Lâm Liên trưa ngày 28 tháng 1 bay từ thành phố Thượng Hải đến sân bay Phụng Nguyên, cùng đến với cô ta, còn có Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly! Đương nhiên rồi, ba người còn đem theo đội làm việc của mỗi người, tổng cộng lên đến hơn 40 người!
Phương Minh Viễn và Lâm Dung đích thân đi sân bay Phụng Nguyên nhận máy, chỉ đáng tiếc trên đường do tuyết đóng băng chưa tan chảy hết, hơn nữa xe cộ đông nghịt, khi đợi bọn họ đến sân bay Phụng Nguyên, Lâm Liên bọn họ đã đợi mười mấy phút trong đại sảnh của sân bay.
-Chị.
Vừa nhìn thấy Lâm Liên, Lâm Dung giống như chú chim nhỏ sổ lồng chạy qua và ôm lấy Lâm Liên.
Phương Minh Viễn lại chú ý thấy, ở bên cạnh Lâm Liên, asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly, có hai thanh niên lạ xem chừng 27, 28 tuổi vẫn đang đứng, tuy nhiên ba cô gái có chút hờ hững với bọn họ. Nhất là Vũ Điền Quang Ly vào mùa đông vẫn đeo kính râm, Phương Minh Viễn nhìn ra được, cô ta đã không thể kiên nhẫn được nữa!
-Chị, các chị đã đến bao lâu rồi? trên đường kẹt xe, cũng không biết làm sao nhiều xe như vậy!
Lâm Dung ôm eo của Lâm Liên nói.
-Cũng không biết đường cao tốc của sân bay này khi nào mới có thể làm được, đi trên đường này thực sự lãng phí thời gian quá!
-Cũng chưa lâu, chỉ đến khoảng 10 phút thôi.
Lâm Liên vỗ vỗ tay em gái, ánh mắt dịu dàng hướng tới cơ thể Phương Minh Viễn.
-Chị Liên, Asohon, Quang Ly, trên đường vẫn thuận lợi phải không? Hai người đó từ đâu đến? Nhân viên đi theo các cô đâu?
Phương Minh Viễn nhìn xung quanh một lượt nói.
-Không cần tìm nữa, bọn họ đều đi xe bus ở sân bay vào thành phố, ba người chúng tôi ở lại đây đợi các cậu.
Asohon Kagetsu cố nén sự xúc động ùa vào lòng ngực Phương Minh Viễn, nhẹ cười nói.
-Còn hai người đó…tình cờ gặp trên máy bay, nghe bọn họ nói, là Giám đốc công ty đầu tư của nhà nước tỉnh Quảng Đông gì đó! em cảm thấy anh chàng đó cực kỳ phô trương! Vũ Điền Quang Ly khó chịu nói, giống như hai con ruồi, quấn lấy chúng em không tha, lại mời ăn cơm, lại muốn số điện thoại! thật sự phiền chết đi được, chỉ có chị Liên vẫn không để em đuổi bọn họ đi!
Của công ty đầu tư nhà nước tỉnh Quảng Đông? Phương Minh Viễn lại nhìn về phía đó một cái một cách kinh ngạc.
Công ty đầu tư quốc tế tỉnh Quảng Đông, tên toàn bộ là công ty đầu tư quốc tế tin cậy tỉnh Quảng Đông, công ty này ở kiếp trước của Phương Minh Viễn, đã từng được giới tài chính thế giới biết đến, việc nó phá sản được biết đến như vụ án phá sản đầu tiên liên quan đến nhiều quyền của chủ nợ, tổng tiền nợ cao tới gần 40 tỷ tệ! Kim ngạch ngoại cảnh trái quyền (quyền của chủ nợ) vượt quá 80%, lần lượt vay mượn các quốc gia bao gồm Nhật Bản, Mỹ, Thụy Sĩ, Hong Kong và hơn 100 ngân hàng có tiếng ở Địa khu. Đơn xin phá sản lập tức dấy lên một làn sóng dữ dội trong nước và trên thị trường tài chính toàn cầu! Lúc đó dư luận bên ngoài là loạn xị bát nháo, thái độ của ngân hàng về trái quyền (quyền của chủ nợ) của một số nước và Địa khu càng vô cùng cứng rắn, có một số ngân hàng thậm chí còn gửi một số công hàm cho chính quyền tỉnh Quảng Đông, ngân hàng Trung ương Hoa Hạ cùng với cục Quản lí ngoại hối quốc gia Hoa Hạ. Đối với việc phá sản cũng như hoàn trả nợ nần bày tỏ rất tiếc nuối và phản đối mạnh mẽ!
Việc này trong giới tài chính Hoa Hạ cuối thế kỉ gây ra tiếng vang lớn, liên tục trong mấy năm, mới giải quyết được.
Phương Minh Viễn lúc này mới nghĩ ra, bản thân không ngờ lại bận tâm với kế hoạch như thế nào để trong nguy cơ tài chính Đông Nam Á kiếm lợi, lại quên đi trong cuộc càn quét của cuộc khủng hoảng tài chính này công ty đầu tư quốc tế của các tỉnh ở Hoa Hạ cũng tổn thất thê thảm và nghiêm trọng! công ty đầu tư quốc tế tỉnh Quảng Đông, chính là trong trận bão tài chính Đông Nam Á, công ty lớn nhất sập xuống, cũng là một tổn thất có tiếng lên tới hơn 15 tỷ tệ! mà con số này, chẳng qua là các công ty đầu tư quốc tế chỉ lộ ra một góc trong cuộc khủng hoảng tài chính này. Năm đó rốt cuộc công ty đầu tư quốc tế của toàn quốc tổn thất bao nhiêu, ngay đến khi Phương Minh Viễn chết thế kỉ trước, đối với dân chúng cả nước mà nói đều là một điều bí ẩn.
Tuy nhiên, trước khi công ty đầu tư quốc tế tin cậy tỉnh Quảng Đông tuyên bố phá sản, nó là một miếng bánh ngon trong mắt người bình thường, lúc đó ở tỉnh thành phố của tỉnh Quảng Đông, tòa nhà công ty đầu tư quốc tế tin cậy đã là 50 tầng, chắc chắn lúc đó là dấu hiệu của sự giàu có trong mắt mọi người. Công ty đầu tư quốc tế tin cậy tỉnh Quảng Đông thành lập năm 80 không quá 6 người trong một văn phòng, đến cuối những năm 90, đã trên chục ngàn nhân viên, ước lượng có hơn 240 công ty con trong nước và các tổ chức doanh nghiệp, bao hàm mười mấy lĩnh vực như tài chính, thương mại, du lịch, giao thông, nguồn năng lượng, thông tin, hóa chất, dệt , điện tử v..v…, là doanh nghiệp cỡ lớn có tài sản hai ba chục tỉ tệ!
Đối với những người trẻ tuổi lúc đó mà nói, làm việc trong công ty đầu tư quốc tế tin cậy tỉnh Quảng Đông có nghĩa là Lượng cao phúc lợi cao, mà bọn họ bình thường đối ngoại cũng không nói tên công ty, chỉ cần xưng giới buôn bán, giới tài chính, giới doanh nghiệp “năm tám tầng” ở tỉnh Quảng Đông dường như không ai không biết, không ai không hiểu.
Thời gian này, giống như vừa mới hai năm, có thể nhận chức Giám đốc Công ty đầu tư quốc tế tin cậy tỉnh Quảng Đông, quả thực có thể tự tin tự nhận là cao nhân.
Chỉ đáng tiếc, người bọn họ tình cờ gặp là các cô Lâm Liên, nếu không, các cô gái bình thường thật sự rất khó cự tuyệt bọn họ.
-Này? Minh Viễn, anh làm gì ngơ người ra thế? Giọng nói của Lâm Quang Vinh đánh thức Phương Minh Viễn khỏi hồi tưởng “ Khẩn trương về nhà đi, mẹ tôi đều đang đợi sốt ruột rồi!”
-Chặc chặc, bốn cô gái đó đều là cực phẩm à! Thật không ngờ được, ở địa phương như tỉnh Tần Tây, không ngờ cũng có người đẹp như vậy!
Ngoài Phương Minh Viễn bọn họ ra, một trong hai người thanh niên vẫn chú ý bên này, vừa hạ giọng nói với bạn đồng hành.
-Lư Quan LượngLượng anh khó tránh có chút ếch ngồi đáy giếng rồi!
Một người khác mang vẻ mặt khinh thường nói.
-Đừng thấy bây giờ vùng duyên hải Đông Nam là trung tâm kinh tế của Hoa Hạ, nếu là đẩy về phía trước một ngàn năm, tỉnh Tần Tây mới là vùng trung tâm của Hoa Hạ! Cổ đại không biết có bao nhiêu mĩ nhân người đẹp đều từ địa khu này mà ra.
Được rồi, được rồi. Văn Ngọc, tôi thừa nhận năm đó chúng tôi ở đó chỉ là vùng man di, nhưng con người dù sao cũng phải nhìn về phía trước, không thể luôn chìm vào quá khứ của lịch sử huy hoàng chứ? Tình trạng Tỉnh Tần Tây hiện giờ, chính là như vậy. Tôi cũng không có chửi bới điều gì đâu?
Lưu Quan Lượng bất đắc dĩ nói.
- Đừng luôn nói đến tỉnh Tần Tây, thì mặt anh không ra mặt, mũi không ra mũi.
-Mấy năm nay tỉnh Tần Tây phát triển cũng rất tốt! Nếu nói không phải bởi vì vùng đất liền, giao thông không tiện lợi như thế, tình hình kinh tế chắc chắn không kém hơn vùng duyên hải Đông Nam là bao.
Văn Ngọc không phục nói.
Anh ta xuất thân từ tỉnh Tần Tây, tất nhiên cũng không muốn bị đồng nghiệp xem thường quê mình. Văn Ngọc vẫn muốn nói nữa, Lư Quan Lượng giơ hai tay lên, có chút mất kiên nhẫn nói:
- Văn Ngọc, chúng ta đang nói chuyện các cô gái, không phải đang nói đến tình hình phát triển kinh tế mỗi địa phương! Nếu nói anh định thảo luận tỉ mỉ chuyện này một lần, vậy thì có thể đợi đến thời gian làm việc của chúng ta.
Văn Ngọc ngẩn người ra một chút, lúc này mới cười nói,
-Anh không chú ý thấy mọi người đều hờ hững với chúng ta, quấy rầy cũng không có ý nghĩa gì. Chân trời nơi nào mà không có cỏ, Lư Quan Lượng anh lại không phải anh chàng chưa nếm qua mùi vị của phụ nữ, lại hà tất phải thắt cổ chết trên cây?
-Không phải
Lư Quang Lượng nói có chút tức giận, tôi nói, anh chính là không cảm thấy có chút kỳ lạ sao? Đón lễ lớn như vậy, Phụng Nguyên càng là băng tuyết ngập trời, người phụ nữ đó làm gì mà muốn đeo kính râm?
-Có lẽ mắt của cô ta có vấn đề gì đó?
Văn Ngọc nói một cách tiếc nuối, nếu như vậy, thì thật tiếc cho một mỹ nhân!
-Anh không cảm thấy khuôn mặt của cô ta, còn có dáng cao, hình thể rất giống một người sao?
Lư Quan Lượng nhìn bóng người sau đoàn người Phương Minh Viễn nói.
-Giống ai?
Văn Ngọc nói.
-Ai, tôi nói anh dù sao đi nữa thì cũng xem phim đi, Kẻ hủy diệt 2anh xem chưa? Công viên kỉ Juraanh xem chưa? Anh không cảm thấy người phụ nữ đó rất giống cái cô R đó, minh tinh Vũ Điền Quang Ly sao?
Lư Quang Lượng suy nghĩ một chút nói.
-Vũ Điền Quang Ly? Nhân vật R đó, nữ ngôi sao điện ảnh nổ tiếng nhất đó sao? Nữ minh tinh mà Cameron lợi dụng đó sao?
Văn Ngọc kinh ngạc hỏi.
Lư Quan Lượng bất mãn liếc nhìn anh ta một cái, Văn Ngọc lúc này mới ý thức được, lời nói của mình có chút quá đáng.
Lư Quan Lượng là người hâm mộ Vũ Điền Quang Ly, từ bộ phim Kẻ hủy diệt 2, Vũ Điền Quang Ly chỉ là một vai phụ cỏn con trong diễn xuất, Lư Quan Lượng đã thích cô ta rồi, bây giờ Vũ Điền Quang Ly đã là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng thế giới muốn không nổi tiếng cũng không được, tác phẩm mấy năm gần đây của Cameron, Vũ Điền Quang Ly đều đóng. Tuy luôn diễn vai phụ, nhưng mỗi tác phẩm của Cameron đều đắt giá trên thế giới, cho nên hiện giờ Vũ Điền Quang Ly cũng là nữ diễn viên phụ xuất sắc nổi tiếng thế giới, Lư Quan Lượng càng si mê.
-Được rồi, được rồi. Nói thực, tôi không chú ý.
Văn Ngọc đan hai tay lại với nhau nói.
-Mặc dù cô ta đẹp nhưng không phải mẫu người tôi thích, người tôi thích trong ba người bọn họ, người được gọi là chị Liên đó, khí chất đó, mới là sự lựa chọn tốt nhất làm vợ. Hơn nữa về sau người phụ nữ đến đón người kia, nghe ra dường như là em gái của cô ta, càng là hình tượng đẹp nhất về người vợ trong lòng tôi.
-Hừ, lại muốn làm chị em chú ý đến chứ gì?
Trong ngữ khí của Lư Quan Lượng, rõ ràng có chút chua chát, Văn Ngọc có thể là có tiền lệ như vậy.
Văn Ngọc không kìm nổi cười nói,
-anh cũng quá đề cao tôi rồi đấy? Ba người phụ nữ này không phú thì quý, anh không nhìn ra sao? Khi chúng ta giới thiệu về mình, ba người phụ nữ bọn họ đều không hề thay đổi sắc mặt.
-Có lẽ bọn họ vốn chưa nghe qua công ty của chúng ta, tất nhiên thì sẽ không có phản ứng.
-Không, ít nhất người phụ nữ gọi là chị Liên phải biết!
Văn Ngọc nói một cách chắc như đinh đóng cột,
-Còn hai người khác, thì khó nói rồi. Tôi cảm thấy, từ khí chất mà nói, hai người phụ nữ còn lại có khả năng là người Nhật Bản!
Người Nhật Bản?
Quan Lượng lập tức quay đầu nhìn lại, bóng của Phương Minh Viễn bọn họ đã biến mất.
-Được rồi, được rồi, có duyên ắt gặp lại!
Văn Ngọc kéo Lư Quan Lượng một cái, nhìn anh ta rồi đánh mắt:
-Chúng ta nhanh đi Bình Xuyên đi, đêm 30 anh chẳng phải muốn nhanh chóng về đón tết sao?
Phương Minh Viễn bọn họ tất nhiên không thể biết sau khi bọn họ đi, Văn Ngọc và Lư Quan Lượng còn có một cuộc nói chuyện như vậy.
Bọn họ ngồi trên xe, sau khi niềm vui gặp lại qua đi, tất nhiên nói đến chuyện gần đây của mỗi người.
-Minh Viễn, anh quá tuyệt!
Vũ Điền Quang Ly từ chổ ngồi đối diện bỗng chốc lẻn đến bên cạnh Phương Minh Viễn, ôm cánh tay hắn nhướn bộ lông mày nói,
-Em đều nghe nói rồi, anh đánh người XYZ tè ra quần, còn lừa bịp tống tiền Trưởng bộ ngoại giao của bọn họ một khoản tiền! quá hả giận!
Phương Minh Viễn bình thường cảm nhận được sự mềm mại đến từ cánh tay, khiến người ta rung động không ngớt, vừa dở khóc dở cười nói.
-Cái gì gọi là lừa bịp tống tiền? đó là tiền bồi thường của bọn họ cho người bị hại!
-Đó là 80 ngàn tệ đấy, đối với người ở Hoa Hạ mà nói, có thể là một khoản rất lớn.
Vũ Điền Quang Ly nói.
-Được rồi, được rồi, dù sao tôi cũng đến rồi! cũng tuyệt đối sẽ không trở về.
Phương Minh Viễn nhíu nhíu mày nói, thuận thế cọ cọ vào vai Vũ Điền Quang Ly, trong xe mở hệ thống sưởi, mấy người vào, thì đều cởi áo khoác bỏ xuống, bây giờ trên người Vũ Điền Qung Ly cũng chỉ là một cái áo mỏng, làm khoe ra các đường cong hình thể của cô ta.
Sắc mặt Vũ Điền Quang Ly hơi choáng, cô có thể cảm thấy được ngực mình đã hơi ngứa ngáy, hai nhũ hoa thì đã bắt đầu cứng lại, nếu như không phải là còn có Lâm Dung ở trên xe thì người cô đã sớm nhũn ra rồi.
-Minh Viễn, theo yêu cầu của anh, em đã tiếp xúc qua với Dương Trí Viễn và David Filo, cơ bản đã đạt được hiệp nghị, chỉ đợi sau tết chính thức ký. Công ty Yahoo sẽ bán cho chúng ta 10% cổ phần với giá mỗi cổ phần 50 đô la Mỹ, tổng cộng 3 triệu cổ phần, cần 45 triệu đô la Mỹ tiền vốn.
Asohon Kagetsu buộc lại tóc, nhẹ giọng nói
-Hơn nữa, về sau Công ty Yahoo nếu điều động tiền vốn bên ngoài, chúng ta được hưởng 30% quyền ưu tiên trong tổng cổ phần!
-Tốt quá rồi.
Phương Minh Viễn xuýt nữa đang ngồi nhảy lên. Đây là Công ty Yahoo danh tiếng thế kỉ trước, trang web của nó đã từng được rất nhiều trang web truy cập trên mạng, có hơn 400 trăm triệu người truy cập ID, mỗi ngày bình quân có 300 đến 400 triệu trang mạng được truy cập, cũng là trang web được hoan nghênh hàng đầu nước Mỹ.
-Minh Viễn, anh không cảm thấy giá này hơi cao sao?
Asohon Kagetsu do dự một lát, vẫn là nói ra, đối với cô ta, công ty Yahoo trước mắt vẫn không thể bảo đảm cân bằng thu chi, hơn nữa sợ rằng trong thời gian khá dài, cũng không thể bảo đảm cân bằng thu chi. Điều này có nghĩa là lợi nhuận của nó càng viễn vông, 45 triệu đô la Mỹ, tuy đối với Phương Minh Viễn không phải là khoản đầu tư khổng lồ, nhưng cô ta vẫn cảm thấy quá mạo hiểm, nếu không phải Phương Minh Viễn đến giờ vẫn không ngừng quyết tâm, Asohon Kagetsu cơ bản sẽ không đồng ý khoản đầu tư này.
-Không cao không cao.
Phương Minh Viễn nói nói vui vẻ.