Phương Minh Viễn chợt nghĩ, hắn vốn cho rằng người này là người quen hoặc là bạn trai của Lưu Vũ Yến, nhưng bây giờ trong lời của Lưu Vũ Yến lại thấy phần nào xa lạ. Nhưng hắn cũng chỉ là trong lòng vụt loé lên ý nghĩ như thế mà thôi, đời sống tình cảm như Lưu Vũ Yến, có liên quan gì đến hắn?
Nhưng đối với tên Trương Quang Bắc đầy lòng cảnh giác này, Phương Minh Viễn cũng không có nghĩa vụ giải thích điều gì với y, có lẽ người ta còn cho rằng bạn đang che giấu cái gì đó.
Cho nên, Phương Minh Viễn cơ bản không phản ứng với người này, chỉ quay người đi về phía kí túc xá của lưu học sinh, đồng thời vẫy vẫy Lưu Vũ Yến, coi như là lời tạm biệt.
-Vũ Yến, cậu ta là ai thế? Lưu học sinh à?
Đằng sau vọng lại tiếng nói có phần lo lắng của Trương Quang Bắc.
-Cậu ta là ai thì có liên quan gì đến cậu. Trương Quang Bắc, cậu có việc gì?
Lưu Vũ Yến không khách khí nói.
Tên Trương Quang Bắc này, là học sinh năm ba khoa thương mại quốc tế, trưởng nhóm nhóm văn hoá trong hội sinh viên, vẫn đang theo đuổi Lưu Vũ Yến. Chỉ có điều Lưu Vũ Yến vẫn thấy y chướng mắt, vì trong khoa có tin đồn, trước khi Trương Quang Bắc quen Lưu Vũ Yến, y đã có hai bạn gái ở trong trường. Một trong số đó, thậm chí sau khi quen Lưu Vũ Yến, mới chia tay.
Điều này khiến Lưu Vũ Yến cơ bản không có thiện cảm với y, nhưng tên này lại mù quáng theo đuổi, bám dai như đỉa, nhưng cùng làm cán bộ trong hội sinh viên lại là học sinh lớp trên, nghe nói Trương Quang Bắc là người Thượng Hải, trong nhà có người làm việc ở cơ quan chính phủ. Lưu Vũ Yến nhà ở tỉnh lẻ, đến Thượng Hải học cũng không muốn nói chuyện tình cảm với y nên cứ mập mờ không rõ như thế.
Tuy Lưu Vũ Yến ở đây, cơ bản không nắm lấy tên rễ hành này, nhưng Trương Quang Bắc lại lấy thái độ là bạn trai chính hiệu của Lưu Vũ Yến, chốc chốc lại xuất hiện bên cạnh Lưu Vũ Yến.
Thấy Lưu Vũ Yến hình như sắp nổi giận, vì sự xuất hiện của Phương Minh Viễn mà tên Trương Quang Bắc khó ưa không nén được lại yếu đi rồi. Lưu Vũ Yến là một trong mấy nữ sinh viên xinh đẹp nhất học viện quản lý và kinh tế. Tuy trong mắt Phương Minh Viễn đã quen nhìn vẻ đẹp Triệu Nhã, Lâm Dung rồi, Lưu Vũ Yến chỉ là một nữ sinh và cô cũng được xem là một sinh viên giỏi, nhưng trong mắt Trương Quang Bắc, Lưu Vũ Yến lại là xinh đẹp như tiên, ít nhất trong số những cô gái y có thể tiếp xúc được, cô chắc chắn là người đứng đầu. Cho nên, Trương Quang Bắc đối với bất kỳ chàng trai lạ nào xuất hiện bên cạnh Lưu Vũ Yến, trên 15 tuổi, dưới 65 tuổi, đều là sự cảnh giác đặc biệt.
-Vũ Yến, không phải là vì mình lo lắng cho cậu thôi sao? Xã hội ngày nay, quá loạn rồi, ngay cả ở trong trường, cũng rất lộn xộn. Những lưu học sinh đó cũng không hoàn toàn là người tốt đâu. Bên trong lại là một con sói. Theo những gì mình biết, như trong học viện ngoại ngữ, đã có nữ sinh viên bị lưu học sinh nước ngoài lừa rồi, còn vì hắn mà phải làm phẫu thuật trong bệnh viện...
Trương Quang Bắc đi theo cười và nói.
Lưu Vũ Yến chán ghét nhìn y, tên này đến đối phương là người như thế nào cũng không làm rõ ràng, đã ở đây nói năng lung tung. Hơn nữa y có tư cách gì mà nói như vậy chứ. Ngay chính y nghe nói sau khi vào trường cũng đã đá người bạn gái cũ vì hay tin cô ấy có bầu.
-Vũ Yến, cậu nhìn thời gian này, chúng ta mau đi ăn cơm đi.
Trương Quang Bắc giơ bộ đồ ăn và nói,
-Hôm nay trong nhà ăn cũng có món đầu sư tử mà cậu thích nhất đấy.
Lưu Vũ Yến vung tay nói:
-Cậu tự đi ăn đi. tôi không khoẻ, muốn về kí túc xá nghỉ.
Buổi chiều còn có tiết học. Nói dứt lời, cũng không quan tâm đến tiếng của Trương Quang Bắc , Lưu Vũ Yến lập tức đi vào cửa kí túc xá.
Trương Quang Bắc đuổi tới cửa toàn nhà, lại không dám đi vào toà nhà kí túc xá nữa, là cấm địa của sinh viên nam, nếu bây giờ xông vào, nhẹ thì bị xem là kẻ không có giáo dục, nặng thì làm không tốt sẽ bị xử phạt ngay. Hơn nữa danh tiếng này truyền đi cũng không hay.
Trương Quang Bắc đứng trước cửa nửa ngày, sắc mặt biến đổi, vừa cắn răng vừa dậm chân, quay người bỏ đi.
-Tiểu Yến, tên Trương Quang Bắc đó đi rồi. Cậu đi cùng bọn mình xuống nhà ăn, hay là bọn mình mang cơm về cho cậu?
Bên ngoài khung cửa sổ của một căn phòng trên tầng ba, một nữ sinh tóc ngắn nhìn xuống dưới cười và nói.
Lưu Vũ Yến nằm trên giường, kiệt sức vẫy tay nói:
-Các cậu mang giúp mình một phần cơm về nhé, mình lười đi xuống quá, để y nhìn thấy lại phiền phức.
-Tiểu Yến, nếu cậu thấy y đáng ghét, thì nói rõ ràng với y đi.
Nữ sinh có mái tóc ngắn ngồi xuống giường của Lưu Vũ Yến và nói,
-Cứ dây dưa thế này cũng không phải là cách đâu.
-Y vẫn còn gần hai năm nữa mới tốt nghiệp, trong hai năm này vẫn cứ dây dưa kéo dài không rõ ràng sao? Trương Quang Bắc lại tự cho mình là bạn trai hính thức của cậu. Mình nghe nói, mấy hôm trước, y còn đánh nhau với sinh viên trường khác ở bên ngoài nữa, hình như là vì người đó nói rằng học viện quản lý và kinh tế có một nữ sinh năm thứ hai tên là Lưu Vũ Yến, nghe nói rất xinh đẹp, tỏ vẻ vô lễ nói gì đó về trường chúng ta.
Lưu Vũ Yến lập tức ngồi dậy, kinh ngạc nói:
-Còn có việc này sao?
-Sao lại không có chứ, rất nhiều người đều biết. Lúc đó không chỉ có Trương Quang Bắc, mà còn có năm hay sáu sinh viên của trường mình nữa, họ đều nhìn thấy. Trương Quang Bắc đánh người đó đến nỗi mặt mày đầy máu.
Nữ sinh tóc ngắn tỏ vẻ sợ hãi nói,
-Cũng may lúc đó mình không có mặt.
-Đúng vậy, nếu cậu ở đó thì càng náo nhiệt hơn, đại tiểu thư sợ máu ạ.
Lưu Vũ Yến lại nằm xuống và nói.
Nữ sinh tóc ngắn nhảy khỏi giường, cầm lấy bộ đồ ăn của hai người ở trên bàn rồi đi ra ngoài.
-Cậu ở trong kí túc xá đợi mình nhé, nhưng mình muốn hỏi câu cuối cùng, học sinh vừa nãy đi cùng cậu là ai thế? Khó trách Trương Quang Bắc phải cẩn thận, người ta còn đẹp trai hơn y.
Nhất thời Lưu Vũ Yến không biết nói gì, bản tính của con gái là phao tin đồn, câu này thực sự nói không sai.
-Được rồi, được rồi, mình không hỏi nữa.
Nữ sinh tóc ngắn đi chạy nhanh như chớp.
Phương Minh Viễn tất nhiên là không biết tất cả mọi chuyện sau khi hắn đi, về đến toà nhà kí túc xá lưu học sinh, đúng lúc gặp Lưu Dũng đang đi lấy bộ dồ ăn giống mình, nên hai người đã cùng đi đến nhà ăn.
Nói thật, nhập học lâu như vậy rồi mà Phương Minh Viễn vẫn thực sự chưa mấy lần ăn cơm trong nhà ăn của trường.
Đại học kinh tế Hoa Đông rất rộng, rất nhiều học viện, nhà ăn này cũng chia thành tám cái, mới có thể đủ cho tất cả giáo viên và sinh viên đến ăn cơm. Học viện quản lý và kinh tế rất gần nhà ăn số sáu, Lưu Dũng hơn hai tháng nay, đã rất quen với môi trường trong trường.
-Này, Lưu, xin chào.
Hai người vừa xuống dưới thì gặp ngay mấy người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, một người trong số họ nhiệt tình chào hỏi Lưu Dũng. Tuy họ phát âm không chuẩn, nhưng cũng có thể hiểu được.
-Ê, Keira, xin chào.
Lưu Dũng cũng đáp lại và nói:
-Keira, đây là Phương bạn thân của mình. Minh Viễn, đây là Keira, lưu học sinh nước Iceland năm nay, đang học tiếng trung.
Iceland! Phương Minh Viễn bỗng giật mình ngạc nhiên. Hắn chưa từng nghĩ, người đứng trước mắt mình không ngờ lại là một người đến từ quốc đảo nổi tiếng trên Đại Tây Dương, như vậy là cô ấy đã đi nửa trái đất. Tuy nhiên, sau năm 2000 trong kiếp trước, do sự phát triển mạnh mẽ của kinh tế Hoa Hạ, rất nhiều người nước ngoài cũng đã đến Hoa Hạ học tiếng trung, nhưng hiện nay mới là năm 95, người nay cũng coi như là có tầm nhìn.
-Chào Phương.
Keira nhiệt tình vươn tay ra và nói:
-Rất...vui...được quen cậu.
-Tôi cũng rất vui khi được quen cậu.
Phương Minh Viễn nói tiếng Anh lưu loát. Nghe học sinh này nói tiếng Trung thực sự là quá vất vả, Phương Minh Viễn tuy không nhớ ngôn ngữ của Iceland là gì, nhưng ở châu Âu, mọi người đều có thể nghe hiểu mấy câu tiếng anh.
-Oh my god, hay quá. Phương, tiếng anh của cậu thật không tồi.
Keira lập tức tươi cười vung tay lên nói.
-Cậu nói tiếng trung cũng không tồi.
Phương Minh Viễn nói câu này không phải là đang tâng bốc đơn thuần tân sinh viên vừa nhập học không lâu, Keira có thể đến được trình độ này thật không dễ dàng. Tuy phát âm vẫn cần phải nâng cao, nhưng ít nhất mọi người đã có thể nghe khá rõ cậu ấy nói cái gì rồi.
-Các cậu có muốn đi ăn không?
Keira nhìn bộ đồ ăn trong tay hai người rồi cười và hỏi,
--Vậy thì mau đi thôi, trong nhà ăn bây giờ đã chật kín người rồi.
Keira nói tiếng anh vô cùng lưu loát.
-Người nhiều thì cũng phải đi
Lưu Dũng thở dài nói. Hôm nay vì Phương Minh Viễn mà bị chậm trễ một chút, phải nhanh chóng đến nhà ăn ăn cơm. Ai bảo Hoa Hạ có quá nhiều người chứ.
Hai người lại nói vài câu với Keira. Lúc này họ mới vội vàng đi từ toà nhà của lưu học sinh đến nhà ăn.
Lúc này, các sinh viên trên đường đi ăn cơm trước đã tạo thành một dòng người, chỉ có điều hai người Phương Minh Viễn cách nhà ăn không còn xa lắm, thì liền bị người ta chặn lại, chính là Trương Quang Bắc vừa gặp mặt ở kí túc xá nữ sinh.
Trương Quang Bắc u ám đứng trước mặt Phương Minh Viễn và nói:
-Tôi không quan tâm cậu là ai, cũng không quan tâm cậu đến từ nước nào, tôi nói cho cậu biết, Lưu Vũ Yến là bạn gái của tôi, cậu đừng có mà có ý đồ xấu để ý cô ấy. Nếu không thì tôi sẽ cho cậu hiểu rõ tại sao hoa là có màu hồng.
Lưu Dũng ngạc nhiên nhìn y, nếu không phải là nghe thấy tên Lưu Vũ Yến thì cậu ta chỉ đơn giản cho rằng đây là một kẻ tâm thần.
Phương Minh Viễn trong lòng có chút tức giận, cậu ta vẫn thực sự là lần đầu tiên gặp phải một món hàng cực phẩm như thế này, đến quan hệ giữa cậu và Lưu Vũ Yến còn không làm rõ ràng càng không biết cậu là ai nữa, mà đã chạy đến để uy hiếp. Nhớ lại thần sắc lúc đó của Lưu Vũ Yến, khó trách cô ấy hình như không hài lòng với y cho lắm. Loại mặt hàng không có não không có mắt như thế này, cô ấy tất nhiên là thấy chướng mắt rồi.
Trương Quang Bắc hiểu nhầm sự kinh ngạc của hai người là sự yếu đuối, bị mình doạ sợ phát khiếp rồi, thế là lại tiến thêm một bước nữa, chỉ vào mũi Phương Minh Viễn nói:
-Tôi cảnh cáo cậu, đây là lần đầu tiên. Lần sau, lại nhìn thấy cậu đến gần Lưu Vũ Yến nữa, tôi sẽ đánh cho mẹ cậu...
Trương Quang Bắc chưa nói xong, Phương Minh Viễn đã giơ tay ra nắm lấy ngón tay đang ở trước mặt của hắn, hơi dùng sức để vặn, Trương Quang Bắc lập tức đau đến nỗi gập người xuống, kêu oai oái không ngừng, cảnh đó đã thu hút ánh mắt của không ít người.
Phương Minh Viễn cũng không muốn trị y như thế, nên đã thả tay ra rất nhanh, chỉ lạnh lùng nói:
-Này cậu, nói chuyện thì đừng chỉ vào mũi người khác, như thế là rất không lễ phép, chẳng lẽ cha mẹ và thầy cô giáo chưa nói cho cậu biết sao?
Tuy Trương Quang Bắc nói những lời vô căn cứ, nhưng trong lúc này, Phương Minh Viễn cũng không có cách nào thanh minh cho mình. Đối với rất nhiều người, giải thích nghĩa là chột dạ, bạn càng giải thích, người ta càng nghi ngờ. Hơn nữa trong hoàn cảnh này, giải thích trái lại sẽ tỏ ra là hắn sợ y, muốn dàn xếp ổn thoả.
Phương Minh Viễn cơ bản không có ý vượt qua giới hạn với Lưu Vũ Yến gì cả, nhưng tên Trương Quang Bắc, cũng không có tư cách yêu cầu Phương Minh Viễn không được xuất hiện bên cạnh Lưu Vũ Yến.
-Quang Bắc
-Anh hai!
-Anh hai!
Một loạt sự xung hô lộn xộn, năm , sáu học sinh đứng xung quanh Trương Quang Bắc.
Phương Minh Viễn cũng chưa dùng nhiều lực lắm, nên Trương Quang Bắc cũng chỉ đau một lát, cơn đau liền hết ngay. Trương Quang Bắc nắn nắn ngón tay còn hơi đau của mình, đứng thẳng dậy, mặt hoàn toàn trở nên độc ác. Rõ ràng những người này là bạn cùng phòng, phe cánh, y cũng không tin rằng, bảy người còn không đánh được hai người.
-Được, cậu cẩn thận đấy, không ngờ dám ra tay đánh người.
Trương Quang Bắc nhìn hai bên, lúc này xung quang đã tụ tập không ít người. Tật thích vây quanh để xem của người dân phải có đến 99% mắc phải. trò hay không mất tiền này, ai cũng muốn xem.
-Có bản lĩnh thì chúng ta đổi địa điểm.
Trương Quang Bắc gào lên. Y vẫn không có dũng khí công khai một cuộc “Đấu tranh” với kỷ luật của trường ở nơi công cộng.
-Đánh thế nào, định bảy người đánh hai người à?
Lưu Dũng đứng bên cạnh không nhịn được đành nói.
Trong sáu học sinh đứng với Trương Quang Bắc, có một người đột nhiên chỉ vào Lưu Dũng nói:
-Mày là Lưu Dũng tân sinh viên của khoa thương mại quốc tế phải không? Tao đã từng thấy mày trong buôi biểu diễn quân sự rồi
Lưu Dũng? Trương Quang Bắc nghe tiếng liền có chút lờ mờ nhớ ra, lấy một địch năm, đánh cho năm học sinh năm thứ tư phải vào phòng y tế trường, cậu ta không những không bị xử phạt, ngược lại năm học sinh kia lại bị xử phạt, Lưu Dũng - sinh viên vừa gia nhập nhóm thể dục của hội sinh viên trường.
Trương Quang Bắc tuy là nhóm trưởng của nhóm văn hoá của hội sinh viên trường, nhưng sinh viên trong hội sinh viên cũng không ít, bình thường ngoài mấy người đứng đầu các nhóm ra, các thành viên bình thường cũng không tụ tập với nhau được.
Đối với Lưu Dũng, y cũng là chỉ biết danh thôi chứ không biết mặt.
Người này nếu đúng là Lưu Dũng thật...tuy rằng bên mình có đến bảy người nhưng nếu đánh nhau thì Trương Quang Bắc cảm thấy phe mình vẫn không bằng năm người hồi đầu năm học đó. Lưu Dũng có thể đánh cho năm người ấy vào nhập viện vậy thì bảy người mình có lẽ cũng chẳng có gì khó đối với Lưu Dũng!
Không chỉ Trương Quang Bắc, mà ngay cả những người khác đứng quanh y tất nhiên cũng đang nghĩ đến điều đó, không ít người trong lòng có chút bồn chồn, đánh nhau mà đánh thua bọn họ cũng không sợ gì, nhưng Lưu Dũng lúc đầu đã đánh người, nhưng không bị phạt, trái lại bên bị đánh lại bị xử phạt, điều này khiến trong lòng bọn họ không khỏi có chút sợ hãi, vì một nguyên nhân không rõ ràng mà bị phạt, như thế thể có chút không đáng.
-Tôi là Lưu Dũng, cậu là ai?
Lưu Dũng kinh ngạc nhìn người nói chuyện.
Người đó vội vàng nói với Trương Quang Bắc:
-Quang Bắc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Trương Quang Bắc xì xéo nói vài câu, mọi người đều không nghe rõ y đang nói cái gì.
Lúc này, Phương Minh Viễn lại đột nhiên đặt bộ đồ ăn trong tay mình vào tay Lưu Dũng:
-Tôi không đi ăn cơm đâu, chị Dung của cậu tìm tôi có việc gấp, lát nữa cậu mang về kí túc xá cho tôi nhé.