Trùm Tài Nguyên

Chương 312: Có tin tức rồi




Chớp mắt, Phương Nhai đã ở đó được mười bốn ngày, lúc này một người vốn trấn tĩnh như Phương Minh Viễn cũng có chút hốt hoảng, chứ đừng nói gì là những người khác. Hai vợ chồng ông cụ Phương không ăn không ngủ, suốt ngày chỉ ngồi than vắn thở dài, Phương Thắng và chú út Phương Bân mấy ngày này tính tình thay đổi hẳn, y như là núi lửa vậy, chú Thì Văn Sinh thì bỏ hết công việc sang một bên, ở hẳn lại Phụng Nguyên, chú chồng cô út tuy không thể giúp được gì nhưng mọi người đều xin nghỉ phép quay về biệt thự ở Ly Sơn. Và vợ của Phương Nhai và đứa con mười mấy tuổi, cả ngày nước mắt ngắn dài, bây giờ Phương Minh Viễn cũng không dám xuất hiện trước mặt họ nữa, nhìn thấy cảnh đó thật không đành lòng.
Mười mấy ngày này, không chỉ có cảnh sát Phụng Nguyên bận đến thổ huyết mà đến cả cảnh sát của mấy huyện lân cận cũng đều như vậy! Nhưng bởi vì manh mối quá ít nên mấy ngày này dù cho tội phạm lớn bé, thậm chí là mấy án lớn toàn quốc cũng đã sa lưới không ít nhưng vẫn chẳng thấy tung tích của Phương Nhai đâu!
-Cậu Phương, chúng tôi đã điều tra hết cục cảnh sát của Phụng Nguyên và mấy huyện lân cận, trại tạm giam, đến cả mấy tên đầu gấu trong vùng cũng không thấy dấu vết của chú hai.
Tôi nghi ngờ, chú hai bây giờ hiện không ở Phụng Nguyên và vùng lân cận nữa rồi!
Xảy ra chuyện lớn như vậy, người nhà họ Phương tất nhiên là cũng không thể ngồi trong nhà đợi tin tức của cảnh sát được. Trần Trung mấy ngày hôm nay cũng chạy ngược chạy xuôi, nên trông cũng có chút tiều tụy. Phương Minh Viễn gật gật đầu, Trần Trung tuy rằng nói ít nhưng trong đó không biết là đã bỏ ra bao nhiêu công sức.
Hắn hiện tại mới thấy tiếc cái kiếp trước đâu đâu cũng là máy nghi hình kia, tuy rằng quyền riêng tư có bị xâm hại đôi chút nhưng cũng có rất nhiều vụ án cũng từ trong đó mà được phát hiện ra. Ít nhất cũng không giống bây giờ căn bản là không thể làm được gì! Hơn nữa điều càng làm Phương Minh Viễn cảm thấy khó chịu đấy là đã lâu như vậy rồi mà đối phương vẫn chưa hề có bất cứ liên lạc gì với nhà họ Phương cả, điều này khiến cho việc mấy người Dương Quân Nghĩa chuẩn bị bao nhiêu là trinh sát và máy nghe lén đều trở thành vô nghĩa.
-Cậu Phương, tôi đoán có thể ở trong khách sạn chú hai đã nhìn thấy gì đó, hoặc là đã biết chuyện gì đó, nên mấy người đó nhất thời bắt chú hai đi. Nếu thật sự là như vậy thì...
Trần Trung nhìn Phương Minh Viễn vẻ mặt lúc này đã trở nên khó coi nên sáng suốt không nói gì thêm nữa.
Kỳ thực những lời Trần Trung nói Phương Minh Viễn cũng đã sớm nghĩ đến, chỉ có điều hắn thật sự không muốn nghĩ đến chuyện đó, bởi vì nếu thật sự là như vậy thì đối với Phương Nhai mà nói đó là việc nguy hiểm nhất, bởi vì đối phương căn bản là không biết thân phận của anh ta, càng không để ý đến cái thế lực Phương gia sau lưng anh ta,có thể...Phương Minh Viễn lắc đầu, không dám nghĩ tiếp nữa.
-Có điều cũng có khả năng là bị giam ở đâu đó, có thể khi sự việc qua đi chú hai sẽ được thả ra! Cũng không phải ai cũng thích sát hại người vô tội.
Trần Trung khuyên Phương Minh Viễn. Tuy rằng Trần Trung cũng hiểu khả năng như vậy vẫn có nhưng không lớn. Đã tìm ở Phụng Nguyên và các vùng lân cận lâu như vậy vẫn là chẳng có manh mối gì điều này nói rõ đối phương là một tay già đời nếu như không đến tay thì tuyệt đối sẽ không dừng lại.
Đối với những kẻ không ở một chỗ cũng không có tiền án, sau khi ra tay sẽ lập tức cao chạy xa bay như thế này cảnh sát thực sự là rất đau đầu. Đến cả Sherlock Holmes phá án cũng phải có manh mối chứ?
-Anh Trần, sắp xếp treo thưởng tìm người đi!
Phương Minh Viễn cắn răng nói.
Như thế này cũng không phải là một cách, sống không thấy người chết không thấy xác. Cuộc sống bình thường của Phương gia đã bị đảo lộn hết rồi, hai vợ chồng ông cụ Phương đã vì thế mà đổ bệnh rồi.
-Dạ!
Trần Trung gật gật đầu rồi đứng lên.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Lâm Dung ùa vào như một cơn gió, vẻ mặt vui vẻ nói:
-Cậu Phương, anh Trần, đã có tin của chú hai rồi!
-Cái gì?
Phương Minh Viễn từ trên ghế nhảy xuống, lắc mạnh vai Lâm Dung vội vã hỏi:
-Chú hai đang ở đâu?
Vương Đắc Thủy có chút bất an ngồi trong phòng khách trong lòng nóng ruột không ngừng.
Nói thật ông ta vốn không muốn mạo hiểm như vậy, nhưng việc cô hai có thai không biết vì sao lại bị truyền ra ngoài, mấy người cán bộ kế hoạch hóa gia đình y như là ruồi nghe được mùi hôi vậy, lại uy hiếp lại tuyên truyền với cô ta.
Nếu nói cô hai cứ kiên trì mà lại không thể nào nộp đủ tiền phạt thì sẽ hạ độc thủ với cô ấy.
Sau khi biết được điều đó, Vương Đắc Thủy lại hỏi mấy người bên cạnh về tình hình của nhà con gái thứ hai mấy năm gần đây trong lòng có chút sợ hãi. Mấy năm trước thì còn tốt một chút dù sao thì những người cán bộ kế hoạch hóa kia vẫn còn rất mềm mỏng, chủ yếu là thuyết phục vận động, nhưng gần đây đã đổi lãnh đạo mới, đối với công tác kế hoạch hóa gia đình cũng cứng rắn lên nhiều. Điều này có thể thấy được qua các biểu ngữ ở địa phương.
Lúc đầu, ở chỗ nhà con gái thứ hai biểu ngữ là “một người tránh thai, cả nhà vinh quang”, tuy Vương Đắc Thủy biết rằng, mấy cái trò tránh thai đó thì có gì mà vinh quang chứ! Chẳng nhẽ còn phải đốt pháo, cưỡi ngựa, đeo băng đỏ đi đến đâu cũng hét to rằng tôi đã tránh thai rồi, đến nhà tôi uống rượu đi sao? Nhưng dù thế nào thì cái biểu ngữ đó cũng làm người ta yên lòng.
Mà hiện giờ bên đó đã đổi biểu ngữ thành “ai không thực hiện biện pháp tránh thai thì chính là khiến nhà mình tan cửa nát nhà, “thà thêm mười mấy ngôi mộ, cũng không cần thêm một người”, những câu biểu ngữ đằng đằng sát khí này làm người ta thấy bất an.
Vương Đắc Thủy càng hiểu, vào năm ngoái, cũng tại thôn đó có một người sinh con thứ ba, mọi thứ trong nhà đều bị đảo lộn hết, trâu bò bị dắt đi, lương thực cũng bị lấy đi, nếu không bỏ đứa trẻ thì người ta sẽ không trả lại bò.
Hơn nữa sau khi dắt bò đi còn đòi đưa tiền phí nuôi dưỡng, một ngày không ngờ đến năm mươi tệ! Đây đâu phải là nuôi bò, đến nuôi người cũng không có đắt như vậy!
Cuối cùng nhà đó thật sự là không còn cách nào khác chỉ đành bỏ đứa con đi, mới dắt được bò về, nhưng lương thực trong nhà thì hoàn toàn hết sạch, chỉ mình tiền phí nuôi dưỡng bò thôi trong làng cũng đã kiếm được được đến một ngàn tệ!
Đến mãi hôm nay, hai người đó còn đang sống ở nhà bố mẹ đẻ.
Nghe thấy thế, Vương Đắc Thủy trong lòng khiếp sợ, đây đâu phải là cán bộ gì, đây là thổ phỉ thì có!
Nhà mẹ đẻ, nhà chồng bây giờ cũng rất bình thường, làm sao mà chịu nổi sức ép như thế chứ! Những ngày sau này biết sống thế nào đây! Ông vốn có ý định khuyên con rể bỏ đứa con đó đi, vì một đứa bé còn chưa biết giới tính mà hủy hoại tương lai của cả một gia đình, thật sự là...Vương Đắc Thủy cũng không biết phải nói thế nào.
Nhưng hai ông bà thông gia bên đó thái độ rất quyết liệt, chồng của cô hai còn nói cho dù phải bán máu bán nội tạng anh ta cũng phải đẻ cho bố mẹ đứa cháu đích tôn!
Nhà thông gia không thể nào mở mắt trừng trừng nhìn bàn thờ tổ tông không có ai hương khói! Mẹ chồng thì khi biết có ý định muốn bỏ đứa con đi thì lúc nào cũng đòi chết, làm ông ta thật sự chịu không nổi....
Hai nhà thương lượng tới thương lượng lui cuối cùng mới ra kết quả.
Sau đó, nhà bên đó đã hỏi thăm, nếu như muốn sinh con ra thì cần phải nộp phạt khoảng mười bốn nghìn tệ, rồi lại phải tặng lễ cho ông trưởng ban kế hoạch hóa năm nghìn tệ nữa thì mới xuôi.
Nếu không thì sẽ bị kéo nhà, lấy bò! Hơn nữa nhà con gái lại là đứa thứ tư, tính chất còn ác liệt hơn, nếu như cứ nhất quyết đòi đẻ thì lần này đừng nói là nhà mình mà cả nhà bố mẹ đẻ, anh em đề bị liên lụy! Trừ khi là không ở trong huyện, nếu không thì thông qua các cơ quan khác của huyện, chính quyền xã cũng sẽ bắt họ chịu phạt!
Vương Đắc Thủy cảm thấy muốn khóc mà không khóc được, đây rõ ràng là cái gọi là liên lụy trong Bình Thư đã từng nói sao! Việc nhà cô hai đẻ nhiều thì liên quan gì đến nhà thằng cả với thằng ba chứ? Dựa vào cái gì mà bắt nhà nó chịu phạt chung? Trên đài và tivi chằng phải nói là Tân Hoa Hạ không thực hiện chính sách “liên đới” sao?
Sự việc đã đến mức này Vương Đắc THủy cũng chẳng còn cách nào khác một bên là người nhà, một bên là nhà thông gia đang tự tìm đến cái chết, vì chuyện này con gái mình cũng khó xử đôi đường, mấy ngày này đến cơm cũng không thể ăn nổi, cả người đều tiều tụy. Vọ nông nhìn thấy cũng là đau lòng vô cùng nhưng cũng bất đắc dĩ!
Thằng cả và thằng hai tuy không nói gì nhưng xem ra hai người rất bực tức, nếu như không phải vì từ trước đây nay tình cảm anh em đều rất tốt thì e rằng đã sớm có chuyện rồi! Nhưng họ tuy không nói gì nhưng Vương Đắc Thủy biết rất rõ rằng nếu như để hai người con dâu của mình biết được thì sẽ có phản ứng như thế nào! Lòng bàn tay hay mu bàn tay thì cũng đều là thịt, Vương Đắc Thủy cho dù có thương con gái hơn nữa cũng không thể để gia đình hai đứa con trai vào cơn hoạn nạn được. hơn nữa, nếu thật sự là như vậy, ba đứa cháu trai, hai đứa cháu gái của mình sau này sẽ như thế nào?
Vương Đắc Thủy ban ngày không màng đến ăn uống, buổi tối thì không tài nào ngủ được, ông ta vò đầu bứt tai cuối cùng cũng quyết định bất đắc dĩ ngựa chết bắt sống lại, người kia nếu nhỡ may không phải là người điên thì đừng nói là một trăm nghìn mà chỉ cần hai ba chục nghìn cũng đã giải quyết được vấn đề cấp bách của gia đình mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.