-A!
Bên kia Trịnh Gia Nghi cũng giật mình kêu một tiếng.
-Gia Nghi! Làm sao vậy?
Lâm Dung vội vàng hỏi.
-Y là người XYZ. Trịnh Gia Nghi chỉ vào người đàn ông đánh người nói:
-Câu mà y vừa mới nói kia, chính là câu chửi của người XYZ.
Ở thập niên bảy mươi, Hồng Kông từng tiếp nhận một lượng lớn dân tị nạn từ Việt Nam, hơn nữa hiện nay ở Hồng Kông, người Việt Nam cũng khá nhiều, tuy là nói bọn họ phần lớn là làm trong giới xã hội đen. Trịnh Gia Nghi tuy rằng không hiểu là y nói cái gì, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô xác định thân phận.
Phương Minh Viễn lại nhìn về phía người đàn ông trẻ ánh mắt lập tức trở nên nghiêm khắc, hắn hoàn toàn hiểu được, vì sao mấy người bọn Trần Trung đều thay đổi sắc mặt.
Nếu như Hoa Hạ hiện tại làm một cái điều tra ở tầng lớp thanh niên, người ngoại quốc bọn họ căm ghét nhất là ai, thế thì có mấy quốc gia này là chắc chắn nằm trong danh sách, XYZ, Liên Xô, nước Anh, nước Pháp, và tuy rằng nói trái tim của chủ nghĩa đế quốc Mỹ, nhưng ở loại điều tra này, nước Mĩ có khi không nằm trong danh sách đó, hơn nữa nếu có người nhắc tới, thứ tự bình thường cũng sẽ là gần cuối.
Giữa mấy quốc gia này, vốn dĩ XYZ là bị lớp thanh niên Hoa Hạ căm ghét nhất.
Chính mình đừng nói, mọi người ai cũng hiểu được nguyên nhân. Mà người XYZ, còn là bởi vì bọn họ ăn cháo đá bát, háu chiến cùng xâm chiếm lãnh thổ Hoa Hạ.
Nói bọn họ ăn cháo đá bát, thực không phải là nói quá. Từ khi Hoa Hạ và XYZ thiết lập quan hệ năm 1905, chẳng những còn trong quá trình khôi phục sau chiến tranh, kinh tế vô cùng khó khăn Hoa Hạ vẫn hướng XYZ cung cấp mấy trăm triệu nhân dân tệ và mấy trăm vạn tấn vật tư, XYZ và Mỹ bùng nổ chiến tranh, Hoa Hạ lại đem tặng số lượng lớn vật tư chiến lược, còn cử ra lực lượng lớn nhân viên kỹ thuật trợ giúp XYZ phát triển công nghiệp, ủng hộ XYZ chiến đấu chống Mỹ, cuối cùng có thể làm cho nước Mỹ ký hiệp định ngưng chiến. Lúc này Hoa Hạ còn đem khoáng sản bán cho XYZ với giá rẻ.
Ở những năm năm mươi sáu mươi, mấy trăm triệu nhân dân tệ, đối với trong nước mà nói, có thể là một con số cực lớn. Vì viện trợ cho XYZ, ở Hoa Hạ không biết có bao nhiêu người làm ra phải thắt lưng buộc bụng, chính phủ cũng giảm chi tiêu, thậm chí còn đem trang thiết bị quân sự kiểu mới viện trợ cho XYZ. Nhưng sau khi đẩy lùi người Mĩ, thống nhất XYZ, nhà nước XYZ lại đem ánh mắt nhòm ngó các nước láng giềng, không chỉ đem quân xâm chiếm Campuchia còn phái binh khống chế Lào, thậm chí còn giương nanh vuốt về phía Hoa Hạ. Liên tiếp quấy nhiễu biên giới của chúng ta, đánh giết dân chúng vùng biên giới, bộ đội biên phòng, xâm lấn phá huỷ cột mốc biên giới của ta. Lãnh đạo XYZ còn phát rồ hô hào chiếm lấy Trường Giang lãnh thổ phía nam Hoa Hạ, hết thảy đều là phát ngôn ngông cuồng.
Cùng lúc đó, chính phủ XYZ còn nhằm vào Hoa kiều ra thủ đoạn, trục xuất rất nhiều Hoa Kiều, cướp đoạt tài sản, tịch thu đất đai của họ. Theo công tác thống kê sau đó, lúc ấy hơn hai trăm ngàn người bị trục xuất, trong đó gần một phần ba chết trên đường chạy nạn. Mà gần nhất là năm 1977, chính phủ Việt Nam từ hành động này thu lợi hơn ba tỷ đô la Mỹ. Sắp xếp tất cả các sự kiện, Hoa kiều ở XYZ có sáu bảy trăm ngàn người bị chết, tài sản tổn thất cao tới mười tỷ đô la Mỹ.
Bởi vì XYZ nhằm vào Hoa Hạ hàng loạt hành động điên cuồng, mới khiến cho Hoa Hạ năm 1979 bùng nổ cuộc chiến tự vệ phản công, sau đó kéo dài hơn mười năm, biên giới hai nước chiến tranh liên miên. Mãi cho đến những năm chín mươi, quan hệ giữa hai nước Hoa Hạ và Việt Nam mới từng bước khôi phục bình thường.
Tuy rằng nói quan hệ giữa hai nước trở lại bình thường, nhưng cũng không có nghĩa là người dân Hoa Hạ, đối với người Việt ăn cháo đá bát, liền tốt đẹp hơn. Phương Minh Viễn cực kỳ căm ghét người XYZ.
Ở kiếp trước Phương Minh Viễn, từng có câu nước Mĩ nuôi một bầy cừu, Hoa Hạ nuôi một bầy sói.
Nước Mĩ nuôi một đám cừu, chính là nói, kế hoạch Marshall của Mĩ, thông qua một lượng lớn tài chính tài trợ cho các quốc gia Châu Âu, chẳng những khiến các nước này sau chiến tranh khôi phục nhanh chóng, đồng thời cũng vì chính mình tìm kiến một nhóm liên minh ổn định. Tuy rằng trong thực tế, Mĩ và các nước này cũng có lúc xung đột, nhưng ở ngoài mặt vẫn còn duy trì lấy nước Mĩ dẫn đầu tình hình. Một khi nước Mĩ tiến hành chiến tranh ở nước ngoài, hoặc đưa người hoặc xuất tiền hoặc là phất cờ hò reo cổ vũ.
Hoa Hạ nuôi một đám chó sói. Còn lại là xây dựng đất nước sau chiến tranh cho đến cải cách mở cửa, Hoa Hạ viện trợ một loạt, ví dụ như Triều Tiên, XYZ, Anbani vv… có thể nói là ăn Hoa Hạ, uống Hoa Hạ, cuối cùng còn quay lại cắn Hoa Hạ.
Triều Tiên chẳng những về sau từ chối quân tình nguyện chiến tranh, còn làm mất cơ hội tổ chức thế vận hội năm 2000 tại Hoa Hạ, hướng về Sydney đưa ra phiếu bầu quan trọng khiến Hoa Hạ số phiếu sắp thành lại thất bại. Sau này, vấn đề hạt nhân còn khiến cho Hoa Hạ gặp vấn đề nan giải nhiều lần.
Triều Tiên sở hữu vũ khí hạt nhân, đối với che chở Hoa Hạ mà nói, ở quốc tế cũng chiếm không được lý lẽ, hiệp ước không mở rộng vũ khí hạt nhân đã được ký kết nhiều năm. Hơn nữa, đối với an ninh của Hoa Hạ mà nói, việc Triều Tiên có vũ khí hạt nhân cũng là việc vô cùng nguy hiểm.
Nếu nói Triều Tiên có vũ khí hạt nhân, như vậy có nghĩa là, ngoại trừ phía biển Nam Hải của Hoa Hạ , ba phía còn lại, láng giềng toàn bộ đều là các nước có vũ khí hạt nhân, là nước trong năm thành viên thường trực của thế giới, ở trong hình hình tồi tệ nhất.
Về phần Anbani, ánh sáng duy nhất của chủ nghĩa xã hội khoa học ở Châu Âu, từ năm 1954 , Hoa Hạ đã viện trợ kinh tế quân sự tương đương lúc đó hơn mười tỷ nhân dân tệ, nếu tính theo tỉ giá hiện nay thì đã là mấy trăm triệu tệ. Mà lúc ấy dân số Albania hơn hai triệu người, chia đều xuống trên đầu người tương đương với Hoa Hạ viện trợ mỗi người dân Anbani hơn bốn ngàn tệ, mà lúc đó thu nhập của người dân Hoa Hạ không đến một trăm ngàn tệ một năm, rất nhiều địa phương, nông dân làm một ngày mới có thể lấy tám phân tiền.
Đến năm 1978, Hoa Hạ viện trợ Anbani sắt thép xây dựng, phân bón, thuỷ tinh, đồng, giấy, nhựa, quân sự và mở cửa công nghiệp, xây dựng nhiều điện lực, than đá, dầu mỏ,
Máy móc, thiết bị, công nghiệp nhẹ, dệt may, vật liệu xây dựng, thông tin liên lạc, radio, TV và các phương tiện khác, tổng công hơn một trăm bốn mươi dự án, trong đó xây dựng có gần trăm cái.
Vì kiến thiết những dự án đó, Hoa Hạ lần lượt cử ra gần sáu ngàn chuyên gia, cũng vì Albania bồi dưỡng mấy ngàn nhân viên kỹ thuật nòng cốt, Hoa Hạ viện trợ một nhà máy phân bón sản lượng mỗi năm hai trăm ngàn tấn, chia đều cho mỗi hecta là bốn trăm
Kg, vượt xa quá mức số lượng phân bón mà đất canh tác nông thôn trong nước sử dụng.
Số lượng viện trợ cũng vượt xa thực tế cần, nghe nói lúc ấy Hoa Hạ viện trợ Anbani mười ngàn đại bác. Mà Albania là một quốc gia nhỏ trong lòng Châu Âu, diện tích lãnh thổ không đến ba mươi ngàn km vuông, nói thẳng ra là không bằng một thành phố trực thuộc trung ương của Hoa Hạ, dân số hơn hai triệu người, cho dù là mười người lấy một người chỉ vừa hơn hai trăm ngàn quân nhân, chia đều cho hai mươi người có một khẩu đại bác. Tỉ lệ lớn như vậy, chỉ sợ quân đội nước Mĩ và Liên Xô cũng không đạt được.
Hơn nữa không chỉ có như thế, người Albania đối với vật tư viện trợ của Hoa Hạ, một chút cũng không quý trọng, phân bón, lương thực, vật liệu thép, xi măng sử dụng hoang phí, dù sao bọn họ xem ra, cũng không hoàn lại mấy thứ này, đã không còn từ Hoa Hạ muốn là được nữa. Không chút nào nghĩ đến, người dân Hoa Hạ lúc đó đang trong tình huống khan hiếm vật tư như thế nào.
Rồi về sau này, người Albania ăn uống càng ngày càng nhiều, Hoa Hạ thật sự là không chịu nổi gánh nặng, đã giảm bớt viện trợ cho Albania, ở trong nước Albania đã có người công khai phê bình Hoa Hạ, còn bắt bớ sự trợ giúp của cán bộ Hoa Hạ. Albania gián đoạn tất cả mọi giao dịch mua bán, văn hoá giáo dục, khoa học kỹ thuật, chỉ giữ lại quan hệ ngoại giao ở cấp đại sứ. Quan hệ thân thiết từ năm 1956 đến nay hoàn toàn sụp đổ.
Hoa Hạ năm đó phải trả giá rất lớn nhưng cũng không có phục thù gì nhiều.
Cho nên sau này mọi người đều nói, Hoa Hạ nuôi một đám sói mắt trắng.
Mà người Việt Nam chắc chắn là một trong những con sói vô liêm sỉ nhất.
-Đáng ghét thằng nhãi con XYZ.
Trần Trung vẻ mặt tức giận đè thấp giọng nói. Y không ngờ mắng đứa nhỏ kia là một thằng hạ lưu. Trần Trung bọn họ từng ở biên giới tham chiến nhiều năm, đối với tiếng XYZ cũng hiểu được một ít.
Đám người Phương Minh Viễn vẻ mặt lại càng tức giận, đây không chỉ là ân oán giữa các cá nhân mà là liên quan tới toàn bộ dân tộc.!
-Phì, người XYZ còn không biết xấu hổ mà còn mắng mỏ người khác là dân tộc thấp kém.
Võ Hưng Quốc cười lạnh nói:
-Nếu không có chúng ta ở phía sau giúp đỡ, lúc đó bọn họ đã sớm bị người Mĩ phá huỷ. Bọn ăn cháo đá bát, không ngờ còn mặt mũi nói người khác.
-A!
Người Việt kia bị đứa nhỏ kêu gọi thảm thiết không ngừng, y dùng tay mạnh mẽ kéo ra, nhưng bị đứa nhỏ dùng sức giữ chặt, trong lúc nhất thời còn không thể thoát ra. Nhất là nhìn thấy xung quanh ánh mắt nhóm người vừa tới kia còn mang theo vài phần khinh miệt, có người cách đó không xa đối với y chỉ trỏ. Y thấy trong lòng càng thêm phẫn nộ.
Y ở XYZ cũng không phải là người thường, lúc này đến Hoa Hạ, là vì mục đích đối ngoại. Chẳng qua là thuận đường đến Phụng Nguyên nhìn xem tượng binh mã tiếng tăm lừng lẫy của Tần Thuỷ Hoàng, không ngờ lại bị thằng nhóc cắn được kêu khóc thảm thiết, thật là mất mặt. Chuyện này nếu truyền đến đoàn đại biểu, chính mình còn không trở thành trò cười cho người khác? Nghĩ đến đây trong lòng liền không khỏi liền can đảm nhìn đi hướng khác. Dù sao mình cũng coi như là nhân viên ngoại giao, ở Hoa Hạ được hưởng quyền miễn trừ, không phải Hoa Hạ luôn luôn hiếu khách sao?
Ở bên cạnh y, hai người đàn ông trung niên và một cô gái cũng hoảng loạn, giúp đỡ y lôi kéo đứa trẻ ra, cao giọng gọi cảnh sát, cô kia lại một phen bị đánh ngã xuống đất, đầu óc choáng váng, giọng the thé kêu đứa nhỏ. Chỉ có điều người phụ nữ kia bị tên người Việt Nam tát cho một cái, lỗ tai ong ong ảnh hưởng, ánh mắt mờ mịt vô thần, nào đâu biết cô nói cái gì.
-Tiểu Lữ, không được đem thằng nhỏ đánh hôn mê. Còn tiếp tục như vậy nữa, nó sẽ cắn cậu Nguyễn chảy máu.
Phát hiện người XYZ kia khuôn mặt càng ngày càng méo, trong hai người trung niên to béo, một lớn tiếng nói.
-Chuyện này…
Người còn lại ngây người một chút, ngập ngừng nói. Đứa trẻ này chắc cũng chừng bảy tám tuổi, tại đây trước mặt công chúng, một người lớn, đánh ngất đứa nhỏ, thì này là loại chuyện gì?
-Sự cố cấp bách. Cậu có hiểu không! Cứ để như thế này sẽ thành sự kiện chính trị.
Người to béo mướt mồ hôi nói.
Người còn lại chần chừ một lát, nghiến chặt răng, vừa mới giơ tay, đã thấy người XYZ kia đánh một quyền trên đầu đứa nhỏ.