Trùm Tài Nguyên

Chương 216: Giai nhân cũng không ngại làm kẻ trộm




Nhìn thấy Tông Chính trầm ngâm, Phương Minh Viễn trong lòng cũng là cười thầm. Đây chính là buồn ngủ thì có người đem gối tới tặng. Có nhà họ Tông từ trong cơ chế nội bộ vì phất cờ hò reo, đấu tranh, nghĩ đến dầu thành phẩm của nhà máy lọc dầu sau này xuất ra thị trường trong nước, bớt đi không ít cản trở.
Tuy rằng nói cùng nhà họ Tông nắm tay, sẽ đắc tội không ít thế lực chính trị trong nước, nhưng Phương Minh Viễn trong lòng đã sớm có chuẩn bị.
Phương Minh Viễn cũng thật không ngờ, chính mình tái sinh hơn mười năm đã có được tài sản mà ở kiếp trước hắn có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới số lượng khổng lồ này. Tới đỉnh cao ngày hôm nay, Phương Minh Viễn mới chính thức hiểu rõ, lúc trước vì sao có người nói, tài sản cá nhân tới một trình độ nhất định, biến hoá nhiều ít chỉ là con số. Cho dù là cuộc sống hiện tại của hắn vô cùng xa hoa, ở thời của hắn, cũng không có khả năng đem toàn bộ tài sản tiêu xài hết. Huống chi, tài sản này hàng năm còn tăng trưởng rất nhanh, hơn nữa trong mấy năm tới hắn còn có cơ hội đem tài sản cấp tốc tăng giá trị.
Người ta đều là như vậy, sau khi nhu cầu cơ bản của cuộc sống được thoả mãn, tự nhiên sẽ có nhu cầu khác xuất hiện, ví như nhu cầu về tinh thần, nhu cầu chính trị, v.v… Phương Minh Viễn tất nhiên cũng thầm nghĩ sẽ không theo đuổi tích luỹ của cải. Mà hi vọng thay đổi những bất mãn trong hiện thực.
Hơn nữa, công nghiệp dầu mỏ Hoa Hạ là lĩnh vực mà Phương Minh Viễn cho tới nay muốn tham gia đầu tư nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội sản xuất thích hợp. Phương Minh Viễn trong tay còn nắm giữ mười mấy năm tương lai, Hoa Hạ phát hiện một số vị trí mỏ dầu, nhưng khi chưa chính thức tiến vào ngành công nghiệp này, Phương Minh Viễn tuyệt đối sẽ không dễ dàng đem vị trí những mỏ dầu này chỉ ra đây. Những mỏ dầu quý giá đó, trở thành công cụ độc quyền trong nước không bằng khiến cho nó lẳng lặng nằm trong bí mật.
Với lại trước mắt, những gia tộc chính trị trong nước nhà họ Phương qua lại thân thiết, thế lực giữa ngành công nghiệp dầu mỏ ở Hoa Hạ cũng không có địa vị gì, mà cán bộ nắm giữ quyền lực công nghiệp dầu mỏ và nhà họ Phương lại không có gì thân thiết, ngược lại có mấy người trong đó còn là đối thủ của Tô Hoán Đông. Cho nên Phương Minh Viễn hạ ngáng chân bọn họ trong lòng cũng không có gì băn khoăn.
Phương Minh Viễn thư giãn cơ thể, thoải mái dựa mình trên sô fa nhìn Tông Chính đang trầm tư suy nghĩ. Hà Lạc cùng Trần Trọng Quốc cũng mặc không lên tiếng, tuy rằng hai người hoặc nhiều, hoặc ít, nghe hiểu một chút nhưng đề cập tới tình hình đấu đá của các thế lực bên trong doanh nghiệp nhà nước, hai người cũng không nhiều chuyện. Chỉ có điều trong lòng thầm giật mình, theo một khoảng thời gian nói chuyện, Phương Minh Viễn chẳng những cùng Tông Chính chia đều , hơn nữa dường như còn đảo ngược tình thế thậm chí đảo khách thành chủ.
Suy nghĩ một chút về bối cảnh, kinh nghiệm lý lịch và tuổi tác của Tông Chính, nhìn lại Phương Minh Viễn , hai người trong lòng không khỏi có chút nghĩ mà sợ, lúc này đây lỗ mãng suýt nữa cùng Phương Minh Viễn kết thù kết oán hiện giờ xem ra là không khôn ngoan.
Ngay vào lúc này, truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Trần Trọng Quốc phẫn nộ đứng lên, đi tới trước cửa. Người nào mà không có khả năng phân biệt hay sao? Chính mình đi vào trước, không phải đã nói rõ không có chào hỏi, không có làm phiền hay sao?
Cửa phòng nhẹ nhàng hé ra một chút, người ngoài cửa và Trần Trọng Quốc nhỏ giọng nói vài câu, Trần Trọng Quốc đóng cửa phòng lại đi tới bên cạnh Phương Minh Viễn nói:
-Cậu Phương, trợ lý Lâm có việc gấp tìm cậu.
-Hả?
Phương Minh Viễn kinh ngạc ngẩng đầu lên, vào lúc này, Lâm Dung tìm mình có thể có việc gì gấp? Tuy nhiên hắn cũng hiểu được Lâm Dung tuyệt đối không phải là người không biết nặng nhẹ, nếu cô vội vã tìm mình như vậy tất nhiên là có chuyện quan trọng gì rồi.
Phương Minh Viễn gật gật đầu, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng, liền thấy cách đó không xa, Lâm Dung và Đường Vũ Cường đang ở hành lang lo lắng chờ đợi.
Nhìn thấy Phương Minh Viễn đi ra, Lâm Dung lập tức đi nhanh tới trước mặt hắn nói:
-Minh Viễn, Đường tổng ở sơn trang nhìn thấy có người cầm điện thoại giống y như của cô Nhã, y nhớ rõ lúc trước cậu đã nói điện thoại kia là sản xuất riêng, tập đoàn Nokia sẽ không sản xuất để đưa ra thị trường cho nên liền vội vàng đến đây cho chúng ta biết.
-Cái gì?
Ánh mắt Phương Minh Viễn ngay lập tức sáng lên.
Trải qua mấy ngày nay căn phòng nhỏ của Triệu Nhã và Phùng Thiện đã được sửa chữa rất tốt, tuy là nói Phương Minh Viễn trong lòng vẫn là muốn hai người đổi chỗ ở nhưng Triệu Nhã và Phùng Thiện lại nói ở chỗ này đã quen, đổi chỗ khác bất tiện cho nên kết quả vẫn là vào ở lại.
Hiện giờ ra vào khu nhà tập thể của giáo viên đại học Thân Hoa cũng được quản lý nghiêm khắc hơn, chẳng những cấm người không phận sự ra vào, còn có người chuyên phụ trách gác cửa, nghe nói còn muốn cài đặt hệ thống theo dõi, an toàn bây giờ không còn là vấn đề.
Những việc liên quan đến chuyện này đến nay cũng không tính là có kết quả, bên kia Tuân Ngân Hải, Trương Quang Vĩ gãy lưỡi hết lời thuyết phục Câu An khai ra hai cái di động cụ thể đi về đâu nhưng cũng chẳng được. Chính vì vậy vụ án này đến nay còn chưa ra tòa, Câu An và Tuân Ngân Hải đều còn bị giam giữ ở sở cảnh sát.
Phương Minh Viễn đã cùng tập đoàn Nokia nói chuyện, bên kia đã bắt đầu tái sản xuất hai cái di động và nửa tháng tới sẽ giao tới Hoa Hạ. Hiện giờ đột nhiên nghe được, Đường Vũ Cường ở trong sơn trang này không ngờ lại thấy được một cái di động giống như đúc, Phương Minh Viễn lập tức nhận thức được, tung tích hai cái di động mất trộm đã có manh mối.
-Đường tổng, anh ở chỗ nào nhìn thấy.
Phương Minh Viễn hỏi.
Đường Vũ Cường vội vàng nói:
-Ngay tại sơn trang Ngũ Nhạc Thính, người đó tôi cũng nhận ra. Là con gái yêu của cục trưởng cục giao thông thành phố Phùng Hữu Lập Phùng Ái Ái.
-Anh xác định không có nhận sai?
Phương Minh Viễn khẽ nhíu này nói.
-Chắc chắn là không có nhận sai.
Đường Vũ Cường thoáng ngập ngừng nói.
-Hai cái điện thoại của bạn cậu, không phải nói là hình thức vô cùng đặc sắc mà còn vô cùng đặc biệt, trên thị trường từ trước đến giờ chưa từng thấy qua. Lúc trước cũng để lại ấn tượng cho tôi cực kỳ sâu sắc. Hơn nữa tôi nhớ rất rõ, cậu đã từng nói qua là nó được sản xuất riêng biệt, trên thị trường chắc chắn không có sản phẩm cùng loại, cho nên tôi cảm thấy rất có khả năng chính là hai cái điện thoại mà cậu bị mất trộm.
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát nói:
-Các vị ở trong này chờ tôi chốc lát. Chúng ta đi xem thử.
Lúc này ở Hàn Bích sơn trang Ngũ Nhạc đại sảnh , Hành Sơn đại, một đám thanh niên đang nói cười vui vẻ.
Còn trẻ tuổi, gia đình lại dư dả, bọn họ tự nhiên là không kiêng nể mà hưởng thụ niềm vui cuộc sống.
-Mấy người cẩn thận một chút nha.
Trong đám người truyền đến giọng một cô gái mang theo vài phần hoan hỉ:
-Đừng để rớt nha.
-Thật là đẹp quá ha. Không ngờ di động cũng có thể làm thành hình dạng này. Ái Ái, cô mua ở đâu vậy?
Có người vội vàng hỏi.
-Đây là phiên bản di động hạn chế, trên thị trường căn bản là không thấy được. Hơn nữa mấy người xem, đây là sản xuất tại trụ sở chính của Nokia, đừng nói ở trong nước, ngay cả toàn bộ Châu Á cũng không mua được.
Cô gái đắc ý nói.
-Đây là một người bạn, từ trụ sở chính của Nokia mang về.
-Thế có nghĩa là nói thị trường Bắc Âu thì có. Di động xinh xắn như vậy, bao nhiêu tiền?
Có người truy hỏi.
-Sự thật là
Phùng Ái Ái dùng ánh mắt khinh thường nói:
-Tôi đã nói, đây là phiên bản có hạn, tổng số sản xuất cũng không bao nhiêu, mọi người cho là thị trường có thể trưng bày di động này sao, cậu nghĩ loại như vậy cứ có tiền là có thể mua được sao? Có tiền cũng không có cửa.
Ánh mắt thèm muốn của mọi người tập trung vào Phùng Ái Ái.
Lúc này đây, cô thực là đem ánh mắt cao hơn trán của tất cả chị em ở trong trấn.
Xe thể thao Ferrari tốt không? Toàn bộ ở thành phố cũng phải có mười mấy cáu. Biệt thự tốt không? Có tiền có thể đủ mua. Điện thoại trong tay mình đây, toàn thành phố cũng chỉ có 2 cái. Một cái khác đang ở trong tay chị em tốt của cô Doãn Hồng Tụ.
Chứng kiến những cô gái ngày thường đều ở trước mặt cô khoe khoang, trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng Phùng Ái Ái mới cảm tháy khoái chí làm sao.
-Này mấy người cẩn thận một chút nha. Nếu đụng mạnh, có tổn hại gì sửa cũng không có chỗ để sửa đâu.
-Thật là quá đẹp nha. Người ta ở nước ngoài làm di động thực sự là xinh xắn, nhìn tựa như là hàng thủ công mỹ nghệ, hình dáng không giống điện thoại của chúng ta ngoài chợ, một đám to bự thô kệch, màu sắc cũng khó coi, phối với trang phục cũng rất khó.
Một cô gái trẻ tuổi yêu thích không buông tay lật xem di động nói.
-Chính là khi nào thì trong nước cũng có thể có di động đẹp như vậy thì tốt rồi.
Những người khác đều phụ hoạ nói.
Ngay khi các cô đang truyền tay nhau xem di động, đột nhiên từ bên cạnh chìa ra một bàn tay, cầm lấy điện thoại di động đi mất. Lúc này các cô mới chú ý tới, không biết từ khi nào đại sảnh đã có thêm vài người, mà di động dẹp đẽ kia đang bị một người trung niên giao cho một người thanh niên.
Phương Minh Viễn từ tay Trần Trung tiếp nhận di động, chỉ nhìn thoáng qua, hắn liền xác định, đây chắc chắn là cái mình đưa cho Phùng Thiện.
-Các người là ai? Mau trả lại điện thoại di động cho ta.
Bị cướp đi di động, cô gái la lên, lập tức thu hút ánh mắt của những người khác trong đại sảnh.
Phùng Ái Ái nghe tiếng lập tức nhảy dựng lên, hai ba bước từ trong đám người chen ra, liếc mắt một cái đến di động trong tay Phương Minh Viễn, lập tức gấp gáp nói:
-Ngươi làm gì? Cướp giật hả? Trả lại cho tôi ngay. Bằng không tôi gọi bảo vệ sơn trang!
Phương Minh Viễn cầm di động, nhìn lướt qua vị tiểu thư của cục trưởng cục giao thông thành phố Phùng Ái Ái, tuổi ước chừng hai mươi, người thực ra bộ dạng xinh đẹp, cao khoảng một mét bảy, eo nhỏ, hai cẳng chân thẳng tắp thon dài, đứng ở trong đám người thật hấp dẫn, như vậy đi trên đường, người bị thu hút quay đầu lại không ít.
Đáng tiếc, người đẹp mà không ngại làm kẻ trộm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.