Trùm Tài Nguyên

Chương 17: Đây là anh trai tôi!




Nếu như nói Phương Minh Viễn có thuật nhìn thấu tâm can người khác thì vào thời khắc này hắn sẽ bay lên tung một cước đá Mai Nguyên Võ bay xa tít tắp.
Phương Mih Viễn cho phép mấy người Mai Nguyên Vũ tham gia góp vốn vào tửu lầu nhà họ Phương tất nhiên không phải là như những gì Mai Nguyên Vũ nghĩ là vì gặp vấn đề khó khăn về quay vòng vốn. Theo sự phát triển của nhà họ Phương trong nghành điện ảnh, chuỗi siêu thị, phần mềm trò chơi và nghành gang thép lại thêm việc có cổ phần trong tập đoàn vận tải Quách Thị và việc khống chế được một số lượng lớn các doanh nghiệp và mỏ khoáng sản ở Nga, là một sản nghiệp được mở đầu tiên trong sản nghiệp nhà họ Phương, tuy nói rằng việc làm ăn của nó vô cùng phát đạt, tuy rằng sau này cũng vẫn sẽ phát triển rất nhanh, nhưng tửu lầu của nhà họ Phương vốn đã không phải là trọng điểm phát triển của nhà họ Phương nữa rồi.
Vì vậy Phương Minh Viễn có ý định đem tửu lầu nhà họ Phương, công ty quảng cáo Tam Giang, cũng như công ty máy tính trở thành một mối ràng buộc giữa nhà họ Phương và những mối quan hệ tốt đẹp kia. Cổ nhân có câu thiên hạ rộn ràng đến vì lợi, thiên hạ nhốn nháo hướng tới lợi. Chỉ đơn thuần dựa vào tình cảm để duy trì mối quan hệ giữa Phương gia và những người kia, sau này nếu đối mặt với những kẻ địch mạnh rất khó có thể đảm bảo nhà họ Mai, họ Lô và họ Sài vẫn kiên định đứng về phía Phương gia.
Tuy nói rằng ở kiếp trước Phương Minh Viễn rất có ác cảm với chuyện quan chức cấu kết lại thành một tập đoàn có cùng lợi ích, thông qua lũng đoạn mà bóc lột của cải của nhân dân. Nhưng hắn cũng hiểu, không phải những điều hắn không thấy thuận mắt là đều có thể thay đổi được, xã hội là như vậy, cho dù là anh cả đời tận sức đi thay đổi sự bất công này, thì lúc ban đầu anh cũng chỉ có thể dựa vào nó như nước chảy bèo trôi mà thôi. Sức mạnh của cá nhân chống đỡ vói sức mạnh của cả một tập đoàn thì chỉ có đi vào con đường chết! Mà sự phát triển của nhà họ Phương ở trong nước nếu như không có sự ủng hộ của các lực lượng chính trị thì chỉ trở thành một khối thịt cho kẻ khác rẻ mà thôi.
Cho dù là vì tự bảo vệ mình, hắn cũng phải lôi kéo những đồng minh đích thực đứng về phái mình. Mà cách dùng lợi ích kinh tế để ràng buộc lôi kéo đồng minh chính là phương pháp làm người khác yên tâm một chút.
Có được sự nhận lời của Phương Minh Viễn, Sài Tĩnh Dục như một chú chim nhỏ ríu ra ríu rít hỏi không ngừng.
Đoàn người đi vào trong tửu lầu, dưới sự phục vụ cung kính của những nhân viên phục vụ họ bước lên lầu, đúng vào lúc từ tầng hai lên tầng ba Phương Minh Viễn đột nhiên nghe thấy có một âm thanh quen thuộc truyền đến:
-Các người ức hiếp người quá đáng rồi đấy!
Hạ Quân lúc này cơn giận đã lên đến đỉnh điểm, để cùng đồng nghiệp ăn mừng chiến thắng trong vụ xử án hôm nay, anh ta đã đặt trước ở tửu lầu Phương gia một phòng định để cùng vui vẻ với các đồng nghiệp. Nhưng lúc bọn họ đến đây phòng họ đặt trước lại bị người khác nhanh chân lấy mất.
Nếu như chỉ có chuyện phòng đặt trước bị người khác lấy mất mà có thể kịp thời cung cấp cho anh ta một phòng khác thì anh ta cũng không muốn nhiều chuyện làm gì, dù sao thì đây cũng là sản nghiệp của nhà họ Phương mà Phương Minh Viễn lại là con của dì anh ta, cũng chính là em họ của anh ta.
Nhưng người chiếm mất phòng của anh ta không phải là ai khác mà lại chính là đối thủ trong pháp đình ngày hôm nay - một luật sư cũng tương đối có tiếng ở Bắc Kinh tên là Ngô Vệ Quốc cùng với một vài người lạ, kẻ thù gặp mặt tất nhiên là sẽ “đỏ mắt”. Vụ án hình sự này, sau khi Ngô Vệ Quốc tiếp nhận, trải qua sự chuẩn bị chu tất lại qua phần “liên hệ” với những người trong tòa án và viện kiểm sát, vốn y cho rằng đã nắm chắc phần thắng, nhưng y lại không ngờ qua vài lần tranh luận trước tòa, Hạ Quân lại có thể lấy tường tận sự thật và những chứng cứ hợp tình hợp lý bác bỏ những quan điểm của y. Cuối cùng tòa án phán quyết thân chủ của Ngô Vệ Quốc phải nhận mức án 15 năm tù!
Mười lăm năm tù! Mà mục tiêu ban đầu của Ngô Vệ Quốc chỉ là trong vòng ba năm tù, sau đó sẽ hoãn thi hành án bă năm, như vậy thân chủ của y sẽ không phải ngồi tù! Kết quả như vậy vô tình biểu thị sự thất bại hoàn toàn của Ngô Vệ Quốc trong vụ án này!
Ngô Vệ Quốc cũng đã trong nghề luật sư được sáu bảy năm rồi. Trước đó, y là một trưởng phòng của một toàn án cấp quận, sau khi từ chức trở thành luật sư, thứ nhất là vì những mối quan hệ của y trong tòa án, thứ hai là vì gia đình y ở Bắc Kinh cũng có chút chỗ dựa, thứ ba là vì Ngô Vệ Quốc cũng khá hiểu chuyện, cũng hiểu biết khá rõ về luật pháp có thể lợi dụng được những điều khoản không chặt chẽ trong luật vì vậy trong giới luật sư của Bắc Kinh cũng được xem như là phát triển nhanh chóng. Tất cả những vụ án mà y đảm nhiệm đều có đến 70% sác xuất thành công.
Lần này người được nhận ủy thác là y vốn nghĩ là có thể thêm một thành tích vào bảng “lý lịch” của mình, ai ngờ hạ Quân lại có thể đứng vững trước áp lực của viện kiểm sát đưa được thân chủ của y vào tù! Tuy rằng đây mới chỉ là sơ thẩm, còn có thể có phúc thẩm, nhưng Ngô Vệ Quốc lại cảm thấy vô cùng mất mặt nên hận Hạ Quân đến tận xương.
Vừa đúng buổi tối bạn y mời y đến uống rượu nên cũng đến tửu lầu Phương gia, lại cũng tình cờ biết được mấy người Hạ Quân cũng sẽ đến đây thế là bạn của y nói là sẽ trút giận giúp y, tìm phó giám đốc tửu lầu sửa ghi chép đặt phòng, đúng lúc mấy người Hạ Quân vào phòng thì liền xông vào.
-Tôi đã đặt phòng ở đây vào khoảng 2 giờ chiều, lúc đó nhận điện thoại là một nam thanh niên. Lúc đó tôi đã nói rất rõ! Sao lại không có trong bản ghi chép chứ!
Hạ Quân tức giận nói:
-Nếu như không có trong ghi chép, sao phục vụ lại đưa chúng tôi đến đây? Chúng tôi đều đã ngồi vào và chuẩn bị gọi đồ ăn rồi, các người lại nói là không có ghi chép, có phải các người muốn giỡn mặt không?
-Rất xin lỗi, đây là do sự nhầm lẫn của nhân viên phục vụ, bọn họ đã nhìn nhầm.
Một người trung niên mặc đồng phục của tửu lầu xin lỗi nói.
-Nhưng phòng này đúng là đã được các vị khách này đặt trước rồi. Chúng tôi buộc phải sắp xếp theo ghi chép. Để biểu thị thành ý của chúng tôi, nếu như các vị đồng ý chờ đợi, trong vòng ba mươi phút nữa chúng tôi sẽ chuẩn bị cho các vị một phòng mới, chi phí ngày hôm nay sẽ giảm cho quý khách 20%!
-Diễn xuất của anh Chu quả thật là không tồi! Nếu như làm diễn viên thế nào cũng sẽ giành giải diễn viên xuất sắc!.
Triển Hướng Đông cũng chính là người nói sẽ trút giận thay cho Ngô Vệ Quốc cười nói thầm. Người mà gã gọi là anh Chu chính là phó giám đốc tửu lầu nhà họ phương tên Chu Đắc Lộc, chính là người đã nói với Hạ Quân ban nãy.
Ngô Vệ Quốc cười đắc ý. Tuy rằng chiếm được phòng của Hạ Quân đối với Hạ Quân mà nói cũng chẳng phải là thất bại gì, nhưng lại có thể làm cho anh ta hoàn toàn mất mặt trước các đồng nghiệp. Đều đã ngồi xuống chọn món rồi lại bị đuổi ra, đặc biệt là lúc mấy người đó nhìn thấy y e rằng còn có người tức giận đến nỗi cho Hạ Quân mấy cái bạt tai!
Ngô Vệ Quốc thầm tính toán trong lòng, tất cả những chuyện ngày hôm nay chỉ mới là bắt đầu, sau này Hạ Quân sẽ hiểu đắc tội với y thì sẽ có kết cục như thế nào! Bố vợ y làngười phụ trách giám sát của toàn án thành phố, cũng chính là một vị quan tòa trước đây. Không chỉ có ảnh hưởng đến hệ thống tòa án ở Bắc Kinh mà cả hệ thống kiểm sát cũng quen không ít. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân vì sao Ngô Vệ Quốc lại có được uy danh chấn động trong giới luật ở Bắc Kinh. CHỉ cần bố vợ y ton hót với mấy người trong việc kiểm sát, cái tên không biết điều Hạ Quân này sẽ không có được những ngày yên ổn!
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Ngô Vệ Quốc, Hạ Quân sao có thể không hiểu trong chuyện này nhất định là có vấn đề!
-Phó giám đốc Chu, có chuyện gì mọi người ra ngoài nói đi, đừng làm ảnh hưởng đến việc dùng bữa của tôi và bạn tôi!
Triển Hướng Đông lớn giọng.
-Ông Triển, thật sự rất xin lỗi, do sơ sẩy của tửu lầu mà mang đến phiền phức cho ông, tôi thay mặt tửu lầu thành thật xin lỗi các vị. Hôm nay chi phí của ác vị ở đây, tất cả sẽ giảm 30%, hy vọng rằng ông Triển sẽ không để bụng sơ suất lần này.
Chu Đắc Lộc khách khí nói, Cái người Triển Hướng Đông này là cán bộ cục ytế của Quận, đối với những người làm trong nghành kinh doanh ẩm thực tất nhiên là sẽ cố gắng hết sức nịnh bợ rồi, nếu không suốt ngày chỉ có kiểm tra vệ sinh cho dù là bếp núc có sạch sẽ hơn nữa bọn họ cũng có thể soi mói để tìm ra lỗi. Tuy rằng tửu lầu nhà họ Phương cũng có chỗ dựa, đối với cục y tế cũng không có gì sợ sệt cho lắm, nhưng dân đen thì không đấu lại với quan chức, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, Chu Đắc Lộc tất nhiên là sẽ đứng về phía Triển hướng Đông rồi.
-Chuyện này cũng không có gì, việc kinh doanh của họ tấp nập như vậy, khách mỗi ngày đều nhiều như vậy, có vài người khách khi không sinh sự cũng không có gì là khó hiểu. Đây cũng chính là vì mấy người tốt tính, lúc nào cũng chu đáo với khách hàng chứ nếu như là một nơi khác thì đã sớm đuổi họ ra xếp hàng rồi!
Triển Hướng Đông tỉnh bơ khoát tay nói.
-Thôi được rồi, được rồi, các người mau ra đi, chúng tôi phải chọn món rồi!
Chu Đắc Lộc quay đầu lại nới với Hạ Quân:
-Các vị, chúng ta ra ngoài thương lượng, xin đừng làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà hàng chúng tôi!
Cửa phòng lại không khóa, lúc này đã có không ít khách đến tò mò nhìn vào.
Hạ Quân giận đến nỗi mặt trắng bệch, có người đi cùng với anh ta bất mãn nói:
-Giám đốc Chu, chúng tôi là người của viện kiểm sát, lúc Hạ Quân gọi điện đặt phòng ở đây, chúng tôi có không ít người cũng nghe thấy, sao có thể nói không có ghi chép được chứ? Các người chỉ nói một câu không có ghi chép chúng tôi liền phải nhường lại phòng sao, dựa vào cái gì chứ?
Trong lòng Chu Đắc lộc hơi giật mình, không ngờ bên này cũng có xuất thân không tầm thường, có điều ông ta cũng quen rồi, tửu lầu nhà họ Phương đừng nói là một trưởng phòng cho đến cả cán bộ cấp sở cũng đã từng đón không ít. Hơn nữa nói khó nghe một chút, trưởng phòng ở dưới huyện còn có thể xem là một lãnh đạo, nhưng khi mà giám đốc sở nhan nhản ở thủ đô, chỉ cần không phải là cấp trên trực tiếp ai thèm lấy trưởng phòng ra làm oai chứ! Những phòng nho nhỏ khắp đầu đường, ai đứng đầu cũng đều là trưởng phòng tất!
-Các vị, có chuyện gì chúng ta ra ngoài, không nên quấy rầy các vị khách khác dùng bữa. Các vị đều là cán bộ của các cơ quan, đừng làm khó mấy người chúng tôi chứ.
Lời nói của gã nghe thì thấy rất khách khí những thực ra lại không hề chịu lùi bước.
-Gọi giám đốc của các người đến đây, chuyện này phải giải thích rõ ràng mới được! Nếu không tôi sẽ không ngại ngần gì báo với cấp trên của các ông chuyện này!
Hạ Quân đứng đó không lay động chút nào nói.
-Chậc, chậc, chậc, Hạ Quân, chỉ dựa vào cậu gọi giám đốc ra nói rõ ràng rồi lại còn đòi gọi cấp trên của họ trách cứ? Cậu tưởng cậu là ai chứ?
Ngô Vệ Quốc không kìm nổi nói. Cần phải biết rằng, tửu lầu nhà họ Phương kinh doanh ở Bắc Kinh ngần ấy năm, những người hơi có chút tiền đồ đều biết những người che chở cho nhà họ Phương nhiều vô kể.
-Dựa vào cái gì? Dựa vào việc anh ấy là anh trai tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.