Quả thật là có chút cảm giác là con heo đang bay trong không gian, không chỉ là Joanie Rowling có cảm giác như vậy, lúc này Phương Minh Viễn cũng có cảm giác giống như vậy.
Joanie Rowling, sống ở Edinburgh, có một cô con gái đang còn nhỏ tuổi, có em gái, cũng tựa giống nhau, chỉ có điều là nhan sắc không đẹp bằng, đã đủ để khiến kết luận của Phương Minh Viễn đã có sự hoài nghi. Người phụ nữ Anh quốc trẻ trung trước mắt, chính là Joanie Rowling nổi tiếng thế kỉ trước, tác giả tiểu thuyết >.
Joanie Keyserling Rowling, đây không phải tên thực của Rowling, tên của cô ta vẫn luôn là Joanie Rowling, không hề có Keyserling ở giữa. Đây là bởi vì xuất bản tập đầu >, nhà xuất bản lo lắng thân phận của cô gái Rowling sẽ ảnh hưởng đến việc tiêu thụ tác phẩm, vì vậy cố gắng thuyết phục cô ta sử dụng một bút danh. Mà lúc đó Rowling nghèo khó không có sự lựa chọn, vậy là lấy bút danh Joanie Keyserling Rowling này cho mình. Tuy nhiên về sau, Joanie Keyserling Rowling ngược lại mọi người chính thức gọi tên của cô ta, giống như Kim Dung vậy.
Phương Minh Viễn vô cùng không ngờ, tương lai sẽ trở thành người vô cùng giàu có có thể so với Nữ hoàng nước Anh, và tạo tên một người phụ nữ kỳ tích trong lịch sử văn học thế giới, không ngờ lại quen biết với Trịnh Gia Nghi, hơn nữa với bộ dạng như vậy xuất hiện trước mặt mình! Hắn vốn dĩ vẫn cho rằng, mình nên tìm quán cà phê rất bình thường, còn muốn tìm thêm một lí do không đột ngột quá, qua một lần nói chuyện và cố gắng, mới có thể có được lòng tin của cô ta.
Nhưng cô ta lại không hề báo trước cứ như vậy xuất hiện từ trên trời hạ xuống!
-Trời à!
Joanie không khỏi kinh ngạc gọi lên, may mà cô ta vẫn giữ được lí tính, trước tiên dừng xe lại, lúc này mới quay đầu lại, nhìn kỹ Vũ Điền Quang Ly một lượt
-Giống, thật sự rất giống! Angel, cô ta thật sự chính là Vũ Điền Quang Ly bảo bối của đạo diễn Cameron xuất thân từ Nhật Bản phải không?
Trịnh Gia Nghị trịnh trọng gật gật đầu nói:
-Joanie, tôi có thể lấy danh dự của tổ tiên tôi cam đoan, cô ta chính là nữ minh tinh quốc tế nổi tiếng nhất hiện nay ở Châu Á, bảo bối của đạo diễn Cameron, Vũ Điền Quang Ly!
Mặc dù nói, Trịnh Gia Nghi không hề hiểu rõ, vì sao Phương Minh Viễn phải nói lộ ra điểm này, nhưng đã nói đến mức này, tất nhiên cũng không cần thiết phải giấu diếm gì nữa!
-Trời à!
Joanie vui sướng bất ngờ lại thêm phần kinh ngạc nói:
-Vô cùng vinh hạnh có thể kết thân với quý cô Vũ Điền Quang Ly. Mấy bộ phim điện ảnh đó, tôi đều đã từng xem qua, quả thực là bộ phim hay hiếm thấy. đáng tiếc, tôi chỉ có thể xem ở qua ti vi mà thôi!
Mặc dù nói, vé phim Anh so với thu nhập của người Anh, không hề tính là đắt, ít nhất cũng nhẹ hơn so với người Trung Quốc, nhưng Joanie cho đến giờ vẫn không có một công việc ổn định chính thức, hầu hết thu nhập vẫn phải dựa vào sự trợ cấp của chính phủ, cho nên xem phim, đối với cô ta mà nói, vẫn là một sự hưởng thụ khá xa xỉ.
-Có thể quen biết cô, tôi cũng rất lấy làm vui mừng!
Vũ Điền Quang Ly trả lời, khó tránh có chút công thức hóa. Tuy nhiên, rất rõ ràng Joanie không hề để ý điểm này, cô ta vẫn đắm chìm trong niềm vui bất ngờ với sự gặp gỡ bất ngờ mà người nổi tiếng mang đến.
-Angel, thật sự không thể ngờ được, cô là bạn với Vũ Điền Quang Ly! Không ngờ vẫn luôn giấu diếmtôi!
Joanie ôm bả vai của Trịnh Gia Nghi nói.
-Joanie, Lâu và cô ta cũng là lần đầu tiên trở lại HongKong mới chính thức quen nhau! Cho nên căn bản là không tồn tại điều gì giấu hay không giấu!
Trịnh Gia Nghi nói chống lại.
Hai người cười đùa mấy câu, Joanie lúc này mới lại lái xe.
-Gia Nghi, các cô làm sao quen nhau?
Phương Minh Viễn tò mò hỏi. Hai người, một người học ở london, một người nuôi dạy con cái ở Edinburgh. Theo lý đáng lẽ ra không có cơ hội gặp nhau, sao lại có thể kết bạn, hơn nữa xem ra quan hệ hai người vẫn rất tốt.
-Năm đó tôi mới đến đi học ở Anh, mùa đông tôi đến Scotland du ngoạn, trên tàu hỏa ở Edinburgh, cùng bàn với Joanie, lúc đó cô ấy .
vẫn mang theo con gái của cô ấy, một bé gái đáng yêu.
Trịnh Gia Nghi nhớ lại nói.
-Thời điểm đó, Jessyca có chút không thoải mái, trên đường đều không ngừng khóc lớn, quấy rầy đến Angel đang ngồi yên tĩnh. Lúc đó, tôi rất lo lắng, Angel sẽ rất tức giận, nhưng Angel không những không tức giận, còn giúp tôi chăm sóc Jessyca, kết quả Jessyca còn làm dơ đồ của cô ấy.
Joanie cười nói
-Chúng tôi quen nhau như vậy. Do đó, tôi tin rằng, Angel về sau nhất định làm tốt thiên chức một người mẹ.
-Joanie!
Trịnh Gia Nghi có chút thẹn thùng nói.
-Người Trung Quốc các cô chính là quá hướng nội, làm mẹ là thiên chức cuả người phụ nữ. Điều này có gì đáng xấu hổ!
Angel cười nói.
Joanie nhìn Phương Minh Viễn một cái từ sau gương chiếu hậu, lại quay đầu đi, thấp giọng nói mấy câu với Trịnh Gia Nghi, khuôn mặt nhỏ của Trịnh Gia Nghi lập tức đỏ ửng lên.
-Được rồi, được rồi, sao tôi trước giờ không chú ý đến, sự tò mò của cô không ngờ cũng cao như vậy!
Trịnh Gia Nghi thục cô ta một cái. Nói có vẻ giận dữ.
-Lại nói, chúng tôi không đi Edinburgh nữa
…..Joanie cười lên sảng khoái.
-Ai, Joanie, câu chuyện chuẩn bị cho Jessyca hiện tại đã viết xong rồi phải không? Tôi thực sự rất mong đợi!
Trịnh Gia Nghi nghiêng người lại, nói bên tai Joanie.
-Tôi đã đem đến một vị quý nhân cho cậu, nếu anh ta coi trọng tiểu thuyết của cô, cuộc sống sau này của cô không cần lo lắng nữa!
-Hả?
Joanie kinh ngạc quay đầu lại nhìn Trịnh Gia Nghi một cái, chẳng nhẽ trong những người này, ngoài Vũ Điền Quang Ly ra còn có nhân vật gì lớn chứ?
-Anh Trần, anh quen chạy xe nước Anh phải không?
Phương Minh Viễn quay đầu lại nói với Trần Trung. Ở Scotland vừa mới có tuyết rơi, mặc dù nói con đường đã được thông suốt, nhưng do trời tuyết, trên mặt đất chắc chắn còn có miếng băng đóng lại, nếu nói không thể hết sức chăm chú lái xe, vẫn có nguy hiểm nhất định.
-Không sao!
Trần Trung cười nói.
-Joanie, cô và anh ta đổi một chút, để anh ta lái xe, cô chỉ hướng thì được rồi!
Phương Minh Viễn vỗ vỗ ghế dựa lưng trước nói.
-À?
Hai người Phương Minh Viễn và Trần Trung dùng tiếng Hán giao tiếp với nhau, Joanie không hề hiểu, không khỏi lộ ra sắc mặt ngơ ngác.
-Vậy quá tốt rồi!
Trịnh Gia Nghi vỗ tay nói. Trên đường cậu lái xe qua đây, chắc chắn rất mệt rồi, thì để bạn tôi lái đi.
-Nhưng anh ta có thể thích ứng với thói quen lái xe ở đây của chúng tôi không? Hơn nữa anh ta có bằng lái xe nước Anh không?
Joanie dơ dự một lát nói.
Xe chạy trên đường nước Anh đều là xe hơi bánh lái phải, hơn nữa là một trong ít các quốc gia hiện nay vẫn ngoan cố giữ nguyên tắc giao thông đi bên trái. Nghe nói để theo thói quen của các kỵ sĩ trước đây dùng súng trường tay phải đánh giặc, bên trái sai ngựa tiến công. Cho nên đại đa số người nước ngoài đến đây lần đầu tiên không thể thích ứng với việc chuyện xe bên trái. Hơn nữa thông thường khi qua đường phải nhìn bên trái trước rồi nhìn bên phải, có lúc chân đã di chuyển ra, mới ý thức được bên phải có xe chạy như bay đến.
-Anh Trần có bằng lái xe quốc tế, cô yên tâm được rồi!
Phương Minh Viễn cười nói, mấy năm này, Phương Minh Viễn thỉnh thoảng đi ra nước ngoài, là vệ sĩ thân cận nhất của Phương Minh Viễn, lại là lái xe gỏi nhất của hắn, Trần Trung đương nhiên phải cùng hắn đây đó, cho nên vì thế vẫn đặc biệt đi thi bằng lái xe quốc tế.
Joanie tìm chổ dừng xe lại bên đường, đổi chổ ngồi với Trần Trung. Trịnh Gia Nghi cũng đổi ghế với Phương Minh Viễn, như vậy, mọi người có thể yên tâm nói chuyện rồi.
Joanie kéo tay của Trịnh Gia Nghi, ánh mắt không không ngừng nhìn những người trong xe, trong lòng thầm nghĩ người nào là quý nhân Trịnh Gia Nghi đã nói! Cuộc sống nghèo khó, khiến cô ta đã có áp lực rất lớn, hơn nữa cô ta không hy vọng, con gái của mình cũng trưởng thành trong cuộc sống bần hàn khổ cực.
Nếu nói có quý nhân như vậy, cô ta đương nhiên là nói gì cũng sẽ không bỏ qua.
Nếu nói Vũ Điền Quang Ly, vậy thì Trịnh Gia Nghi hoàn toàn có thể trực tiếp nói ra, mà không cần vòng vèo. Nếu không phải Vũ Điền Quang Ly, vậy lại có thể là ai? Những cô gái trong xe, trong mắt cô ta từng người đều đẹp đến nổi khiến người ta sáng mắt ra, bất luận là từ khí chất hay mặc đồ trang điểm, đều không phải người bình thường.
-Angel, cô nói đến rốt cuộc là ai à?
Joanie thấp giọng nói với Trịnh Gia Nghi.
Trịnh Gia Nghi cười nói một cách thản nhiên.
-Điều này phải xem ở cô rồi! Dù sao thời gian của chúng ta còn dài, cô có thể quan sát từ từ. Tôi muốn nói với cô, nếu nói tác phẩm của cô có thể có được sự tán đồng, vậy thì bất luận là nước Âu Mỹ, hay là thị trường Châu Á, tác phẩm của cô đều sẽ thông hành!
Nhìn đôi mắt Joanie đầy hi vọng, lại liếc mắt nhìn lên ghế phụ của lái xe, không biết Phương Minh Viễn lại đang nghĩ gì, Trịnh Gia Nghi cười thầm trong lòng.
Kỳ thực khi biết Phương Minh Viễn đến nước Anh du ngoạn, Trịnh Gia Nghi đã nghĩ đến bộ tiểu thuyết đó của Joanie đã sắp hoàn thành. Mặc dù cô ta chưa xem xong, nhưng đã xem qua từng phần, Trịnh Gia Nghi cảm thấy đó là một bộ tiểu thuyết tương đối hay, tác phẩm thích hợp cho thanh thiếu niên đọc.
Nhưng cô ta cũng hiểu, Joanie trước giờ chưa từng phát biểu gì qua tác phẩm, là một tác giả mới, muốn xuất bản tác phẩm ở nước Anh, cũng không phải một việc dễ dàng.
Mà muốn viết lách thành một nghề để mưu sinh, vậy thì càng không dể dàng.
Cho nên Trịnh Gia Nghi gợi ý cho Phương Minh Viễn, tuy nói, Phương Minh Viễn trước giờ chưa từng chính thức phát biểu qua một quyển tiểu thuyết. > cũng chỉ là tác phẩm mà hắn viết ra đại cương, do người khác viết thay, nhưng Phương Minh Viễn bất luận là làm nhà phác thảo đều nổi tiếng, thiết kế ra trò chơi cũng nổi tiếng…
Người vẫn là nhà biên kịch nổi tiếng trên thế giới là “Phương”, có sức ảnh hưởng nhất định với ngành xuất bản, chỉ cần có thể có được sự tán đồng của Phương Minh Viễn, cho dù là viết lời tựa tiểu thuyết cho cô ta, tiểu thuyết của Joanie, mặc dù không thể phổ biến một thời, cũng khẳng định sẽ thu được một thành tích không tồi!
Trên đường đã cho cô ta hướng đi là được rồi, con lại thì chỉ có thể trông cậy ở chính cô ta!