Trùm Tài Nguyên

Chương 239: Sấm sét giữa ngày nắng




Khi ánh nắng mặt trời chiếu vào giường bệnh, hai y tá trẻ trung xinh đẹp khẽ bước vào phòng quét dọn phòng bệnh cao cấp có cả phòng vệ sinh, Nguyễn Mộng Đắc lúc này tỉnh lại từ trong giấc mơ.
Hôm trước, anh ta bị Phương Minh Viễn đá mấy cái quỵ trước Viện bảo tàng trưng bày binh mã Tần Thủy Hoàng, kỳ thật về sau khi Chủ tịch quận khu Ly Sơn Vương Kiến Quân đến, anh ta đã trở lại bình thường, chỉ có điều là bị một người thanh niên trong chốc lát đánh anh ta ngã xuống mặt đất, đối với anh ta người quân nhân XYZ đã từng đạt danh hiệu quân sự thứ 3 trên thế giới mà nói, thực sự là quá mất mặt! Tuy nói, Phương Minh Viễn chiếm lợi thế, nhưng trong lòng Nguyễn Mộng Đắc cũng rất rõ, thật sự muốn đánh, bản thân sợ rằng cũng không chiếm được ưu thế gì. Cho nên, anh ta đành nằm trên mặt đất, không đứng dậy.
Tuy nhiên sự phát triển của sự việc về sau, vẫn là ngoài dự liệu, người thanh niên đó đánh ngã anh ta, không ngờ nhìn dáng vẻ không phải người bình thường. Thị trưởng vùng Lý Sơn đó cười không ngờ cái mặt già nua đó cười tươi như một đóa hoa! Mà lúc đó Kiều Sơn và Vương Lý ở đây thì nhanh chóng giống như bị rút gân, ngồi tê liệt trên mặt đất! Ngay cả mấy người nhân viên chính quyền đi cùng anh ta như Vương Bồ Yến, sắc mặt cũng biến đổi cực kỳ kỳ quái. Cũng may mấy người bọn họ còn chưa quên mình, để mình sang một bên.
Sau đó, trong tiếng cười lớn của đám người Vương Kiến Quân, người thanh niên đánh ngã anh ta, còn có hai người trung niên ngăn anh ta khi đó, liền thản nhiên đi như vậy! để lại cho mọi người những sắc mặt khác nhau.
Vuơng Kiến Quân lúc này mới lập tức gọi xe đưa anh ta đến Bệnh viện nhân dân thứ nhất vùng Ly Sơn, và đưa vào phòng bệnh cao cấp.
Các lãnh đạo bệnh viện của bệnh viện nhân dân thứ nhất vùng Ly Sơn, lập tức sắp xếp người trong bệnh viện, tiến hành kiểm tra toàn diện đối với Nguyễn Mộng Đắc, cuối cùng đưa ra kết luận, Nguyễn Mộng Đắc không hề bị bao nhiêu tổn thương thực sự, chỉ có điều để lại một vài chổ sưng đỏ trên người, miễn cưỡng có thể xem là một tổn thương nhẹ, mấy cú đá của Phương Minh Viễn có thể nói là tướng đối có kỹ năng, chính là khiến cho Nguyễn Mộng Đắc lúc đó đau đớn, nhưng sau lại để lại vết thương không rõ ràng.
Trưởng đoàn đại biểu ngoại giao đang ở trong thành phố Phụng Nguyên, Phó trưởng đoàn và lãnh đạo chủ chốt nghe thấy tin tức lập tức chạy đến Bênh viện nhân dân 1 vùng Ly Sơn. Trưởng đoàn đoàn đại biểu Nguyễn Đông Hà sau khi nghe xong báo cáo của anh ta, lúc đó đã làm rớt ly trà trong tay! Lập tức tỏ vẻ, chính thức đưa ra kháng nghị nghiêm trọng hướng đến Bộ ngoại giao Hoa Hạ! Yêu cầu người Hoa Hạ phải chịu nhận lỗi với Nguyễn Mộng Đắc, và nghiêm túc trừng phạt hung thủ ra tay đánh người!
Lúc ấy Nguyễn Mộng Đắc trong lòng mừng thầm, việc mà Nguyễn Đông Hà đã làm, đúng là việc anh ta dự định giật giây để Nguyễn Đông Hà làm. Nguyễn Mộng Đắc tin rằng, có Nguyễn Đông Hà, Bộ trưởng ngoại giao chính phủ XYZ này ra mặt, những người ngu xuẩn của Bộ ngoại giao Hoa Hạ nhất định sẽ sợ tới mức không biết gì cả, cho dù là không thể kỷ luật người ra tay, cũng có thể tạo ra một số phiền phức cho hắn. Đồng thời, chính phủ XYZ có thể thu hoạch được càng nhiều lợi ích từ bên trong.
Cho nên, Nguyễn Mộng Đắc hai ngày này nằm trên giường, trong lòng ngoài sự căm giận Phương Minh Viễn ra, lại sống khá dễ chịu! Môi trường ở đây thoải mái, thức ăn cũng rất ngon, còn có một nhóm y tá Hoa Hạ trẻ trung xinh đẹp bao quanh, mong muốn khi anh ta già, bên cạnh cũng có mấy người đứng hầu hạ như thế này.
Hơn nữa Nguyễn Mông Đắc cũng không thể không thừa nhận, những y tá này, không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, thân hình rất tuyệt, hơn nữa mỗi người đều tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, khiến người ta nhìn mà thích. Nguyễn Mộng Đắc tự nhận thấy anh ta trong nước ít nam nhiều nữ, cũng duyệt qua rất nhiều con gái, nhưng có thể đạt đến tiêu chuẩn như các y tá, thật sự không nhiều!
Nguyễn Mộng Đắc còn nghe nói, hiện giờ anh ta nhập vào phòng bệnh này, là phòng cao cấp nhất của Bệnh viện nhân dân 1 vùng Ly Sơn, chỉ có chí ít cũng phải là cán bộ cấp Phó Quận trong thành phố Phụng Nguyên mới có thể được hưởng thụ. Đương nhiên rồi, điều này không có nghĩa là trong vùng Ly Sơn không có phòng bệnh cho cán bộ cao cấp, nhưng đó đều là các Ủy ban, quân khu trong Viện an dưỡng trong vùng Ly Sơn, và không mở rộng ra bên ngoài.
Nguyễn Mộng Đắc đương nhiên không phải người quê mùa chưa từng gặp trên đời, ở XYZ, những Bệnh viện an dưỡng đó chỉ dành cho cán bộ cấp cao hưởng thụ, anh ta cũng theo người nhà đi qua không ít lần. Chỉ có điều anh ta kinh ngạc, giống như Phụng Nguyên, nằm ở vùng đất liền Tây Bắc Hoa Hạ, nơi mà kinh tế khá lạc hậu lại có thể cung cấp được một phòng bệnh cán bộ cao cấp như vậy. Mà ở XYZ, ngoài thủ đô và các thành phố kinh tế phát triển ra, hệ thống chữa bệnh những vùng khác không thể có!
Những năm gần đây Hoa Hạ cải cách mở cửa, bât kể nói gì đi nữa, thực lực quốc dân về kinh tế vẫn tăng không ít!
Nguyễn Mộng Đắc cũng không thể không thừa nhận điểm này. Biên giới 10 năm luân chiến, làm hao tổn nhiều đến chính trị của chính phủ XYZ, sở dĩ khôi phục mối quan hệ bình thường với Hoa Hạ, không có sự ủng hộ của Liên Xô là một mặt, mặt khác cũng là chính phủ XYZthực sự là nghèo rồi!
Lần này, đoàn địa biểu XYZđến thăm Hoa Hạ, mục đích chủ yếu là về sự hợp tác kinh tế. Tuy nói, biên giới hai nước đã ngừng bắn, nhưng thời kỳ chiến tranh năm đó đã lưu lại rất nhiều mìn, đạn điếc vẫn gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng với cuộc sống bình thường của dân hai bên biên giới, hơn nữa sự thù hận của người dân Hoa Hạ với XYZ, cũng hạn chế sự tăng trưởng về kim ngạch xuất nhập khẩu của hai nước.
Tuy nói, từ lập trường chính phủ XYZ, bọn họ không hề muốn nhập khẩu hàng hóa của Hoa Hạ, khiến cho lượng lớn đôla Mỹ bị người Hoa Hạ giành đi, nhưng chính phủ XYZ hiện giờ, vấn đề tài chính eo hẹp, cơ bản là không có nhiều tiền mua sản phẩm của nước Âu Mỹ từ thị trường quốc tế. Sản phẩm của Hoa Hạ tuy chất lượng, về tính năng có sự chênh lệch nhất định với sản phẩm của nước Âu Mỹ, nhưng sự chênh lệch về giá tiền càng lớn! Chính phủ XYZvề tài chính như lấy trứng chọi đá lúc này cũng không có sự lựa chọn tốt hơn.
Lần này đoàn đại biểu XYZđến thăm Hoa Hạ, đi Bắc Kinh trước, chỉ có điều đàm phán mấy ngày, chính phủ Hoa Hạ đã ra đòn rất đau, và chính phủ XYZ không đạt được nguyện vọng về một số giá cả xuất khẩu thiết bị máy móc. Vì vậy theo yêu cầu bên XYZ, hai bên lại chuyển đến tỉnh Tần Tây tiếp tục đàm phán.
xảy ra chuyện với mình như vậy, đối với đoàn đại biểu XYZ, tuy là một sự sỉ nhục, nhưng đồng thời chắc chắn cũng là một cơ hội. Chính phủ Hoa Hạ, để trấn an sự phẫn nộ của người XYZ, phải đưa ra một số nhượng bộ mang tính thực chất. Đến lúc đó, quyền chủ động đàm phán đã đến bên mình, thành tích của chính của mình đương nhiên là không thể gạt bỏ! Mà điều này có nghĩa là, tiền đồ sáng lạng ở phía trước!
Nghĩ đến đây, trong lòng Nguyễn Mộng Đắc lại không khỏi có chút hối hận, những điều này đều là những điều về sau anh ta nằm trên giường bệnh phân tích ra, nếu lúc đó có thể nghĩ được, thì liều mạng ăn đau cũng phải đá lại đối phương mấy cái, tốt nhất là bị thương mà có thể thấy rõ, như vậy, chẳng phải là tốt hơn sao?
Hơn nữa hai ngày này anh ta cũng biết được từ người trong đoàn đại biểu đến thăm anh ta, lúc đó người thanh niên đó đánh anh ta, đúng là cháu ruột nhà họ Phương đại cổ đông Tập đoàn Carrefour! Tuy nói Nguyễn Mộng Đắc là người XYZ, nhưng anh ta cũng biết, những năm gần đây, Hoa Hạ có một Tập đoàn Carrefour, tốc độ phát triển cực kỳ chóng mặt, từ một huyện của tỉnh Tần Tây, phát triển đến trải rộng trên toàn quốc gia Hoa Hạ.
Sau khi biết được thông tin này, nói thật, Nguyễn Mộng Đắc thất vọng rất nhiều, cũng không tránh khỏi có chút vui mừng-----Tuy nói, mục tiêu tống Phương Minh Viễn vào nhà giam đã không trở thành hiện thực, nhưng điều này lại là một cơ hội lừa đảo lớn.
Nguyễn Mộng Đắc hai ngày này đều đang đợi, đợi chính quyền tỉnh ủy tỉnh Tần Tây bàn điều kiện với anh ta, đợi người bên nhà họ Phương đến bàn điều kiện với mình, nhưng điều khiến anh ta cảm thấy kỳ lạ là, ngày anh ta nhập viện, chính quyền tỉnh ủy tỉnh Tần Tây vẫn có một vị cán bộ cấp Phó tỉnh đại diện cho các lãnh đạo chính quyền tỉnh ủy đến thăm, nhưng về sau, thì không có cán bộ nào giống như vậy đến nữa.
Còn người nhà họ Phương, anh ta đợi đến dài cổ ra, nhưng vẫn không thấy bóng dáng ai!
Điều này khiến trong lòng Nguyễn Mộng Đắc có chút dự cảm không hay, nhưng anh ta lại cảm thấy điều này không có khả năng, chính phủ Hoa Hạ không phải luôn có thể diện tốt sao? Chính vì “ Thừa nhận Đài Loan là lãnh thổ không thể chia cắt của Hoa Hạ”, cũng có thể lấy ra một khoản viện trợ lớn, có lợi cho quốc gia khác.
Tuy nói, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, có câu này hay không, thật sự đâu có quan trọng phải không? Đông Đức năm đó, có thể nói có được sự thừa nhận của hầu hết các quốc gia trên thế giới, và xây dựng mối quan hệ ngoại giao cấp đại sứ, nhưng về sau, khi Tây Đức thâu tóm Đông Đức, cũng có thấy quốc gia nào đứng ra phản đối đâu?
Chính mình thân là thành viên chính thức của đoàn đại biểu XYZ đi viếng thăm Hoa Hạ, vô tình gặp vụ ẩu đả của đối phương trong biên giới Hoa Hạ, đây có thể là sự kiện ngoại giao cực kỳ quyết liệt, chính phủ Hoa Hạ vì không tuyên dương sự việc này, thì phải trấn an mình và chính phủ! Tập đoàn Carrefour cho dù có thực lực, cũng có thể lộng hành như vậy sao? Có thể kháng cự Trung ương sao?
Nguyễn Mộng Đắc an ủi như vậy nói với chính mình.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra không hề có tiếng động, Nguyễn Mộng Đắc lúc này nhìn thấy, thẳng đến Nguyễn Trường Hà sắc mặt trầm ngâm đứng trước giường.
-Bộ trưởng Nguyễn? Ngài đến đây có chuyện gì?
Nguyễn Mộng Đắc không hề đứng dậy, vẫn nằm trên giường nói, điều này không phải anh ta nói khoác, mà là Nguyễn Trường Hà đã từng nói với anh ta, mặc dù nói kết quả kiểm tra của anh ta cho thấy, anh ta không hề chịu tổn thương thực sự gì đó, cũng chỉ là đau ngoài da thịt, nhưng nếu định gây áp lực cho chính phủ, vậy thì diễn phải diễn cho hết bài! Đừng giống như chính phủ Hoa Hạ, một mặt nói phải nghiêm khắc trừng trị người chịu trách nhiệm phạm pháp luật và trái kỷ cương, mặt khác lại đem chuyện này để sang một bên, sau đó sau hai, ba tháng, lại được bổ nhiệm làm quan ở nơi khác, thật sự lấy quốc dân làm trò đùa.
Hơn nữa Nguyễn Mộng Đắc cũng không biết, có người Hoa Hạ cùng Nguyễn Trường Hà đến đây.
Nguyễn Trường Hà sắc mặt trầm ngâm vỗ vỗ đùi Nguyễn Mộng Đắc nói:
-Đứng dậy đi, một lát nữa theo tôi ra viện!
-Ra viện? sự việc đã giải quyết rồi?
Nguyễn Mộng Đắc kinh ngạc nói.
-Không có!
Nguyễn Trường Hà tức giận nói
-Chẳng qua hôm nay anh phải trở về nước, thời gian khá gấp, nhanh chóng thay quần áo đi!
Nguyễn Mộng Đắc giật mình há hốc mồm, ngay cả đầu lưỡi trong miệng cũng không thấy. Một lúc lâu sau mới phản ứng lại nói:
-Bộ trưởng, vì sao?
Sự việc nếu chưa giải quyết, người chịu khổ trong chuyện này như anh ta lại phải bị đuổi đi, chuyện này là thế nào chứ?
-Bộ ngoại giao Hoa Hạ đã chính thức trả lời kháng nghị của chúng ta! Bọn họ cho rằng, anh ẩu đả với người Hoa Hạ trước mặt dân chúng, ý đồ ẩu đả trẻ vị thành niên, còn công kích những người đã đến ngăn chặn hành vi này của anh, những điều này đã xúc phạm nghiêm trọng đến luật pháp của Hoa Hạ! xem xét đến anh là nhân viên ngoại giao, căn cứ theo công ước quốc tế, được hưởng quyền miễn giảm, cho nên quyết định lập tức trục xuất anh ra khỏi biên giới! nếu nói trong thời gian thông báo, anh vẫn không rời khỏi đất Hoa Hạ, sẽ chính thức truy cứu trách nhiệm hình sự của anh!
Nguyễn Trường Hà nghiến răng nghiến lợi nói.
-hả?
Nguyễn Mộng Đắc đơ người! Đây là chính phủ Hoa Hạ sao? Bọn họ không phải luôn khoan dung hết mức với những việc như vậy sao? Ngay cả người nước ngoài bình thường ở Hoa Hạ cũng có thể hưởng sự đãi ngộ như lãnh đạo của siêu quốc dân, bản thân là thành viên chính thức của Đoàn ngoại giao, làm sao có thể bị ép trục xuất?
-Điều này là không thể!
Nguyễn Mộng Đắc lập tức ngồi dậy, khó có thể tin kêu lên.
-Nhảm nhí! Ý của anh là tôi đang lừa anh?
Hai hàng lông mày Nguyễn Trường Hà lập tức dựng đứng lên. Tuy nói khi biết được thông tin này, phản ứng của anh ta cũng không tốt hơn Nguyễn Mộng Đắc, nhưng anh ta lại tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ, Nguyễn Mộng Đắc hoài nghi với uy quyền của mình.
-Không không không, Bộ trưởng, tôi không có ý đó!
Nguyễn Mộng Đắc cũng ý thức được lời nói của mình hơi quá đáng, vội vàng xua tay nói.
-Tôi mặc kệ anh có ý gì, lập tức ra khỏi giường thu dọn đồ đạc đi! Anh nhất định phải lên máy bay trước 3h chiều! Nếu không…
Nguyễn Trường Hà không nói thêm gì nữa, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng!
Nguyễn Trường Hà cũng không hiểu, vì sao thái độ của chính phủ Hoa Hạ đột nhiên thay đổi đến cứng rắn như vậy, không ngờ vì một người thanh niên, không tiếc lật mặt với XYZ! Anh ta đa nghe nói rồi, chính phủ Hoa Hạ đã nghiêm trị những nhân viên công tác của chính phủ ngày đi cùng Nguyễn Mộng Đắc đến Viện bảo tàng trưng bày binh mã Tần Thủy Hoàng, ba người chẳng những bị đình chức, hơn nữa nghe nói liên tục đưa ra trừng phạt trước mặt mọi người. Mà Chánh văn phòng của Thị trường vùng Ly Sơn, còn có Chính ủy Cục cảnh sát thì bị khai trừ, nghe nói còn muốn truy cứu bọn họ không làm trọn trách nhiệm. Ngay cả Quận ủy vùng Ly Sơn và Thị trưởng cũng vì vậy mà bị thông báo xử phạt! và vị Phó cục trưởng đứng bên Phương Minh Viễn lúc đó chẳng những không bị tội, mà còn tiếp nhận chức Chính ủy!
Nhìn tư thế này, nếu nói Nguyễn Mộng Đắc vẫn chưa lên mấy bay trước 3h chiều, e rằng thật sự phải có hành động gì! Lần này anh ta đem đoàn đi viếng thăm Hoa Hạ, thành viên đoàn đại biểu bị đánh trên đường, thì đã đủ mất mặt rồi, nếu là Nguyễn Mộng Đắc lại để cảnh sát Hoa Hạ giam giữ lại, cho dù chỉ là mấy tiếng, đó đều là một sự sỉ nhục, sợ rằng khi trở lại trong nước, cũng chính là lúc chính mình bị mắng như chó, có khi chỗ đứng không vững! Cho nên Nguyễn Trường Hà không hề dám chậm trễ, đích thân đến đốc thúc Nguyễn Mộng Đắc!
Nguyễn Mộng Đắc không dám nói thêm gì nữa, vội vàng nhảy xuống giường, thu dọn đồ đạc của mình, theo sau Nguyễn Trường Hà ra khỏi cửa!
-Ai ya, các anh phải đi sao?
Cửa phòng đột nhiên bị người ta mở ra, Phương Minh Viễn đứng trước cửa, nhìn hai người, vẻ mặt kinh ngạc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.