Vu Khải Lập lúc này cũng đã lâm vào khốn cùng. Tuy rằng người yêu cầu Phương Thắng và Từ Tường dập đầu nhận tội là La Tiên Uy nhưng chính xác mà nói, Vu Thanh Sơn mới là người bị hại, thái độ của anh ta mới là quan trọng nhất. Nếu nói thái độ của Vu Thanh Sơn rõ ràng cự tuyệt đề nghị của La Thiên Uy thì y cũng không thể bao biện được gì nữa! Nhưng rõ ràng là thái độ của Vu Thanh Sơn mờ ám! Mà nhiều lúc im lặng có nghĩa là đồng ý!
Vu Khải Lập nhìn con trai mình mà hai anh mắt như muốn nổ lửa! Làm việc gì cũng phải có chừng mực, không biết ông ta đã nói bao nhiêu lần rồi! Rõ ràng Vu Thanh Sơn coi những lời này của ông ta như là lời nói gió bay!
Nếu như nói trong chuyện này, anh ta có thể nghe một chút cự tuyệt đề nghị của La Thiên Uy thì đâu có đến mức thành ra thế này!
Đừng nói là Từ Nịnh đập xe anh ta, chọc ghẹo bạn gái của anh ta, với quyền lực của nhà họ Phương, nếu như ngay từ lúc đầu Vu Thanh Sơn biết được thân phận của Từ Nịnh thì anh ta cũng không có cái gan đi đắc tội y. Mà Phương Thắng và Từ Tường cũng không có lấy quyền đè người, bồi thường cho Vu Thanh Sơn có thể nói là tương đối công bằng, thậm chí không hề truy cứu trách nhiệm mấy người bọn họ đánh người. Nếu như có thể thuận lợi đạt được thỏa thuận thì chẳng phải là mọi người đều vui sao. Ít nhất Phương gia cũng sẽ không ghi hận trong lòng!
Bây giờ thì hay rồi, La Thiên Uy chặn ngang một cước, Vu Thanh Sơn thì lại không quyết đoán, sự việc đã đến mức không thể kiểm soát được nữa.
Làm thế nào để Phương gia bớt giận đã là chuyện làm Vu Khải Lập đau đầu nhất, cũng là một vấn đề khó giải quyết nhất!
Vu Khải Lạp dù sao cũng là phó cục trưởng cục cảnh sát Bắc Kinh, làm việc đều không cần phải như Chu Nguyên Trọng nhìn trước ngó sau, ông ta dùng một cước đạp Vu Thanh Sơn đến ngay trước mặt mấy người Phương Thắng.
Lạnh lùng nói:
-Mày là đồ khốn kiếp! Bình thường tao dạy mày thế nào! Không được gây chuyện thị phi bên ngoài, không được ỷ thế hiếp người, làm người thì phải biết chừa cho mình một con đường sống! Mày đúng là vào tai này ra tai kia! Mày quỳ xuống cho tao!
Vu Thanh Sơn ban nãy cũng đã quỳ một lần trước mặt Phương Minh Viễn rồi, lần này quỳ trước mặt trưởng bối của hắn tất nhiên là sẽ không có gì khó khăn, thế nên anh ta ngoan ngoan đứng dậy quỳ trước mặt Phương Thắng và Từ Tường, cúi đầu với bộ dáng biết lỗi!
-Thiên Uy, mau qua đó quỳ xuống!
Chu Nguyên Trọng vừa nhìn thấy đã ý thức được mấu chốt vấn đề là nằm ở Phương Thắng và Từ Tường, nếu như nói có thể có được sự tha thứ của hai người bọn họ, vậy thì Phương Minh Viễn sẽ dễ giải quyết hơn!
La Thiên Uy lúc này không còn dáng vẻ kiêu ngạo ban nãy nữa mà mềm nhũn như cà lũn, quỳ xuống bên cạnh Vu Thanh Sơn.
Ở góc Phòng, Vương Hồng Quân thấy tình thế không ổn cũng vội vàng quỳ xuống, ba người cùng quỳ thành một hàng.
Vũ Uy ngồi ở một góc ghế sô pha, trong lòng vui như mở cờ, cục diện như vậy không phải là lúc nào cũng có thể được xem, để xem sau này La Thiên Uy còn mặt mũi nào đấu với mình nữa.
Từ Tường lúc này đã có chút tay chân luống cuống, con trai phó cục trưởng cảnh sát, thân thích của trưởng ban tổ chức Bắc Kinh, đây ngày thường đều là nhân vật mà ông ta phải nhìn lên, bây giờ lại quỳ trước mặt mình, điều này làm ông ta cảm thấy như đang mơ vậy!
Phương Thắng thì bình tĩnh hơn anh ta nhiều, liếc nhìn con trai mình một cái với ý dò hỏi.
Phương Minh Viễn ngầm đánh mắt với chú Triệu, ông ta cười ha ha vỗ vai Phương Thắng nói:
-Anh Phương, chuyện này bắt đầu từ anh, vậy thì để anh quyết định đi. Nếu như anh rộng lượng không chấp kẻ hậu bối vậy thì tôi sẽ thả cho họ một con đường sống. Còn nếu như anh cần sự công bằng, vậy thì dễ thôi, nếu như chuyện này kinh động đến trung ương, đến quân ủy thì tôi tuyệt đối cũng không do dự!
Phương Thắng cảm kích nói:
-Triệu tướng quân, ông.
-Cái gì mà tướng quân với không tướng quân chứ, Minh Viễn gọi em một tiếng là chú, em gọi anh là anh, anh còn không muốn nhận người em này sao?
Chú Triệu cố ý trầm mặt xuống.
-Vậy thì thôi, chú Triệu, tôi không khách sáo nữa nhé!
Phương Thắng cười nói.
-Haiz, vậy mới đúng chứ! Chức vị là giành cho người ngoài, chúng ta đều là bạn bè, như vậy chẳng phải là người xa lạ sao. Nếu như sau này Phương gia trở thành gia đình danh giá số một đất nước, vậy thì chẳng phải em sẽ không được gọi anh một tiếng anh rồi sao?
Chú Triệu vui vẻ ra mặt nói. Lúc này ông ta cũng không ngại để người khác biết mối quan hệ của ông ta và Phương gia nữa.
Vu Khải Lập và Chu Nguyên Trọng trong lòng kinh ngạc, nhà họ Phương từ lúc nào có quan hệ mật thiết với lãnh đạo cao cấp trong quân đội như vậy chứ?
-Giám đốc Phương, là do tôi dạy dỗ không nghiêm, đã gây phiền phức cho ông rồi. Vì những chuyện thằng khốn kiếp này gây ra cho ông, tại đây tôi thành thật xin lỗi ông!
Vu Khải Lập cúi đầu thật thấp trước Phương Thắng.
-Giám đốc Phương, thật sự rất xin lỗi!
Chu Ngyên Trọng đứng một bên cũng cúi đầu nói.
Phương Thắng vội vàng đứng dậy, đối với việc quỳ bái của Vu Thanh Sơn và La Thiên Uy ông ta có thể không đứng dậy, nhưng đối mặt với hai vị lãnh đạo cấp cao của Bắc Kinh, nếu như còn cứ ngồi trên ghế sô pha vênh vệnh tự đắc, thì đúng là chẳng ra gì. Lúc này Phương Minh Viễn cũng hơi hơi hướng về phía cha mình gật gật đầu.
Trong lòng Phương Minh Viễn rất rõ, chuyện ngày hôm nay nếu làm lớn lên, Vu Khải Lập và Chu Nguyên Trọng đều không thoát nổi cái tội quản người nhà không nghiêm, nhưng không chỉ có vậy, lấy lệ thường trong chốn quan trường mà nói, với những chuyện như thế này có khả năng sẽ làm gián đoạn tiền đồ của hai người nhưng laị không đến mức làm cho nó kết thúc. Nhiều nhất thì cũng chỉ làm hai người yếu đi mà thôi.
Mà hai người có thể có được vị trí ngày hôm nay ở thành ủy và ủy ban nhân dân Bắc Kinh, cho dù là trên hay dưới đều có mối quan hệ rất mật thiết, cứ cho như là hai người có thể bị yếu đi nhưng sức ảnh hưởng cũng không thể xem thường được! Hơn nữa như vậy, trong mắt một số người không vui vẻ gì với Phương gia sẽ càng cảm thấy mình là cái gai trong mắt. Đối với những bọn quan viên bạc nhược sẽ càng ghét Phương gia hơn!
Cho nên, cũng phải trị đúng mực Vu Khải Lập và Chu Nguyên Trọng!
Phương Thắng tất nhiên là hiểu được chỉ lệnh ngầm của con trai vội vàng đưa tay ra đỡ lấy Vu Khải Lập và Chu Nguyên Trọng, kéo họ ngồi xuống ghế sô pha cười nói:
-Trưởng ban Chu, cục trưởng Vu, hai người thật quá khách sáo rồi, cái cúi đầu của hai người, Phương Thắng tôi thật sự không dám nhận! Những mâu thuẫn nhỏ nhặt này của mấy đứa trẻ lại thành ra thế này thật sự là ngoài mong muốn!
-Còn là vì chúng tôi còn dung túng cho chúng, cứ nghĩ rằng chúng đã lớn rồi. Lúc chúng ta ở tuổi này cũng đã là người tự quyết định mọi việc rồi nên cũng đã buông lỏng việc quản giáo chúng! Thật sự quá đáng tiếc!
Chu Nguyên Trọng vẻ mặt áy náy nói.
Phương Minh Viễn ngầm nhếch mép nhưng lại không nói gì.
Vu Khải Lập nhìn nhìn Vu Thanh Sơn đang quỳ ở dưới đất không kìm nổi lại đạp cho anh ta một cái nói:
-Còn không mau lại xin lỗi cậu Từ đi! Chẳng qua chỉ là trớt chút sơn mà đánh người ta ra nông nổi đó hả!
Vu Thanh Sơn trong lòng thầm nghĩ, đâu chỉ có như vậy, tiểu tử đó còn dám trêu ghẹo người đàn dà của mình, chỉ có điều hiện tại cho dù anh ta có tám lá gan cũng không dám mở miệng nói, thế là anh ta ngoan ngoãn xin lỗi ba người Từ Nịnh, lần này anh ta không cần phải quỳ nữa!
La Thiên Uy không đến xin lỗi ba người kia nhưng lại đến trước mặt Phương Minh Viễn nhìn hắn và định quỳ xuống!
Chú Triệu khoát tay nói:
-Không cần quỳ nữa, nhìn mấy đứa quỳ lên quỳ xuống tôi cũng rất khó chịu! Sau này phải biết điều một chút, đây là gặp phải chúng tôi đấy, nếu như là người khác thì đã lột da các người rồi!
La Thiên Uy tất nhiên là khúm na khúm núm gật đầu.
Ba người Từ Nịnh lúc này đã nhìn đến ngây người! Bọn họ thật không ngờ, mấy người Vu Thanh Sơn vốn còn kiêu căng ngạo mạn trong nháy mắt lại nhũn như sơi dây vậy, lại còn xin lỗi bọn họ nữa chứ! Vu Thanh Sơn còn chủ động tự đánh mình mấy cái bạt tai!
Đây là con trai phó cục trưởng cục cảnh sát thành phố cơ mà!
Từ Nịnh vốn cũng đã được nghe về tầm ảnh hưởng của gia đình em họ mình ở trong nước rồi, cho dù thế nào y cũng là thân thích của gia đình nhà ngoại của Phương Minh Viễn, tất nhiên là cũng biết được những điều người ngoài không thể nào biết được. nhưng y hoàn toàn không ngờ, tầm ảnh hưởng của người em họ lại đến mức coi thường cả phó cục trưởng cảnh sát và trưởng ban tổ chức cán bộ thành phố Bắc Kinh.
Nghĩ tới đây, Từ Nịnh nhìn về phía Phương Minh Viễn trong mắt tràn lên khát vọng, nếu như...nếu như mình có thể giống như em họ, không phải là quan chức nhưng cũng hơn hẳn quan chức, bên cạnh lúc nào cũng có mỹ nhân tháp tùng, dù đi đến đâu cũng đều là đối tượng mời mọc và chú ý của mọi người, thật là tốt vô cùng!
Sau khi năm lần bảy lượt nói xin lỗi, Vu Khải Lập và Chu Nguyên Trọng mới đưa Vu Thanh Sơn và La Thiên Uy đi khỏi. Còn về chuyện sau khi rời đi hai vị này quản con cái như thế nào thì Phương Minh Viễn không quan tâm, cũng không có ý muốn đi nghe ngóng, hắn tin rằng mấy người Vu Thanh Sơn cũng sẽ biết thành thật hơn trong khoảng thời gian tới.
-Minh Viễn!
Phương Thắng đưa qua một tờ giấy, đúng là tờ giấy mà Phương Minh Viễn đã đưa cho Vu Thanh Sơn ban nãy, khi gần đi Vu Khải Lập đã bỏ lại trên bàn trà, Phương Thắng cũng hiểu dù thế nào thì Vu Khải Lập cũng sẽ không bao giờ mang đi vì vậy cũng không nói gì nhiều.
Phương Minh Viễn thuận tay cầm lấy nhìn nhìn rồi lại đưa cho Vũ Uy:
-Coi như là vốn đầu tư cho công ty của anh! Sau này xem như chúng tôi cũng là cổ đông của công ty các anh!
Trong lòng Vũ Uy vui mừng khôn xiết, vội vàng giơ tay ra, Phương Minh Viễn muốn chiếm bao nhiêu cổ phần không thành vấn đề! tuy nói rằng mấy năm nay anh ta vẫn cùng hợp tác với mấy công ty dưới danh nghĩa Phương Minh Viễn, cũng đã kiếm được không ít. Nhưng trong lòng Vũ Uy biết rất rõ so với sự hợp tác với Sài gia, Mai gia, Lư gia thì Phương Minh Viễn hợp tác với mình chỉ là cho vui mà thôi, căn bản chẳng làm được gì. Tuy rằng mấy người Phương Minh Viễn đã đầu tư vào công ty mình là phân mỏng quyền lực trong tay mình nhưng đồng thời cũng mang đến cho công ty một cơ hội phát triển mới. Một ông chủ công ty có số vốn triệu tệ làm gì có quyền lực hơn một ông chủ công ty có số vốn cả trăm tỉ chứ!