Vu Thanh Sơn và La Thiên Uy quả thật phải khóc thét, sợ không nhớ lâu? Chỉ cần một vị Phó tham mưu trưởng, thiếu tướng hạm đội Nam Hải ngồi ở đây còn sợ không nhớ lâu được hay sao? Lẽ nào ngươi còn phải gọi thêm một vị Ủy viên Bộ chính trị mới được. Tuy nhiên Vu Thanh Sơn lập tức nghĩ tới chưa biết chừng sau lưng Phương gia còn có một Phó Thủ tướng, Ủy viên Bộ Chính trị, hoặc rất có khả năng có thể là một trong những cái ghế trong Bộ chính trị khóa tới.
Nghĩ tới điểm này khiến cho Vu Thanh Sơn mặt mày tái nhợt cắt không ra hạt máu. Chỉ vì một cái chuyện bé cỏn con không đáng xé ra to này mà không ngờ lại gây hấn với một vị Ủy viên thường vụ Bộ chính trị tương lai. Một việc không thể tưởng tượng được thế này lại có thể xảy ra với mình, khiến cho anh ta có cảm giác như đang trong mộng.
Nếu có khả năng quay ngược thời gian, cho dù là cái tên Từ Nịnh kia có đập nát cái xe thể thao, có chơi đùa với đàn bà của mình thì anh ta cũng tuyệt đối không động một ngón tay. Tổn thất đi cái xe yêu quý, mất đi đàn bà của bản thân thực là có đau lòng và là sự xỉ nhục đối với thằng đàn ông nhưng chắc chắn là tốt hơn cái tiền đồ của gia đình đang có nguy cơ sụp đổ. Vu Thanh Sơn cũng không phải là một thằng trẻ ranh không hiểu sự đời xã hội, đối với kết cục thảm hại của kẻ bại trên quan trường, anh ta cũng đã từng gặp qua không ít, tự biết một khi quyền thế gia đình mà rớt xuống thì sẽ rơi vào cái tình cảnh thê thảm thế nào.
Phịch một tiếng, Vu Thanh Sơn quỳ tới trước mặt Phương Minh Viễn, cầu xin nói:
- Cậu Phương, cậu Phương, tôi biết sai rồi! Tôi chịu đánh chịu phạt! Tôi chịu đánh chịu phạt có được không?
La Thiên Uy kinh ngạc há to miệng, nói gì thì nói chứ y thực không thể ngờ rằng cái tên Vu Thanh Sơn phải làm như vậy, đây là Vu Thanh Sơn cậu quý tử của Phó Cục trưởng cục cảnh sát thủ đô sao? Cần biết rằng năm đó Vu Thanh Sơn và con trai của Phó Chủ nhiệm Ủy Ban Khoa học kỹ thuật quốc gia xảy ra mâu thuẫn, cũng chỉ là nói vài lời xin lỗi là xong.
Giật mình thon thót, trong lòng La Thiên Uy cũng vô cùng sợ hãi. Y cùng với Vu Thanh Sơn địa vị cũng có thể nói là kém rất nhiều, nhân vật mà Vu Thanh Sơn không dám động vào thì ắt nhiên y cũng không thể dây tới.
Hơn nữa tuy nói là La gia từng có ơn với Chu Nguyên Trọng, Chu Nguyên Trọng trong những năm gần đây cũng có thể nói là có nhiều chiếu cố với La gia và La Thiên Uy, nhưng kẻ nào dám đảm bảo lúc này đây Chu Nguyên Trọng có thể dốc hết sức bảo vệ y.
Phương Minh Viễn cũng là giật mình kinh hãi, không ngờ Vu Thanh Sơn lại có thể ra chiêu này, tục ngữ nói dưới đầu gối đàn ông có vàng, Phương Minh Viễn kiếp trước kiếp này, ngoài quỳ trước mặt bề trên ra thì dù có khó khăn khổ nạn đến đâu cũng chưa từng quỳ gối.
Phương Thắng cũng ngẩn người, không khỏi thốt lên:
- Minh Viễn!
La Thiên Uy cũng không phải đồ ngốc, thấy Phương Thắng đổi sắc mặt, cũng lập tức nhanh chóng, phịch một tiếng tới quỳ gối trước mặt Phương Minh Viễn nói:
- Tôi biết sai rồi! Tôi chịu đánh chịu phạt!
Phương Minh Viễn nhíu nhíu mày, chuyện thế này đúng là nằm ngoài sự dự liệu của hắn.
-Minh Viễn, đưa điện thoại cho ta.
Chú Triệu ngồi bên cạnh lạnh lùng nói:
-Hừ, nam nhi lạy trời quỳ đất lạy cha mẹ. Một kẻ bất lực vô dụng thế này cũng chỉ là tốn cơm gạo.
Thân là quân nhân, chú Triệu tự nhiên là khinh thường những kẻ không có khí phách nam nhân, chiêu này của La Thiên Uy và Vu Thanh Sơn trái lại lại càng làm ông ta thêm tức giận.
Chú Triệu lấy điện thoại từ trong tay Phương Minh Viễn, lúc đó thực có hứng ấn số điện thoại.
-Triệu tướng quân Triệu tướng quân, đây là số điện thoại di động của cha tôi.
Vu Thanh Sơn vội vàng đọc ra một dãy số, anh ta hiểu rằng chú Triệu hiển nhiên là không chấp nhận chiêu này của anh ta, bị đánh một trận của cha còn tốt hơn là bị đồn chuyện này ra ngoài.
-Hư, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Chú Triệu lạnh lùng nói, tuy nhiên ông ta vẫn ấn số di động của Vu Khải Lập.
Vu Khải Lập lúc này đang trên đường về nhà, ông ta vừa tham dự một buổi tiệc kí kết mua bán một vài thiết bị cảnh sát, trên mình mang theo mùi rượu.
Điện thoại reo, Vu Khải Lập thuận tay giơ lên nhìn qua, là một số điện thoại ông ta không quen, nhưng ông ta cũng không dám không nhận. Kẻ mà biết số điện thoại riêng của ông ta không nhiều, nhưng có thể biết và gọi tới thì ít nhất cũng là cùng cấp với ông ta.
-A lô? Tôi là Vu Khải Lập, xin hỏi ai đó?
Vu Khải Lập nói có chút lè nhè.
-Vu Khải Lập, ta là Tham mưu trưởng hạm đội Nam Hải .
Trong điện thoại truyền tới một âm thanh của người đàn ông trung niên, oang oang đập vào tai Vu Khải Lập.
Vu Khải Lập đưa điện thoại ra xa chút trong lòng thấy hơi kì lạ, Phó tham mưu trưởng hạm đội Nam Hải, sao lại gọi điện thoại cho mình vào lúc này? Tuy là nói, thân là cán bộ cơ quan chính phủ cũng chẳng có quan hệ gì với quân nhân, nhưng mà kẻ nào cũng không thể đắc tội bừa bãi với nhân vật trong quân ngũ được.
- Triệu tướng quân, khuya thế này rồi còn có chuyện gì vậy?
-Cho ông thời gian nửa tiếng tới hộp đêm Vân Tiêu.
Chú Triệu đanh thép nói.
-Hộp đêm Vân Tiêu?
Vu Khải Lập đương nhiên là biết nơi đó, ở thủ đô mà có thể mở được một hộp đêm vip như vậy thì sau lưng luôn có vài nhân vật, nếu không có kẻ nào chống lưng thì căn bản là không thể xin cấp phép được. Chú Triệu bắt mình tới đó làm gì?
Tuy nhiên đây cũng không phải là điều quan trọng nhất, điều mà ông ta càng để ý tới đó là giọng điệu mệnh lệnh của chú Triệu. Tuy rằng nói , Phó tham mưu trưởng hạm đội Nam Hải ít nhất cũng là cấp Thiếu tướng, nhưng Vu Khải Lập cũng đâu phải là một kẻ tầm thường. Đường đường là một Phó Cục trưởng cục cảnh sát thủ đô cơ mà. Hơn nữa việc quân đội và quan trường không hề có bất cứ mối quan hệ nào, ông ta dựa vào cái gì mà ra mệnh lệnh với mình?
Vu Khải Lập trong lòng tức giận, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng:
- Đã khuya vậy rồi, tôi đi tới đó làm gì? Có chuyện gì thì ngày mai ông có thể tới văn phòng làm việc nói chuyện.
Âm thanh trong điện thoại hơi dừng một chút, lại nói tiếp:
-Vu Khải Lập, tới hay không tùy ông.
Khi âm thanh còn chưa dứt thì chợt nghe trong điện thoại có âm thanh của một kẻ thứ ba truyền tới “ Ba, ba mau tới”. Vu Khải Lập giật mình ngồi thẳng, ông ta tuy rằng có uống quá chén nhưng tiếng của thằng con thì vẫn là nghe ra. Vu Khải Lập không khỏi kinh hãi. Ông có hai thằng con trai, Vu Thanh Sơn là con út, con trai cả Vu Trường Sơn thì đang ở bên Mỹ.
-Thanh Sơn? Sao mày lại ở đó?
Tiếng Vu Khải Lập gấp gáp.
-Hừ, Vu Khải Lập, tôi cho ông nửa tiếng.
Không đợi Vu Khải Lập nói thêm câu nào liền cúp máy.
Vu Khải Lập nắm chặt điện thoại, một lúc mới nói:
-Quay đầu xe, đi tới hộp đêm Vân Tiêu!
Khi Vu Khải Lập phóng xe như bay tới trước cửa hộp đêm, lòng như lửa đốt bước xuống xe thì lại kinh ngạc thấy phía trước ông ta là một chiếc xe của thành ủy, bước xuống là một kẻ quen thuộc.
Chính là trưởng Ban tổ chức Thành ủy Chu Nguyên Trọng!
Chu Nguyên Trọng lúc này nhìn thấy Vu Khải Lập, cũng ngẩn người nhìn theo, hai người ngơ ngác nhìn nhau nên cũng không thể làm bộ là không nhìn thấy đối phương.
-Trưởng ban Chu, chào ông!
Vu Khải Lập có chút xấu hổ nói.
-Cục trưởng Vu, chào ông!
Chu Nguyên Trọng trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải. Hai người cứ vậy đứng trước cửa nhìn nhau.
-Bộ trưởng Chu, tôi có bạn bên trong đang chờ.
Vu Khải Lập cười cười nói.
-Nếu đã vậy thì Cục trưởng Vu cứ đi mau đi.
Chu Nguyên Trọng ngầm thở phào một cái, vội nói.
Vu Khải Lập như trút được gánh nặng chào tạm biệt Chu Nguyên Trọng, bước nhanh vào. Chu Nguyên Trọng lại là chậm rãi bước vào hộp đêm.
Vu Khải Lập rất nhanh hỏi rõ phòng riêng Vu Thanh Sơn đang ở, vội vàng đi tới.
Bên ngoài phòng riêng, Vu Khải Lập đã bắt đầu nhìn thấy mấy kẻ ngày thường vẫn đi cùng Vu Thanh Sơn, như kiến bò trên chảo nóng, mấy kẻ đó vừa thấy Vu Khải Lập liền vội vàng chạy tới, giống như có quý nhân tới phù trợ, lập tức vây quanh, nhưng chưa đợi bọn chúng mở miệng thì cửa phòng đã lập tức mở ra, có người bước ra dò hỏi:
- Vu Khải Lập và Chu Nguyên Trọng vẫn chưa tới hay sao?
Vu Khải Lập không khỏi giật mình kinh hãi, chuyện này còn dính dáng tới cả Chu Nguyên Trọng hay sao? Ông ta lúc này đường như đã không còn tính toán tới kiêng nể đối phương nữa rồi.
Vu Khải Lập vội nói:
- Tôi chính là Vu Khải Lập.
Người kia vô lễ nhìn nhìn Vu Khải Lập mới gật gật nói:
-Vậy ông vào đi!
Vu Khải Lập lập tức bước nhanh vào phòng riêng, lúc này mới thấy rõ, trong phòng không chỉ có Vu Thanh Sơn và chú Triệu, trên sô pha còn có hai người trung tuổi, và năm kẻ thanh niên, đằng sau sô pha còn lại là hai vệ sĩ, một trong số đó chính là kẻ vừa mở cửa.
Còn Vu Thanh Sơn cùng với ba kẻ thanh niên còn lại đang ngồi co quắp trên một góc ghế.
Nhìn thấy Vu Khải Lập bước vào, Vu Thanh Sơn lập tức đứng lên, nghẹn ngào nói:
-Ba.
Vu Khải Lập để ý thấy trên người Vu Thanh Sơn cũng không có thương tích gì, coi bộ dạng anh ta cũng không phải là bị đánh, điều này khiến cho sự lo lắng suốt dọc đường của Vu Khải Lập hơi lắng xuống. Biết thằng con trong tay chú Triệu, điều mà Vu Khải Lập lo lắng nhất là nó bị đánh. Ông ta biết thừa mấy kẻ nắm trong tay binh quyền này đối với việc phục tùng mệnh lệnh còn hơn cả mấy cấp dưới trong cơ quan, mà một khi đánh người thì lại càng tàn nhẫn, càng không cần nói sau khi đánh người xong khổ chủ cũng không thể đi tố cáo được.
Tòa án quân sự cũng đâu có dễ mà ảnh hưởng tới.
Tuy nhiên ông ta cũng chú ý tới, ba người còn lại ngồi cùng Vu Thanh Sơn, có một người hai má sưng đỏ, đã có chút nhìn không ra tướng mạo, khóe miệng có chút máu, quả nhiên là đã bị ăn đánh.
-Vu Khải Lập, Phó cục trưởng, ông đã tới rồi.
Chú Triệu lạnh lùng nói.
-Triệu tướng quân, tôi đã tới đúng hẹn!
Vu Khải Lập nhìn đồng hồ, nói:
- Không biết thằng con tôi đã đắc tội gì với tướng quân mà lại khiến cho ông có thể tức giận đến vậy?
Chú Triệu còn chưa trả lời, cửa phòng truyền tới vài âm thanh, kẻ đứng phía sau sô pha ra mở cửa, Chu Nguyên Trọng bước nhanh tới.
Chỉ là ánh mắt đầu tiên, ông ta đã thấy Vu Khải Lập đang đứng trong phòng.