Trùm Tài Nguyên

Chương 252: Tự do kén rể




Có lẽ là do tiếng nói của Lâm Liên hơi lớn một chút, có thể là do bọn Lâm Dung ở trên luôn để ý đến chỗ này, Lâm Dung cùng với Asohon Kagetsuvà Vũ Điền Quang Ly từ trên lầu đi xuống
-Ngốc quá, con đang nói những câu ngốc nghếch gì thế!Con gái không thể cả đời không lấy chồng được!
Bà Lâm cười nói:
-Cũng không phải bảo con phải lấy chồng ngay bây giờ, nếu như không hợp mẹ lại tìm cho con một người khác là được chứ gì!
Lâm Liên cắn môi, nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải! Phương Minh Viễn lúc này cũng cảm thấy bối rối, tất nhiên hắn biết vấn đề quan trọng bây giờ nhưng bản thân mình lại không thể cho Lâm Liên một danh phận nên cũng không tiện mở miệng ngăn cản.
-Cô ơi, những lời chị Liên nói không phải là ngốc đâu!
Asohon Kagetsu cười ha ha nói
-Cậu ấm của một ông Phó chủ tịch một thành phố nhỏ, thạc sĩ học viện Thương học Andelin, gia sản không quá chục triệu tệ làm sao mà lọt vào con mắt của chị Liên được chứ!
Đầu tiên sắc mặt của bà Lâm thay đổi, tuy nhiên sau đó lại trở thành kinh ngạc.
Asohon Kagetsu ngồi cạnh Lâm Liên, kéo cô ngồi xuống cạnh mình rồi mới nói:
-Chú Lâm, cô,chắc mọi người ở trong nước không biết chị Liên ở Nhật Bản có bao nhiêu tài sản phải không?
-Bao nhiêu tài sản?
Bà Lâm hỏi một cách hiếu kì.
-Khụ!
Lâm Khải Đông nặng nề ho một tiếng, ngầm trách vợ không hiểu chuyện, Lâm Liên nắm trong tay bao nhiêu tài sản cũng là tài sản nhà họ Phương, đây là cái để có thể tùy tiện hỏi sao?Huống hồ Phương Minh Viễn lại đang ngồi bên cạnh.
Asohon Kagetsu cười nói với Phương Minh Viễn:
-Cậu Phương, xem ra chị Liên đúng là miệng kín như bưng, đến cô chú Lâm cũng không biết tình hình của chị ấy ở bên Nhật.
Phương Minh Viễn ho một tiếng rồi nói:
-Gia đình chú Lâm đều là người nhà cả, không cần phải giấu diếm cái gì.
-Lâm Dung cô đừng nhìn tôi, nếu như không có báo cáo tài vụ thì tôi cũng không biết rốt cuộc bên Nhật có bao nhiêu tài sản!
Asohon Kagetsu không ngừng xoa chán cười chua chát nói:
-Cậu cũng đúng thật là tay thủ quỹ lớn, đến bản thân mình có bao nhiêu tài sản cũng không nhớ rõ. Đấy là chị Liên nhé chứ nếu là người khác thì đã giở trò bên trong rồi!
Phương Minh Viễn nhún vai vung tay nói:
-Asohon, Tôi chỉ là một sinh viên đại học!Hơn nữa, nếu như đến chị Liên cũng giở trò mưu cầu tư lợi thì trên đời này không có ai đáng để tôi tin cậy nữa!
Những lời nói này khiến ánh mắt của Lâm Liên hiện lên vài phần vui vẻ.
Vợ chồng Lâm Khải Đông cũng vui mừng khôn xiết, con gái mình có thể nhận được sự tín nhiệm như vậy của Phương Minh Viễn thì tương lai sau này tự khắc sẽ có tiền đồ!
-Chú Lâm, chị Liên phụ trách xử lí tài sản cho cậu Phương ở bên Nhật Bản, tất cả có 18 công ty lớn trên thị trường Nhật Bản, tám mươi mấy xí nghiệp về các lĩnh vực, tổng tài sản đã hơn 7 tỷ USD!
Asohon Kagetsu cười hì hì nói.Những thứ này đều là do cô giao cho Lâm Liên cho tới nay thời gian cũng không dài tất nhiên trong lòng cô đều rõ cả.
-Bảy... bảy tỉ USD!
Lâm Khải Đông ấp a ấp úng mãi mới nói ra được, còn bà Lâm và Lâm Mai, Hải Dương lúc này đã ngây ra như phỗng kinh ngạc không nói thêm gì!
Bảy tỉ đô la Mỹ theo như tỉ giá hối đoái với đồng Nhân dân tệ lúc đó tương đương với hơn 63 tỉ Nhân dân tệ, nếu như đây là giá cả của chợ đen lại còn cao tới mấy chục tỉ Nhân dân tệ, mà giá trị sản xuất quốc dân của thành phố Phụng Nguyên năm 96 cũng không cao hơn!
Nói theo cách khác, số tài sản trong tay Lâm Liên tương đương với giá trị sản xuất trong một năm của thành phố Phụng Nguyên với số dân chục triệu nhân khẩu này!
Với số lượng lớn như thế này nếu đỉnh núi Thái Sơn mà bị đập vỡ rơi xuống thì sức rung động của nó còn ngoài sức tưởng tượng!
Vũ Điền Quang Ly cười thầm trong bụng khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc của người nhà họ Lâm, đừng nói là người nhà họ Lâm ngay cả chú của cô ta là Vũ Điền Trọng nếu nghe thấy tin này cũng chẳng khá hơn họ bao nhiêu! Bảy tỉ đô la Mỹ ở Nhật Bản cũng đủ để bùng lên một cơn lốc ấy chứ.
Có điều điều khiến cô ta cảm thấy hiếu kì là cho tới thời điểm này rốt cuộc Phương Minh Viễn có bao nhiêu tài sản? Trong tay Lâm Liên đã có tới hơn 7 tỉ đô la Mỹ rồi, Asohon Kagetsu trấn thủ Nga và các quốc gia Trung Á cũng chưa chắc đã có trong tay ít hơn tài sản Lâm Liên nắm giữ, lại thêm Tập đoàn điện ảnh Cầm Hồ và gia sản nhà họ Phương ở Đại Lục kia chẳng phải cũng gần 20 tỉ đô la Mỹ sao!
Vũ Điền Quang Ly cũng không ngăn được tim hơi run một chút, 20 tỉ đô la! Nhà họ Phương nổi lên mới được bao nhiêu năm? Vậy mà trong tay đã có số tài sản lên tới hơn 20 tỉ đô la Mỹ điều này làm cho đại đa số những nhà tư bản trên thế giưới này đều phải ngưỡng mộ! Nếu như cho hắn thêm 10 năm nữa thì cái danh hiệu đứng đầu trong giới tỉ phú thế giới không thuộc về hắn thì còn ai nữa?
Nghĩ tới đây, Vũ Điền Quang Ly nhìn về phía Phương Minh Viễn mắt lại càng rực lửa, quyền lực và tiền của bất luận là ở thời đại nào cũng đều là tượng trưng tốt nhất cho thân phận nam nhi. Người nắm trong tay quyền lực hoặc tiền tài cho dù là một người già sắp xế bóng cũng sẽ có vô vàn những cô gái trẻ đẹp bâu vào ôm lấy, dùng hết thủ đoạn để được để ý đến! Mặc dù bây giờ Phương Minh Viễn giờ chỉ là một người dân bình thường không quan không chức nhưng hắn lại nắm trong tay tiền tài mà rất nhiều người đã bỏ ra bao nhiêu năm tinh anh của mình cũng không thể bằng được!
Quan trọng hơn nữa là tương lai của Phương Minh Viễn còn có thể tạo lập được, nếu như hắn muốn bước chân vào chốn quan trường thì với mối quan hệ của hắn ở chốn quan trường Hoa Hạ và số tài sản kếch sù của nhà họ Phương làm hậu thuẫn những ngày sau sẽ thăng chức rất nhanh, có thể nói là nắm chắc 9/10! Mặc dù không thể nói là chắc chắn sẽ trở thành một trong 9 người đứng đầu cao nhất ở Hoa Hạ, nhưng nhất định có thể tạo thành một lực lượng mà không ai trong chốn quan trường Hoa Hạ dám khinh thường!
Còn nếu hắn muốn đi vào thương trường, Vũ Điền Quang Ly không biết sau hai ba mươi năm nữa tài sản nhà họ Phương sẽ phát triển đến mức nào! Chỉ sợ dùng câu thành ngữ “Phú khả địch quốc” cũng không thể lột tả hết được!
-Hơn nữa, chú Lâm chắc chú không biết trong thời gian chị Liên phụ trách xử lý các xí nghiệp này, lợi nhuận mà các xí nghiệp này thu được mỗi năm có tới 3% trực tiếp đưa vào với danh nghĩa của chị Liên, giờ chị Liên cũng đã trở thành một phú bà chục triệu đô la rồi! Ở Nhật Bản, biết bao nhiêu thanh niên ưu tú thành công trong sự nghiệp muốn ngồi cùng chị Liên ăn một bữa tối cũng không được nữa là một anh công tử con nhà đến mấy triệu đô la cũng không có thì làm sao mà lọt được vào con mắt xanh của chị Liên?
Asohon Kagetsu rót cho Lâm Khải Đông và bà Lâm một cốc trà rồi nói tiếp
-Thế nên cháu thấy chú Lâm và cô không cần phải bận tâm về chuyện cưới xin của chị Liên nữa!
Lâm Khải Đông thấy hơi sợ một chút, Quay sang nhìn Lâm Liên, Lâm Liên khẽ gật gật đầu, thực ra lúc đầu Phương Minh Viễn đề xuất không phải là 3% mà là 10%!Nhưng Lâm Liên đã từ chối không nhận, cuối cùng cũng là do bức thư của Asohon Kagetsu mà cô mới đồng ý nhận con số 3% này.
Đối với Lâm Liên mà nói, nếu như không nghĩ đến việc mình là người phụ nữ của hắn, nếu như không nghĩ đến sự tín nhiệm của hắn đối với mình thì với số tiền lương một năm vài chục triệu đô thậm chí là trăm triệu đô la Phương Minh Viễn cũng hoàn toàn có thể mời được vị giám đốc tinh anh tài giỏi nhất thế giới này về làm việc cho mình! Còn về việc giám sát tài vụ lại có phòng kế toán nổi tiếng thế giới nằng nặc đòi tiếp nhận. Hơn nữa những xí nghiệp dưới danh Phương Minh Viễn trước kia phần lớn là do trận động đất Kobe đã tạo thành trấn động lớn cho kinh tế Nhật Bản, giá cổ phiếu xuống dốc và bị Phương Minh Viễn thuận thế thu mua,thực ra là chẳng có vấn đề gì trong việc kinh doanh cả.
Bọn người Lâm Khải Đông lại kinh ngạc thêm lần nữa!
-Bố, mẹ, không phải là con cố ý giấu bố mẹ. Chỉ là con cảm thấy
Lâm Liên giải thích.
Lâm Khải Đông khoát tay nói
-Không cần phải nói nữa! Đây đều là thu nhập của con, con cũng lớn rồi những chuyện này nói hay không nói thì cũng là những chuyện mà con hoàn toàn có thể tự giải quyết!
-Bố
Lâm Liên hơi sờ sợ đứng lên.
-Ngồi xuống đi!
Mặt Lâm Khải Đông trầm nặng nói, Lâm Liên lại vội vã ngồi xuống.
-Chú Lâm!
Phương Minh Viễn gọi. Nếu chuyện này làm cho Lâm Khải Đông tức giận khiến cả nhà họ Lâm trong ngoài không yên thì thật không hay chút nào.
-Cậu Phương, tôi không giận! Cái nhà này có được ngày hôm nay tiểu Liên cũng đã nỗ lực rất nhiều. Chúng tôi thân làm cha mẹ tất nhiên đều hi vọng nó sớm thành gia thất, có một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng con cái lớn cả rồi có nhiều lúc cha mẹ cũng khó nắm bắt được tâm tư của con cái nên cũng rất dễ làm ra những chuyện vì lòng tốt mà thành hỏng chuyện. Nếu đã như vậy thì tiểu Liên à, con tự mình nắm bắt đi, khi nào chọn được rồi thì dẫn về cho bố mẹ xem!
Lâm Khải Đông khoát tay nói.
-Bố!
Mắt Lâm Liên đỏ lên, nước mắt rơi lã chã như chuỗi trân châu bị đứt vậy.
-Có điều tiểu Liên à, bố không hi vọng sau này mình sẽ có một đứa cháu lai!
Lâm Khải Đông cười nói
-Nhất là cái anhNhật kia thì lại càng không được!
-Bố này
Lâm Liên cũng mỉm cười, mọi người cũng không giấu nụ cười trên môi.
-Mẹ đừng lo, bây giờ chị con muốn diện mạo có diện mạo, muốn xuất thân có xuất thân, bọn đàn ông muốn bám lấy chân váy thạch lựu của chị ấy từ nhà mình xếp hàng ra tận mấy chục km mẹ cần gì phải lo chuyện cưới xin của chị ấy nữa? Còn phải xem xem nàng ấy có vừa mắt ai không!
Lâm Dung bấu lấy cánh tay bà Lâm nói;
-Đợi qua vài năm con sẽ sang Nhật thay cho chị ấy để chị ấy yên tâm mà về nước kén chồng, thế này thì mẹ yên tâm rồi chứ?
-Đi, nói gì thế!
Bà Lâm cười mắng
-Cái gì mà bọn đàn ông bám lấy chân váy nó, nói khó nghe quá! Tôi thấy không phải là cô muốn đón chị cô về nước tìm chồng mà là cô cũng muốn mặc đồ cưới rồi, được vậy thì sau này tự mình kén chồng!
Mọi người bất giác cười lớn, Lâm Dung xấu hổ đỏ mặt như gấc dụi dụi vào lòng bà Lâm!
-Chú Lâm, chú yên tâm đi đợi sau này tìm được người thích hợp, nhất định sẽ đưa chị Liên về nước để chị ấy ở bên chăm sóc cho hai người.
Phương Minh Viễn vui vẻ nói. Nếu không phải vì nhà họ Phương phất lên nhanh và mạnh mẽ như vậy thì hắn cũng không giao sản nghiệp ở Nhật cho Lâm Liên xử lí.
-Cậu Phương, như vậy thì tốt quá.
Lâm Khải Đông xúc động nói
-Con người khi già đi thì luôn mong muốn con cái mình ở bên, còn tiền nong thì chỉ cần đủ tiêu là được rồi!
Phương Minh Viễn đột nhiên cười nói:
-Chú Lâm à, hì hì, nếu chúng ta đã nói đến đây thì cháu đành nói trước với chú một tiếng vậy, hi vọng chú tạm thời giữ bí mật giúp cháu.Chưa biết chừng không bao lâu nữa thân thế gia đình chú cũng thuộc vào dạng gia đình có tiền triệu chục triệu đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.