Mùa đông đến rất nhanh, trong gió lạnh gào thét, bận rộn suốt cả một ngày, vừa tan ca mọi người đã vội vội vàng vàng về nhà.
Vương Đắc Thủy khóa phòng để đồ lại và cũng vội vàng đi về nhà.
-Ông đã về rồi!
Vừa bước vào cửa một người phụ nữ mái tóc hoa râm trên mặt hiện lên nhiều nếp nhăn đã chào đón ông ta. Đấy là vợ của Vương Đắc Thủy, tên Tôn Thúy Hoa, tên tuy rằng nghe rất trần tục nhưng năm đó ở trong thôn của Vương Đắc Thủy cũng được xem là một mỹ nhân. Vương Đắc Thủy năm đó cũng đã tốn không ít lễ vật mới rước được bà ta về nhà. Hai vợ chồng tuy rằng trong đời gặp không ít chuyện nhưng nhìn chung thì tình cảm vẫn rất sâu đậm.
Tôn Thúy Hoa đã sinh cho ông ta hai nam một nữ, hiện tại ba người con đều đã lập gia đình và ra ngoài ở riêng, và cũng đã sinh cho bọn họ ba người cháu trai, hai người cháu gái và ba người cháu ngoại. Cuộc sống hiện tại của hai người cũng được xem như không tồi. Có điều gần đây, nhà con trai lớn của ông ta không chịu làm ăn, con dâu vì thu nhập của chồng không cao nên rất hay cãi nhau với anh ta.
Làm cho hai ông bà rất phiền lòng.
Vương Đắc Thủy nhíu mày, đã nhiều năm làm vợ chồng cho nên đã rất hiểu nhau. Mỗi lần bà ấy nói với ông giọng điệu như vậy có đến tám phần là trong nhà lại có chuyện gì rồi.
-Nhà thằng cả lại có chuyện gì rồi?
-Không phải! Thật không thể sống nổi!
Tôn Thúy Hoa mặt mày đau khổ nói:
-Không phải nhà thằng cả mà là nhà con hai.
-Nhà con hai làm sao?
Vương Đắc Thủy đang cởi áo khoác ngạc nhiên hỏi.
-Nhà nó chẳng phải là rất tốt hay sao?
-Nó lại có nữa rồi! Nhà chồng nó bắt nó phải đẻ, nhưng ông cũng biết chính sách của nhà nước không cho phép mà! Lúc đầu khi nó đẻ đứa thứ ba thôn đã phạt một khoản tiền lớn rồi, giờ nó mà sinh đứa thứ tư thì phải nộp bao nhiêu tiền phạt đây!
Vương Đắc Thủy đang treo áo lên móc nghe vậy tay chân run rẩy đánh rơi cả áo. Tôn Thúy Hoa cuối người nhặt chiếc áo, đập đập vài cái rồi lại treo lên móc.
Vương Đắc Thủy thở dài ngồi xuống ghế rồi lấy thuốc ra hút. Nói đúng ra, trong ba đứa con, nhà con gái thứ hai chính là nhà làm ông ta lo lắng nhiều nhất. Đã lấy chồng nhiều năm như vậy rồi mà sao cái bụng vẫn không chịu yên phận, sinh đứa đầu gái, đứa thứ hai lại gái, bấm bụng sinh thêm đứa thứ ba, thu nhập gần hai năm của cả nhà đều đã đưa đi nộp phạt, mới khá lên được một chút lại sinh!
Chưa nói đến chuyện tuổi tác của cô ta đã không còn nhỏ sinh con sẽ gặp không ít nguy hiểm đây là những điều Vương Đắc Thủy nghe được qua đài, mà chính là khoản tiền phạt này phải kiếm đâu ra đây. Con sinh ra cũng không thể không có hộ khẩu được. Khoản tiền phạt của đứa thứ ba chính là cả hai nhà phải chắt bóp mãi mới có được, có được cái hộ khẩu lại càng hao tốn công sức, phải chạy vạy khắp nơi đến ba tuổi mới có được hộ khẩu.
-Nhà này cũng chẳng ra làm sao! Vì muốn con hai sinh con nên đã đem nó về nhà rồi.
Tôn Thúy Hoa ngồi xuống bên cạnh nói:
-Ông đói chưa? Haizz, buổi chiều sau khi con hai đến nói với tôi, tôi chẳng còn bụng dạ mà làm gì nữa. Buổi tối chúng ta ăn đơn giản một chút, ăn mì đi?
-Cái gì cũng được!
Vương Đắc Thủy có chút không kiên nhẫn khoát tay nói. Bây giờ ông cũng chẳng còn bụng dạ nào mà ăn uống nữa.
Vương Đắc Thủy nói tiếp:
-Nhà đó tóc thì dài mà đầu óc thì ngắn, chuyện này đừng nói với người ngoài, cả nhà thằng cả cũng đừng nói! Chuyện nhà nó...haizzz!
Vương Đắc Thủy lại thở dài không nói thêm gì nữa. Nhà chồng con gái thứ hai có năm gái một trai, mãi đến ngoài bốn mươi mới có được đứa con trai này! Con gái mình qua đó tất nhiên là phải gánh vác trách nhiệm đẻ người nối dõi tông đường nhà họ! Nhà chồng đó không muốn bị đứt gốc, điều này Vương Đắc Thủy có thể hiểu được, nhưng lại sinh nữa thì lúc nào mới ngóc đầu lên được chứ? Nếu lần này lại là gái nữa vậy phải làm thế nào đây? Không cho đẻ? Con gái gả đi như bát nước hắt đi, mình là cha mẹ đẻ mấy chuyện này cũng không thể quản được!
Nhưng nếu sinh, thì khoản tiền phạt này phải làm sao đây?
Vương Đắc Thủy không khỏi lo lắng, bọn nhỏ đã lớn hết rồi, cũng không phải giống như hồi ông bà nữa, nuôi người như chăn dê, hơn nữa không phải chỉ có tiền ăn mặc mà còn hàng trăm thứ tiền linh tinh làm người khác đau đầu! Không chỉ có nhà con gái thứ hai, mà đến cả nhà thằng cả thằng ba cũng không hề dư giả. Đừng nói là họ không muốn giúp cho dù có muốn cũng chẳng có gì mà giúp.
Vương Đắc Thủy hiện giờ sống cũng rất khó khăn, nếu không phải là ông ta làm tạp vụ ở bệnh viện tâm thần huyện mỗi tháng có chút ít tiền thì làm sao mà đủ tiêu chứ.
Mình trước đây vốn có thể có thuốc lá hút giờ cũng đã phải hút thuốc lào rồi. Hai người bây giờ tuổi cũng đã cao, bệnh tật cũng nhiều, sau này tiền cần tiêu cũng rất nhiều.
Tôn Thúy Hoa rất nhanh đã đưa lên hai bát mì có cà chua trứng gà, nhìn thấy chồng bộ dạng ủ rũ, Tôn Thúy Hoa cũng hiểu hiện giờ tiền vẫn là vấn đề nan giải!
-Thôi được rồi, được rồi, ông à, đừng nghĩ nhiều! Không phải có câu thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng sao, bây giờ ông lo cũng chẳng có tác dụng gì, không chừng đến lúc đó lại giải quyết được! Ăn cơm đã!
Vương Đắc Thủy dập thuốc, đem cái tẩu đặt sang một bên nhấc bát lên. Chỉ có điều giờ đang lo lắng nên ăn cũng không thấy ngon.
-Ông, ở chỗ làm dạo này có chuyện gì mới không?
Tôn Thúy Hoa đúng là không có việc tự tìm việc, làm cho Vương Đắc Thủy phân tâm sang chuyện khác. Có điều, thường ngày Vương Đắc Thủy về nhà cũng hay kể những chuyện xảy ra ở trong bệnh viện. Nghe những chuyện ầm ĩ của những bệnh nhân cũng là một thú vui của Tôn Thúy Hoa.
-Chả có gì mới, chỉ có điều mới vào không ít người!
Vương Đắc Thủy rầu rĩ nói.
-Lại nhốt không ít người? Đều là bệnh nhân tâm thần?
Tôn Thúy Hoa kinh ngạc hỏi:
-Dạo này sao lại nhiều bệnh nhân tâm thần thế, mấy tháng này chắc cũng phải mấy chục người rồi ấy nhỉ? Bệnh viện của ông có đủ chỗ không?
-Tất nhiên là không nhiều chỗ như vậy rồi, mấy người bị nhẹ đều gọi người nhà đưa về rồi!
Vương Đắc Thủy rầu rĩ nói. Lúc này ông làm gì còn tâm trạng nói những chuyện đó.
-Ông, không phải là vì chuyện đó chứ?
Tôn Thúy Hoa ôm cánh tay ông ta hỏi:
-Đều là chuyện liên quan đến nhà họ Miêu à?
Vương Đắc Thủy giật mình, vội vàng bỏ bát trong tay xuống bịt miệng vợ lại nói:
-Nói nhỏ chút, chuyện này không được nói tùy tiện!
Tôn Thúy Hoa quay đầu, cánh tay Vương Đắc Thủy ra nói:
-Nhìn ông kìa, đây là nhà mình không phải bệnh viện thần kinh, còn ai có thể nghe được? Nhà họ Miêu bị oan ở huyện này ai mà không biết!
Vương Đắc Thủy bất đắc dĩ thu tay lại, đúng như Tôn Thúy Hoa nói, ông ta đúng là có chút thái quá. Đây là nhà ông ta, nếu muốn nghe trộm vợ chồng ông ta nói chuyện thì phải lật bờ tường ra mới được! Trong nhà còn có hai chú chó, trời lại vừa tối, có đến kẻ trộm cũng không to gan như vậy.
-Bà thì hiểu cái gì! Nếu như bà mà đi một vòng bệnh viện tâm thần thì bà sẽ hiểu, những người ở trong đó bây giờ sống không bằng chết! Đến cả tội phạm trong tù sống còn tốt hơn bọn họ!
-Thôi thôi, nói với bà mấy chuyện đó làm gì chứ? Chỉ làm buổi tối bà gặp ác mộng thôi!
Vương Đắc Thủy trên mặt có chút không nhẫn nại được nhưng vẫn mạnh miệng nói.
-Haizz, ông cứ nói đi, tôi bảo đảm không nói lung tung!
Tôn Thúy Hoa thấp giọng nỏi.
-Muốn nghe, vậy tôi nói cho bà biết đại ý!
Vương Đắc Thủy nói:
-Đầu tiên, những người này hầu hết đều bị nhốt trong phòng đơn, ngoài một chiếc giường, một cái bàn cũ và một cái thùng tiểu tiện thì chẳng có gì nữa! Không có đài, không có loa, đến cả nơi hóng gió và ăn cơm đều không có, muốn tìm người nói chuyện cũng không có!
-Thế chẳng phải là buồn chết sao!
Tôn Thúy Hoa nghi ngờ nói:
-Tôi nghe nói, ở trong tù chỉ có phạm trọng tội mới bị nhốt vào phòng đơn.
-Đúng vậy, một ngày hai ngày còn được, thời gian dài rất nhiều người đều trở nên...thật không dễ, dù sao thì cũng có chút không bình thường!
Vương Đắc Thủy gật đầu nói:
-Cho nên tôi mới nói ở đó là sống không bằng chết.
-Còn không?
Tôn Thúy Hoa hỏi lại.
-Còn không? Còn, chính là chuyện ăn uống của bọn họ. Bà chưa thấy, những người đó ăn, đến cả heo cũng chẳng muốn! Mỗi ngày không phải là ăn cơm mốc thì cũng là bánh mì không biết mua từ đâu, chẳng có chút vị gì, rồi lại thêm mấy cọng rau dưa, nước thì không biết để từ bao giờ, đó chính là đồ ăn của bọn họ đấy!
Vương Đắc Thủy nói trên mặt còn hiện lên vẻ kinh tởm.
-Thế chẳng phải là giết người sao?
Tôn Thiếu Hoa căm giận nói. Bà ta dù là nhà quê cũng biết gạo mốc và nước thiêu nếu uống vào chắc chắn sẽ sinh bệnh, những người trong bệnh viện đó chẳng nhẽ không biết hay sao?
-Đúng là giết người! Làm cho bà sống không bằng chết, ra ngoài rồi có muốn kiện bà cũng phải ở nhà đến nửa năm!
Vương Đắc Thủy cố nén giọng nói nhỏ vào tai vợ:
-Không chỉ có thể, trong bệnh viện còn có không ít bảo vệ, họ lòng lang dạ sói, mở miệng ra là chửi bới, giơ tay là đánh, có rất nhiều người bị đánh đến hôn mê, thậm chí còn có chuyện mất tích nữa.
-Mấy người độc ác này, họ không sợ vương pháp sao?
Tôn Thúy Hoa hấp một ngụm khí lạnh nói. Nghe như là mấy người quân khăn đỏ trong thời kỳ chiến tranh vệ quốc vậy.
-Vương Pháp? Ở huyện chúng ta, bọn họ chính là vương pháp!
Vương Đắc Thủy thở dài nói:
-Bà, tôi nói những chuyện này đừng có nói ra ngoài đấy! Bà không nghĩ đến hai chúng ra cũng cần nghĩ đến con cái cháu chắt. Đó không phải là nơi có thể ở được đâu. Hơn nữa mấy người này gan lớn hơn trời, đến cả người chạy lên tỉnh bọn họ còn có thể lôi về kia mà.
Trên mặt Tôn Thúy Hoa hiện lên nét sợ hãi, đúng vậy, cứ coi như là không nghĩ đến tương lai của hai vợ chồng cũng cần nghĩ đến con cái, chỉ vì chuyện này mà hại bọn họ có những ngày sau thê thảm thì mình có chết cũng không nhắm mắt!
-Nói tôi mới nhớ, hôm nay tôi đút cơm cho một người ăn, trong phòng lúc đó chỉ có hai người chúng tôi, người đó nói nhỏ với tôi, chỉ cần chuyển lời giùm anh ta, anh ta sẽ cho tôi một trăm ngàn tệ!
Vương Đắc Thủy nhắc lại chuyện Phương Nhai nói với mình hồi trưa.
-Một trăm ngàn tệ? Không phải là một trăm ngàn việt nam đấy chứ?
Tôn Thúy Hoa bĩu môi nói, Hoa Hạ và Việt Nam đánh nhau, bà cũng được biết qua mọi người rằng tiền của Việt Nam gọi là Đồng, một trăm tệ có thể đổi được hàng triệu đồng.
Tôn Thúy Hoa chần chừ một lát mới nói:
-Chuyển lời đã đưa một trăn ngàn tệ, ai tin được chứ! Người này bị thần kinh à?
-Hì hì, cái này mới khó nói! Tôi nghe mấy người trong đó nói người này là đón từ thành phố Phụng Nguyên về, hình như không phải người ở đây, người kia hình như khi bị hôn mê thì bị nhốt vào đây, bây giờ đến cả lý do vì sao bị nhốt vào đây và đây là đâu cũng không biết. Mấy ngày trước vì ồn ào quá liền bị đánh cho mấy trận, ngoài việc đi vệ sinh thì đừng nghĩ đến chuyện tự do!
Vương Đắc Thủy thấp giọng nói:
-Tôi cảm thấy, anh ta không giống người bình thường!
Tuy rằng, Vương Đắc Thủy cảm thấy Phương Nhai không giống người bình thường, nhưng ông ta cũng không cho rằng những lời anh ta nói là thật. Chuyển lời thôi mà được một trăm nghìn, một trăm nghìn là bao nhiêu? Một năm tiền lương của Vương Đắc Thủy cũng chỉ được hơn một nghìn tệ, ở huyện này, với tuổi của ông ta thì đó cũng được coi là một thu nhập đáng kể rồi. Một trăm nghìn tệ là bằng thu nhập gần một trăm năm của ông ta rồi!
Cứ cho là nhà giàu ở trong huyện một năm có thể kiếm được mười ngàn tệ cũng là một con số không nhỏ rồi. Chỉ chuyển có một câu nói mà được nhiều tiền như vậy, đây không phải là lừa người thì là gì?
Phương Nhai đâu biết rằng vì nguyên nhân này mà Vương Đắc Thủy lại cho mình là kẻ lừa đảo, nếu biết chắc anh ta khóc đến chết mất! Đừng nói là một trăm ngàn tệ, có đưa tất cả hoa hồng trong một năm của anh ta cho Vương Đắc Thủy để thoát khỏi đây anh ta cũng đồng ý! Chính vì sợ làm Vương Đắc Thủy choáng váng nên anh ta mới nói là một trăm ngàn tệ!
-Đây không phải là tạo nghiệp chướng sao? Người ta là người vùng ngoài thì làm gì bọn họ chứ?
Tôn Thúy Hoa bất đắc dĩ thở dài nói:
-Bắt người ta đến đây, người trong nhà không biết thì chắc lo lắng lắm!
-Đúng vậy, đúng là tội nghiệp!
Vương Đắc Thủy cũng thở dài nói. Tuy rằng trong tâm ông ta cũng đồng cảm với Phương Nhai, nhưng nếu bảo vì Phương Nhai mà ông ta mất công việc hiện tại thì cũng không thể nào. Dù sao nếu như không có công việc ở viện thần kinh này thì nhà ông ta cũng sẽ lâm vào khó khăn.
Hơn nữa, những người trong huyện kia ông ta cũng không thể nào đắc tội được!