Dự báo thời tiết là có tuyết nhỏ, cuối cùng lại trở thành đợt tuyết rơi lớn nhất ở Phụng Nguyên từ đầu mùa đông đến giờ, đợi đến ngày hôm sau mặt trời hiện ra các ngọn núi, sông ngòi, đường sá, đồng ruộng tất cả đều phủ một màu tuyết trắng. Thế nhưng, bầu trời gió tuyết tuy đã nhẹ đi nhưng những mẩu tuyết nhỏ vẫn tung bay. Phương Minh Viễn nghĩ đến Trịnh Gia Nghi mong đợi tuyết đến, buổi tối đã đặc biệt dặn dò, trong viện tuyết rơi buổi sáng không cần vội vã dọn dẹp.
Triệu Nhã và các cô buổi sáng thức dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ một trời đầy tuyết bay, cả bọn đều vui mừng vô cùng. Nhất là Trịnh Gia Nghi lại càng vui vẻ bộc lộ trong lời nói. Chỉ có Phương Minh Viễn hai hàng lông mày nhăn lại mang theo một tia mệt mỏi. Đối với chuyện Lâm Liên đi coi mắt, hắn hôm qua suy nghĩ cả một đêm vẫn chưa có phương pháp gì khả thi để không làm kinh động người nhà họ Lâm nhưng vẫn có thể quấy thất bại lần coi mắt này.
- Thật sự là tuyết rất lớn nha.
Trịnh Gia Nghi vừa ăn điểm tâm, ánh mắt thỉnh thoảng vẫn hướng nhìn ra cửa sổ. Đối với một người Hồng K ông mà nói, tuyết lớn như vậy thật sự là vô cùng hấp dẫn.
- Đây có thể nói là tuyết rơi lớn nhất ở Phụng Nguyên từ đầu mùa đến nay. Nhưng tôi nhớ, năm ngoái tuyết rơi so với lần này còn lớn hơn không ít đâu. Nhưng mấy năm nay, tuyết càng ngày càng ít.
Triệu Nhã nhìn ngoài cửa sổ nói.
- Khí hậu toàn cầu nóng lên, thời tiết biến đổi thất thường.
Phùng Thiện nhìn Phương Minh Viễn không tập trung tư tưởng nhỏ giọng nói.
Lâm Dung buổi tối tất nhiên là quay về nhà mình, mà bởi vì trận đại tuyết này, chạy xe trên đường không tiện, Phương Minh Viễn đã bảo cô hôm này khỏi tới, ở tại nhà xử lý công việc. Cho nên trên bàn cơm chỉ có bốn người họ. Còn ông cụ Phương, đã ăn xong điểm tâm từ sớm, bận rộn công việc của mỗi người nên đều đã đi trước.
- Minh Viễn, hôm nay chúng ta làm cái gì đây?
Triệu Nhã nhìn Phương Minh Viễn nhẹ giọng hỏi han:
- Gia Nghi chưa từng thấy qua tuyết lớn như vậy nên muốn đi ra ngoài một chút.
Tất cả mọi người nhìn đến Phương Minh Viễn từ ngày hôm qua bộ dạng đã có vẻ thất thần, tuy rằng không biết nguyên nhân.
- Đi ra ngoài một lát? Cũng tốt.
Phương Minh Viễn nhìn tuyết ngoài cửa sổ, đã rơi dày mấy phân, nhưng hoàn toàn không quá mắt cá chân. Tuyết lớn như vậy, mấy năm rồi cũng ít khi có, hơn nữa chắc chắn rằng sau này sẽ ngày càng ít.
- Các cô mặc ấm lên một chút, thay ủng cao, chúng ta đi ra ngoài một chút.
Phương Minh Viễn nói. Hắn cũng là có chút đau đầu, muốn đi ra ngoài thay đổi không khí.
Ba cô lập tức nhảy lên, đem đồ ăn trên bàn dọn hết xuống phòng bếp, nhảy nhót hoan hô chạy về phòng mình.
Bầu trời tuy còn tuyết bay lác đác, nhưng không khí cũng trở nên trong lành, một luồng không khí lạnh mát mẻ tràn vào trong phổi, lập tức làm tinh thần người ta phấn chấn.
Trịnh Gia Nghi ở vương quốc Anh, cũng chưa từng thấy qua tuyết lớn như vậy, liền giống như một con thỏ vui sướng, nhảy lên nhảy xuống trên đống tuyết, thậm chí còn bổ nhào cả người xuống trên đám tuyết, ấn xuống cho tới khi ra hình người rồi cười khoái chí. Bị ảnh hưởng bởi cảm xúc vui vẻ của cô, tâm tình của Phương Minh Viễn cũng thư thái nhiều. Nước lên đất chặn, binh tới tướng chặn. Chỉ cần chính mình và Lâm Liên tình cảm thâm sâu, làm sao lại sợ một tên công tử bột của phó chủ tịch thành phố.
- Xem đánh.
Triệu Nhã đưa lên một quả cầu tuyết, nhân lúc Phương Minh Viễn không chú ý, một tiếng hét ném tới.
Đã ném đi mất.
Phương Minh Viễn theo bản năng nghiêng đầu né quả cầu tuyết bay sát qua ngang tai hắn, lại dính trúng trên đầu Phùng Thiện đứng phía sau hắn. “Bộp” lập tức tan ra, làm cho Phùng Thiện trên đầu đầy bông tuyết.
-Tiểu Nhã.
Phùng thiện tất nhiên cũng sẽ không thua kém, lập tức còn sấn tới, hai người náo loạn kinh khủng, Trịnh Gia Nghi cũng chủ động tham gia vào. Phương Minh Viễn hai tay đầu hàng, mỉm cười nhìn các cô. Đối với cầu tuyết các cô ném tới chỉ có tránh chứ không ném trả. Triệu Nhã ném liên tục vài quả cầu tuyết cũng không ném trúng Phương Minh Viễn, tức giận cô liền tới lôi kéo Trịnh Gia Nghi và Phùng Thiện, ba người hướng Phương Minh Viễn vây đuổi chặn, cầu tuyết bay múa đầy trời, Phương Minh Viễn tránh trái tránh phải, mà vẫn còn bị các cô ném trúng vài lần.
Mấy người cứ như vậy cãi nhau ầm ĩ mà từ sân nhà họ Phương đi ra tới bên ngoài.
Biệt thự của nhà họ Phương nằm ở dưới chân núi, lúc xây dựng biệt thự, nơi đây vẫn là một mảnh đất vườn, trải qua mấy năm phát triển, hiện giờ nơi này đã trở thành khu dân cư xa hoa nổi danh của thành phố Phụng Nguyên. Thỉnh thoảng lại có thể thấy một vài chiếc xe danh giá đi qua đi lại.
Mấy người đi ra còn sớm, trên đường tuyết còn không có nhiều vết bẩn. Nhưng thật ra có thể nhìn thấy một số công nhân, ở trên đường quét tuyết.
- Tuyết rất lớn như vầy có ảnh hưởng đến giao thông không?
Trịnh Gia Nghi nhìn con đường quốc lộ tới chân trời vẫn đang trắng tuyết bao trùm hỏi. Cô đã nghe Triệu Nhã và hai người kia nói qua, ở Phương Bắc, đôi khi tuyết lớn cũng trở thành tai hoạ, làm gián đoạn giao thông. Nơi này cách trung tâm Ly Sơn còn chưa đến hơn mười km.
- Không có việc gì, Minh Viễn là lo lắng xe mở đường chậm, chị Dung ở trên đường lãng phí thời gian lâu mới không cho chị ấy tới.
Triệu Nhã an ủi nói:
- Cô nếu thật sự muốn vào thành chúng ta đi xe việt dã được đó. Ga-ra của Minh Viễn còn có mấy xe rất chất lượng. Đừng nói tuyết như vầy, mà có dày hơn mấy phân nữa cũng không có vấn đề gì.
- Tôi không nghĩ muốn vào thành phố, chỉ có điều nghĩ, nếu hôm nay có thể lên đỉnh núi Phong hoả đài, nhìn ngắm quang cảnh xa xa, chắc chắn là rất đẹp.
Trịnh Gia Nghi chần chứ một lát nói.
- Hả?
Triệu Nhã và Phùng Thiện đồng thanh nói. Tuy nhiên hai người chỉ đưa mắt nhìn nhau, trên mặt cũng biểu lộ một chút mong chờ.
- Minh Viễn.
Triệu Nhã quay đầu la lên.
Phương Minh Viễn ngẫm nghĩ một chút, ý tưởng này của Trịnh Gia Nghi thật là có vài phần làm người ta động lòng, tuy rằng chưa từng có chuyện sau tuyết rơi trèo lên quá đỉnh Ly Sơn, nhưng tưởng tượng một chút, cũng có thể nghĩ đến, nếu lúc này đứng trên đỉnh núi cao nhất, nhìn xuống phía dưới xa xa một dải trắng bạc hùng vĩ.
- Đi thì có thể. Tuy nhiên sau tuyết rơi mà leo núi, đường núi sẽ không sạch, hơn nữa sẽ rất trơn trượt, nhất định là có nguy hiểm.
Phương Minh Viễn nhìn ba cô nói:
- Đặc biệt là lúc xuống núi ước chừng rất vất vả. Tôi khuyên các cô vẫn là không nên đi. Sắp đến lễ tết, nếu bị va chạm, vậy sẽ không tốt.
Đừng nói nếu Trịnh Gia Nghi vì vậy mà bị thương, mình làm sao có thể giải thích với ông cụ Trịnh. Nếu như Trịnh Nhã và Phùng Thiện có bị trầy xước gì, chính mình cũng đau lòng không thôi.
- Vậy chúng ta có thể không lên đỉnh núi, ví dụ như đến đài vũ trang thì sao. Đường dưới núi còn khá gọn, hai bên cũng có lan can, đứng lên cũng không có vấn đề gì.
Triệu Nhã ôm cánh tay Phương Minh Viễn, lên tiếng năn nỉ.
Phương Minh Viễn xoa xoa cằm, đề nghị này thật ra không tệ, dưới núi tới đài vũ trang quả thật như lời của Triệu Nhã nói, khá sạch, hơn nữa hai bên đường còn có lan can, chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ không gặp chuyện không may. Hắn nhìn vẻ mặt chờ đợi của Trịnh Gia Nghi gật gật đầu.
- Thật tốt quá.
Trịnh Gia Nghi hưng phấn nhảy dựng lên, chạy vọt tới, hung hăng hôn một cái trên mặt Phương Minh Viễn nói:
- Rất cảm ơn anh.
Tuy rằng nói, cách quần áo rất dày, Phương Minh Viễn vẫn có thể cảm nhận được một bộ phong tình cuả con gái đè ép trên cánh tay mình.
Sau khi hôn một cái, hưng phấn qua đi Trịnh Gia Nghi hơi ngượng ngùng nhìn trân trân Triệu Nhã và Phùng Thiện, thấp giọng nói:
- Rất xin lỗi, tôi quá cao hứng.
- Không có việc gì, không có việc gì.
Triệu Nhã và Phùng Thiện mặc dù trong lòng có chút giấm chua, nhưng các cô cũng không phải đối với người nước ngoài hoàn toàn không biết gì, người nước ngoài gặp nhau ôm hôn cũng đều biết, chỉ có thể coi đây là Trịnh Gia Nghi nhất thời kích động.
Ngay lúc này một chiếc BMW êm ru không một tiếng động dừng ở ven đường, kính xe mở ra, từ bên trong một người trẻ tuổi thò đầu ra, nhìn mấy người Phương Minh Viễn cười nói:
- Các bạn là muốn vào thành sao, tôi có thể cho đi nhờ một đoạn.
Phương Minh Viễn không nhịn nổi cười khoát tay nói:
- Cảm ơn , chúng tôi có xe.
Người trẻ tuổi kia buông tay lái, mở cửa kính xe rộng hơn nữa, ánh mắt không rời ba cô gái bên cạnh. Phương Minh Viễn trong lòng có chút không hài lòng.
- Bang.
Người trẻ tuổi đẩy cửa xe ra, nhìn trên mặt đất đọng đầy tuyết, nhíu nhíu mày, vẫn là bước ra. Đứng bên cạnh Phương Minh Viễn, tiện tay đưa gói thuốc cho Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn để ý tới nhãn hiệu gói thuốc là của Hoa Hạ, thuốc lá Hoa Hạ tuy không phải là cung cấp nhiều nhất cho các nhà lãnh đạo hưởng dùng đặc biệt, nhưng ở chợ thuốc lá cũng có giá cao nhất, một gói được hơn hai ngàn tệ. Ở Hoa Hạ năm 1996, đây cũng có thể nói là giá trên trời.
- Không hút thuốc lá! Cảm ơn!
Phương Minh Viễn từ chối nói.
Người trẻ tuổi thuận tay lấy cho mình một điếu, hít một ngụm thật sâu nói:
- Xưng hô như thế nào đây? Tôi tên là Quản Chí Thành. Mấy cô gái này là gì của cậu?
Phương Minh Viễn liếc anh ta một cái, lời này nghe sao ngứa lỗ tai, cái gì kêu “ mấy cô gái này là gì của cậu?” Có như vậy hỏi người ta sao? Phương Minh Viễn vốn không có phản ứng. Ba cô gái cũng lộ ra vẻ mặt bất mãn.
-Lục tiểu Nhã, Minh Viễn, chúng ta trở về đi, chuẩn bị chuẩn bị đi ra ngoài.
Phùng Thiện nói.
Quản Chí Thành vỗ vỗ bả vai Phương Minh Viễn, đầy thâm ý nói:
- Người anh em, nuốt quá lớn dễ ngẹn!
Phương Minh Viễn lui một bước, phủi vai của mình, lạnh lùng nói:
- Anh đụng đến tôi, tất biết tôi sẽ chống?
Lúc này Phương Minh Viễn mới chú ý tới bộ dạng của Quản Chí Thành tương xứng như một công tử bột, chỉ có điều đôi mắt kia, có vẻ vô cùng lợi hại, lúc nhìn vào ba cô gái, lại mang theo vài phần tham lam.
Quản Chí Thành hơi run một chút, mỉm cười hai tiếng haha, Phương Minh Viễn trả lời, có chút ra ngoài dự liệu của y.
- Xem ra cậu không biết tôi Quản Chí Thành là ai, tôi cũng không ức hiếp cậu, trở về hỏi cho rõ. Cậu sẽ biết cậu có bao nhiêu may mắn.
-Con người thì đều có tâm yêu thích cái đẹp , nhưng tham lam cũng là tội lớn nhất, tôi mặc kệ anh là ai, tôi hy vọng anh biến mất khỏi mắt tôi. Hoặc là anh hy vọng tôi đem anh ném lại vào xe?
Phương Minh Viễn châm chọc đáp.
Quản Chí Thành mặt khẽ biến sắc, cười lạnh nói:
- Tốt, lời của cậu tôi nhớ kỹ. Chúng ta gặp lại sau.