng dự án này sẽ biến khu vực Trung và Tây Úc thành một khu vực khai thác quặng mỏ mới, trở thành khu vực có tiềm lực khai thác mỏ sau Rio Tinto. Đồng thời phá vỡ vị thế độc quyền của Rio Tinto trong sản xuất quặng sắt ở Tây Úc.
-Trời ạ! Vậy phải cần bao nhiêu tiền?
Hạ Văn kinh ngạc lớn tiếng hỏi. Anh đương nhiên không biết khai thác mỏ, xây dựng đường sắt và hải cảng rốt cuộc cần bao nhiêu tiền nhưng chính là con số không
nhỏ.
Trẻ con cũng hiểu được đây không phải là một dự án nhỏ, chưa kể đến nước Úc, cho dù là ở Hoa Hạ thì vốn đầu tư cũng là một con số làm người ta kinh ngạc.
Rất ngạc nhiên, Hạ Văn trong lòng dâng lên một nguồn nhiệt huyết. Một dự án lớn như vậy mà chính mình sẽ là một trong những người phụ trách quan trọng trong tương lai. Cơ hội như vậy không phải ai cũng có thể gặp.
Nếu tất cả diễn ra tốt đẹp, tương lai dịa vị của mình ở nhà họ Phương chắc chắn nhiều hơn của cha mình Hạ Thiên rồi.
-Ước tính sơ bộ có thể cần chi ra từ ba tỷ đến năm tỷ đô la Mỹ.
Phương Minh viễn nhún vai nói. Mặc dù là một số lượng lớn nhưng Phương Minh Viễn biết rõ, chỉ cần đem nơi này nắm trong tay, không kể sau này đối với nhập khẩu quặng sắt trong nước nảy sinh chiến lược hiệu quả mà còn đem lại lợi ích về kinh tế, chẳng đến mấy năm là có thể thu hồi vốn lại. Khu vực khai thác mỏ này là vùng có trữ lượng quặng vô cùng lớn. Theo những thăm dò lúc đó thì trữ lượng khai thác hàng năm lên đến 50 triệu tấn duy trì hơn mười năm.
Hai mươi năm sau khi giá quặng sắt thế giới lên, đây chắc chắn là một cái chậu châu báu. Tuy nhiên, hiện tại nơi này vẫn còn rất hoang vu, dân cư thưa thớt. Ngay cả Rio Tinto cũng không muốn đầu tư phát triển ở đây. Điều này đã cho Phương Minh Viễn cơ hội.
-Ba đến năm tỷ đô la Mỹ.
Hạ Văn hít một ngụm khí lạnh, chỉ thấy hai tai ù ù, trong lúc nhất thời tâm trí quả thực trống rỗng.
Ba đến năm tỷ đô la Mỹ đổi thành nhân dân tệ phải là hơn hai mươi sáu đến bốn mươi hai tỷ nhân dân tệ. Phải biết rằng, ở năm 1995, GD giá trị sản lượng của rất nhiều tỉnh thành còn chưa đạt được con số này. Lâm Dung thông cảm nhìn Hạ Văn hai mắt đăm đăm, miệng lẩm bẩm không ngừng, trong lòng xúc động, lao đi tìm cái camera đến chụp lại cảnh tượng này.
Phải một lúc lâu sau Hạ Văn mới khôi phục trạng thái bình thường, vẻ mặt hổ thẹn nói:
-Cậu Phương , khiến cậu chê cười rồi.
Phương Minh Viễn mỉm cười khoát tay nói:
-Anh Hạ, ở Úc anh không những phải cố gắng kết bạn với những chính khách và những người nổi tiếng mà còn phải tập trung kết giao với những quan chức cấp cao của Úc, điều này đối với tương lai đầu tư của chúng ta tại Úc rất quan trọng.
Hạ Văn gật gật đầu.
Phương Minh Viễn hướng mắt về phía Lâm Dung từ giá sách đem đến một chồng sách và tư liệu dày cộp cao cả nửa thước đặt trên bàn.
-Đây là một số kiến thức phải biết trước khi đến Úc. Hôm nay anh đem toàn bộ đi, hi vọng sẽ giúp ích cho anh trong công việc sau này.
Lâm Dung cười tinh quái liếc Hạ Văn nói.
- Đặc biệt là nội dung về thể chế chính trị của Úc, anh nhất định phải xem kỹ.
Hạ Văn không nén được vẻ mặt cười khổ, nhiều như vậy tư liệu, một mình anh đều không thể đem đi. Tuy nhiên, anh cũng là tốt nghiệp nghiên cứu sinh, tư liệu nhiều như biển cũng chẳng xa lạ gì. Nhưng có điều anh thấy khó hiểu là vì sao Lâm Dung lại nhấn mạnh rằng anh phải xem kỹ hệ thống chính trị của Úc.
Anh Hạ, anh đi đến Úc tiền trạm, người ít chào đón anh nhất là ai?
Lâm dung cười nói.
-Không chào đón tôi nhất?
Hạ Văn trong đầu có vài cái chuyển biến, có phần không xác định nói.
-Phải là các nhà khai thác quặng sắt của Úc chứ? Phía mình cũng coi như đem bát cơm của người ta đào bới, không chào đón cũng rất là bình thường.
-Không sai, có rất nhiều công ty quặng sắt ở Úc, nhưng lớn nhất là Lực Hoà và Rio Tinto, hai công ty đã hoạt động tại Úc trong nhiều năm, chắc chắn xem Úc như là sân sau của riêng mình. Úc nổi tiếng nhất là các xí nghiệp sản xuất quặng sắt và ảnh hưởng của họ trong Chính phủ Úc không phải là chúng ta có thể so sánh được.
Lâm Dung vỗ tay nói.
-Anh muốn trong khoảng thời gian ngắn mở rộng phạm vi trong chính phủ Úc sẽ rất khó.
-Như vậy cái đó và hệ thống chính trị Úc có liên hệ?
Hạ Văn có chút khó hiểu nói.
-Úc là một nhà nước liên bang được chia thành sáu tiểu bang và hai vùng lãnh thổ. Mỗi tiểu bang có chính phủ riêng, được tổ chức bởi các chiến dịch tranh cử của người dân địa phương. Mà hai vị quan chức cao nhất của hai vùng lãnh thổ là được đề cử bởi chính phủ liên bang. Hơn nữa chính phủ tam quyền phân lập, lãnh thổ thì không có. Mượn Tây Úc mà nói đi, căn cứ theo hiến pháp, ngoại trừ được liên bang giúp phân chia ngoại giao, chỉ huy quân sự, quyền lập pháp, tư pháp và những cái khác đều duy trì độc lập. Quyền lập pháp ở nghị viện, bộ máy hành chính Tây Úc vừa mới bổ nhiệm Thủ tướng và nội các. Quyền tư pháp thuộc về toà án tối cao và hệ thống toà án thứ cấp, toà án tối cao có quyền ra phán quyết cuối cùng. Anh cứ như vậy lý giải đi thì đây phải là một nhà nước, ngoại trừ một số ít quyền lợi, chính phủ liên bang không quản đến bọn họ.
Phương Minh Viễn giải thích.
-Hả?
Hạ Văn lại hoảng sợ.
-Còn có nhà nước như vậy nữa!
Tuy nhiên anh ta cũng ngay lập tức hiểu rõ Lâm Dung vì sao nhắc nhở anh phải chú ý đến thể chế chính trị của Úc. Như vậy chẳng phải nói chỉ cần thu phục chính quyền Tây Úc, phản ứng của chính quyền liên bang Úc có thể không cần chú ý.
-Lực Hoà và Rio Tinto là hai công ty lớn. Bởi vì bọn họ độc quyền vận chuyển, lại là xí nghiệp khai thác quặng lớn nhất cho nên ở Tây Úc rất nhiều người đối với họ không vừa lòng, anh lúc này đến Tây Úc nếu có thể lợi dụng điểm này tốt thì chắc chắn sẽ lập công to.
Phương Minh Viễn cười nói.
Hạ Văn trong lòng lập tức có vài phần lo lắng.
Phương Minh Viễn đứng lên, kéo ngăn bàn làm việc lấy ra một bì thư đặt trước mặt Hạ Văn nói:
-Anh ở lại Thượng Hải hai ngày rồi về Phụng Nguyên đi, qua tết âm lịch sẽ được điều đến Úc, trước đó lo mà bồi dưỡng chú Hạ cho tốt.
-Đây là một chút tấm lòng của em, hai người hãy nhận lấy.
Hạ Văn kinh ngạc nhìn phong bì trước mặt, xem ra cũng không dày, chẳng lẽ là chi phiếu?
-Còn không mở ra xem, đến lúc hai người nên cám ơn tôi cho chu đáo.
Lâm Dung và Hạ Văn cùng nói.
-Cảm ơn cậu?
Hạ Văn lại càng mờ mịt nhìn Lâm Dung không hiểu chuyện gì?
Hạ Văn nhìn nhìn Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn tỏ ý bảo mở ra xem, lúc này hạ Văn mới cầm lấy phong bì, bên trong là mấy bức ảnh, ở mặt sau có viết mấy chữ cái tiếng Anh sống động.
-Steeven Spielberg.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.