Chương Quân Tử cười lớn, kéo tay Phương Minh Viễn, đi về vào trong viện.
-Anh Nam, ba biết hôm nay anh đến, rất vui, ngay cả ăn cơm trưa, cũng ăn nhiều hơn nửa bát đấy!
Chương Quân Tử vừa đi vừa nói.
-Hạm đội Nam Hải của các anh năm ngoái đoạt giải nhất trong diễn tập, ba vui đến hát cả ba ngày, làm mẹ phát đau đầu!
Chú Triệu cười lớn ha ha, Chương Nguyên Bồi đừng nhìn là chỉ huy quân đội là một người tài giỏi, làm công việc bảo đảm hậu cần, vậy càng là người có tiếng trong quân, nhưng giọng của ông ta lại khiến cho người ta không dám khen ngợi, theo cách nghĩ của một số người, giọng của ông ta để hát opera là giọng khỏe, nhưng ông ta lại thích hát nhạc cách mạng, hơn nữa điều càng khủng khiếp hơn là, ông ta sẽ hát năm bài như vậy! trong ba ngày, nghe giọng hát như sói khóc quỷ gào như vậy liên tục hát ba bài năm bài nhạc cách mạng, đối với bất kỳ ai, đều là một kiểu tra tấn!
-Ai ya!
Chú Triệu đột nhiên đứng nghiêm.
-Làm sao vậy?
Chương Quân Tử cũng kinh ngạc dừng chân lại.
Chú Triệu vẻ mặt đau khổ nói:
-Quân Tử, nếu như vậy, e rằng bác gái lại tức giận rồi!
-Mẹ tôi giận gì?
Chương Quân Tử bị câu không có đầu đuôi này của chú Triệu làm cho mù mờ đầu óc.
-Bác Chương nếu nghe tôi nói việc hôm nay, sợ rằng có khả năng hát cả một tuần!
Chú Triệu đau đầu nói. Hát ba ngày, đều làm phiền người khác, nếu là hát một tuần, thật sự xảy ra chuyện.
-Hả?
Chương Quân Tử mặt choáng váng, ông ta thật sự hát một tuần, vậy người trong nhà thật sự phải xem xét một chút có tạm lánh đi không.
Tuy nhiên anh ta lập tức thì ý thức được, trong những lời này có hàm ý! Lần này anh ta qua đây là có tin tốt báo cáo cho ông ấy.
Hát liên tục một tuần, vậy thì có nghĩa là tin tức vô cùng tốt, dù sao hạm đội Nam Hải đoạt giải nhất trong cuộc diễn tập ba hạm đội lớn Nam Hải, ông cụ cũng chẳng qua là hát ba ngày mà thôi. Nhưng còn có thể có tin tốt gì, giành giải nhất với diễn tập của hạm đội Nam Hải càng khiến ông cụ thíh thú?
-Này?
Chương Quân Tử sáng mắt lên, vừa vỗ tay nói.
-Anh Nam không phải là…
Trong nhất thời, trong lòng không ngớt phấn chấn anh ta không dám nói ra ngoài miệng, sợ mình đoán sai!
-Không sai, có cách rồi!
Chú Triệu cũng vui vẻ nói.
Từ ngày Phương Minh Viễn đưa ra phương án mới đó, chú Triệu đã nhiều lần cân nhắc, sau đó quyết định là có khả thi, mới chính thức báo cáo với lãnh đạo của hạm đội Nam Hải. Hai người nhân viên tư lệnh Lâu Chí Niên, nhân viên tư lệnh mới Tiếu Vũ cũng cho rằng, phương án này có khả năng thành công! Hơn nữa so với phương án ban đầu của bọn họ, giảm đi rất nhiều phiền phức!
-Tốt quá rồi!
Chương Quân Tử cũng đã gần 40 tuổi, không ngờ vui mừng đến nhảy lên như một đứa trẻ.
Chương Quân Tử kỳ thật không phải là người trong quân đội, Chương Quân Tử là con út của Chương Nguyên Bồi, từ tên gọi thì có thể nhìn ra sự cưng chiều của ông ta với người con út. Chương Nguyên Bồi tuy thời thanh niên cũng đã đi học, nhưng trong những năm tháng đi lính, tính nóng của ông ta cũng có tiếng trong quân.
Chương Nguyên Bồi có tổng cộng bốn người con trai ba người con gái, nhưng thời lập quốc, chỉ có hai nam một nữ còn sống.
Mà trong trận tai họa chưa từng có đó, con gái của ông ta còn sống, cũng bởi vì không thể chịu nhục mà tự sát . Cho nên, Chương Nguyên Bồi không hề sắp xếp Chương Quân Tử vào quân đội, mà là ra nhập vào chính trường.
Trước mắt, Chương Quân Tử đã là cán bộ cấp Phó gám đốc sở.
Tuy nói không ra nhập vào quân đội, nhưng có một anh hai trong quân đội là Thiếu tướng, ông cụ tuy về hưu rồi, nhưng vẫn có nhiều mối quan hệ với người trong quân đội, cho nên Chương Quân Tử vẫn rõ như lòng bàn tay với nhiều việc trong quân đội, mà ba anh ta đã từng đảm nhiệm chức Tư lệnh trong hạm đội Nam Hải, càng là điểm chính mà anh ta chú ý.
Hiện giờ sự việc quan trọng nhất trong Hải quân chính là làm thế nào để nhanh chóng tiến hành đổi mới trang bị, và như thế nào để bỏ neo thuyền ở Hắc Hải!
Đổi mới hơn về trang bị Hải quân, đó không phải chuyện một sớm một chiều thì có thể đạt được yêu cầu! Đừng nói bây giờ phí quân sự ở Hoa Hạ vẫn vô cùng căng thẳng, cho dù là đủ tiền bạc thì đổi mới trang bị cho một đội quân như vậy cũng không thể một sớm một chiều được. Cứ như vậy thừa lại chỉ còn tàu sân bay Varyag!
Chương Quân Tử hiểu rõ, cho dù là đối với Hải quân Hoa Hạ mà nói, hay đối với người ba đã nghĩ hưu mà nói, Hoa Hạ không có tàu sân bay vẫn là tâm bệnh của bọn họ, cũng chính là bởi vì không có tàu sân bay, biên giới vùng biển Nam Bộ của Tổ quốc mới không giành được sự tuần tra chân chính, đã để cơ hội cho nước Nam Dương lợi dụng sơ hở, chuyến thăm Hoa Hạ lần này của Tổng Thống Ukraine, chính là việc mua tàu sân bay, không biết khiến cho bao nhiêu người trong quân đội vui mừng.
Nhưng làm thế nào để có được tài chính, và vận chuyển tàu sân bay từ Hắc Hải về Hoa Hạ, lại trở thành một trở ngại mới không vượt qua được!
Chương Nguyên Bồi mấy ngày tới giờ, vì thế cũng thở ngắn thở dài, u sầu! Hoa Hạ không sánh với những nước nhỏ đó, có thể từ trong những nước phát triển như Mỹ -Anh, mua được tàu sân bay của các quốc gia phát triển, mà tự mình chế tạo thuyền, thực chất ngành công nhiệp của Hoa Hạ không hùng hậu như vậy, tạo ra một tàu sân bay hiện đại, theo kịp thời đại, và tạo ra nhóm tàu sân bay chiến đấu, khó khăn đó cũng không thua kém gì ngiên cứu bom nguyên tử, trong một số phương diện nào đó, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém! Nếu nói có thể có được tàu sân bay từ trong tay Ukraine, cho dù là một lớp vỏ, đối với việc ngiên cứu tàu sân bay, cũng có thể đạt được tác dụng xúc tiến tương đối lớn!
Đối với việc lo nghĩ của ba, Chương Quân Tử tất nhiên hoàn toàn đều chú ý đến, tuy luôn nói lời an ủi, giải tỏa suy nghĩ người già, nhưng hiệu quả không hề rõ ràng.
Chương Quân Tử ba bước cũng là được hai bước, một cách thân thiết kéo Phương Minh Viễn vào trong phòng khách, trong phòng khách lúc đó, đã có một vị râu tóc bạc phơ đã ngồi trên ghế chính, nhưng là ông già sắc mặt hồng hào, tuy dáng người không cao, nhưng trên dưới 1m7, thân hình hơi mập. Tuy đã hơn 70 tuổi, nhưng ngồi ở vị trí đó, lại rất oai phong.
Chú Triệu bước mau, đến trước mặt ông già, trước tiên là kính chào theo nghi thức quân đội, lúc này mới tiến lên cầm tay ông già nói:
-Bác Chương, cháu đến chúc tết bác! Lâu tư lệnh và Tiếu phó tư lệnh bọn họ cũng rất nhớ bác, nhưng hiện tại thực sự là không thể phân thân, không thể kịp đến Bắc Kinh đích thân chúc tết bác.
Ông già vẻ mặt vui mừng vỗ tay nói:
-Tiểu Triệu, cháu đến rồi thì tốt! tiểu Lâu và tiểu Tiếu , bác hiểu, vì chút việc ở Ukraine, bọn chúng hiện tại thực sự rất đau đầu.
Cái thân già này, cũng không bắt bọn chúng qua đây một chuyến, vẫn là lấy quốc sự làm trọng! nếu có thể thuận lợi làm tốt sự việc này, đừng nói không có thời gian chúc tết tôi nữa, chính là đi chúc tết bọn chúng, lão già tôi cũng không có ý kiến gì!
Giọng nói của ông già rất to, đầy khí thế à!
Phương Minh Viễn ở một bên, thầm nghĩ, khó trách Chương Quân Tử nhắc tới việc ông già hát, khuôn mặt đều nhăn cả nhúm như vậy, cổ họng to như vậy, chỉ có không Micro, đứng ở trong sân, vậy chẳng phải là người trong sân đều nghe rất rõ ràng!
Ánh mắt của Chương Nguyên Bồi lại dừng trên người Phương Minh Viễn.
-Tiểu Triệu à, vị này chính là vị khách cậu đưa đến?
Phương Minh Viễn vội bước lên phía trước mấy bước, cúi đầu nói:
-Chào ông Chương, cháu là Phương Minh Viễn.
-Phương Minh Viễn? Phương Minh Viễn? cái tên này nghe có chút quen tai à.
Chương Nguyên Bồi nhìn con mình một cái có chút kinh ngạc.
Chương Quân Tử hiểu ý nói:
-Ba, ba không nhớ mấy năm trước, hạm đội Nam Hải không phải lấy được một miếng đất từ Nhai Châu, sau đó quyền sử dụng truyền ra ngoài, đã thu được lợi ích rất hậu hĩnh, đã giải quyết vấn đề không đủ phí quân sự rất lớn, hơn nữa anh Nam chẳng phải thuê một đảo, còn bố trí bộ đội công trình trong quân đội tiếp nhận công trình dân dụng sao.
-Đúng đúng đúng, là có chuyện như vậy!
Chương Nguyên Bồi gật đầu liên tục nói:
-Việc này à, nếu tôi nói, Tiểu Triệu bọn họ làm không thành thục, có đụng đến chổ hiểm của chân tường. Tuy nhiên lão già tôi cũng hiểu, bọn họ cũng là không có cách nào khác, trang bị trong quân đội phải bảo dưỡng, nếu càng đổi mới, nếu tiến hành huấn luyện bằng đạn thật, nếu bảo đảm việc ăn mặc của quân nhân, kiểu gì cũng không thiếu tiền!
-Bác Chương bác có thể hiểu là chúng cháu thì rất vui rồi!
Chú Triệu cười nói.
-Mà lúc ấy chỉ đạo hạm đội Nam Hải, anh Nam đạt được hiệp nghị chính là Phương Minh Viễn.
Chương Quân Tử liền chỉ Phương Minh Viễn nói.
-À?
Chương Nguyên Bồi giật mình, nhìn chú Triệu, lại nhìn con mình một lát, nói một cách hơi khó tin.
-Là cậu ta đã được hiệp nghị với tiểu Triệu?
-Bác Chương, quả thực là Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn cậu ta là người sáng lập của Tập đoàn Carrefour trong nước, cũng là người sáng lập của Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ hồngkong. Ở nước ngoài cũng có sản nghiệp.
Nhai Châu phát triển đến Vịnh Á Long, chính là anh ta và công ty tập đoàn vận tải hàng hóa Qúach Thị của Hồng Kông cùng bỏ vốn thúc đẩy.
chú Triệu giải thích nói.
Chương Nguyên Bồi lập tức đứng dậy, đi đến trước mặt Phương Minh Viễn, nhìn từ trên xuống dưới một lúc lâu, lúc này mới cười lớn nói:
-Tuy nói những câu nói được lưu truyền có từ xưa anh hùng xuất thiếu niên đều trong thời loạn lạc. Trong thời bình, người thiếu niên lại rất khó thể hiện hết tài năng. Mấy năm này, lão tử tôi cố gắng nhìn ra những thiên tài thiếu niên gây dựng sự nghiệp thành công trong nước Âu Mỹ, không ngờ trong nước, cũng có người như cậu ta. Ông hỏi cháu, cháu có phải đã từng tìm được một mỏ vàng cho chính phủ không?
Phương Minh Viễn gật gật đầu nói:
-Vâng, thưa ông.
-Ha ha ha, quả nhiên là cháu!
Chương Nguyên Bồi vỗ vỗ vai Phương Minh Viễn nói.
-Chẳng trách ông cảm thấy cái tên của cháu quen quen tai!
Phương Minh Viễn hơi nhíu mày, đừng thấy ông cụ tuổi cao rồi, lực tay lại không yếu, hai cái vỗ này đã không thua kém trai tráng bình thường.
-Còn có việc này?
Chú Triệu nhìn Phương Minh Viễn kinh ngạc.
-Ừ, việc này không hề lan truyền ra ngoài!
Chương Nguyên Bồi quay người ngồi trở lại vị trí của mình, lại gọi Phương Minh Viễn ngồi xuống nói.
-Chỉ có những lãnh đạo cao cấp biết hắn, trong quân đội không biết là chuyện bình thường, vậy có thể là một mỏ vàng phong phú được cất giữ à, mấy năm nay có thể là đã cung cấp không ít dự trữ vàng cho quốc gia!