Trùm Tài Nguyên

Chương 316: Dự báo cơn giông tố sắp đến




Tìm được Phương Nhai rồi, người cũng coi như là bình an vô sự, thì cái cục đá lớn trên đầu Dương Quân Nghĩa cũng coi như được hạ xuống, cuối cùng cũng có cái mà giao lại với Phương gia. Nhưng sau đó, tất cả những cái ông ta nhìn thấy, lại làm cho Dương Quân Nghĩa tức giận đầy trong lồng ngực.
Người bình thường bị nhốt trong bệnh viên tâm thần đã là quá đáng lắm rồi, thậm chí còn là hành vi động chạm đến pháp luật, mà tất cả những cái ông ta nhìn thấy, đều chứng tỏ Phương Nhai ở đây, không chỉ là mất đi tự do thân thể, còn phải chịu hàng loạt những hành hạ và đánh đập tàn độc. Trên cổ tay và cổ chân Phương Nhai đều bị trói buộc dây thừng thời gian dài mà xuất hiện những vết hằn sâu, trên người anh ta, cũng đều xuất hiện những vùng xanh, vùng tím.
Mặc dù đã kết giao với Phương gia bao nhiêu năm nay, Dương Quân Nghĩa và Phương Nhai cũng không phải là rất thân thuộc nhau, nhưng ông ta cũng nhìn ra được, tình trạng sức khỏe của Phương Nhai như hiện nay rất không tốt, trạng thái tinh thần cũng chưa ổn định, ai không hiểu sao tự nhiên bị giam ở trong bệnh viện tâm thần thời gian dài nửa tháng, còn phải chịu đủ các kiểu hành hạ mà trạng thái tinh tần vẫn có thể tốt đấy mới là lạ! Hơn nữa trong phòng này không chỉ là ánh sáng tối tăm, không gian chật hẹp còn đủ các mùi lạ làm cho người ta ngửi thấy đều phải lấy tay bịt mũi, khi mới mở cửa, suýt nữa Dương Quân Nghĩa bị ngạt thở đến ngất mất.
Mà Phương Nhai lại bị giam trong cái hoàn cảnh tồi tệ đó những mười mấy ngày! Chỉ nghĩ đến đây hỏa khí của Dương Quân Nghĩa bốc lên đến đầu, kiềm cũng kiềm không nổi.
Hai tay Trần Trung dìu Phương Nhai đứng dậy. Đưa ra khỏi “ nhà lao”, vừa mới ra khỏi cửa, 3 người không hẹn cùng hít một hơi sâu, không khí ở hành lang có thể nói là trong lành không gì sánh nổi.
Sau khi ra khỏi cửa,đương nhiên có người chen lên tranh nhau dìu Phương Nhai ra, Phương Minh Viễn nháy mắt với Trần Trung, Trần Trung tất nhiên hiểu ý hắn mà đi theo Phương Nhai.
Dương Quân Nghĩa tái mặt quét ánh nhìn về phía khuôn mặt cũng đang tái mét của La An Khang , còn có tên thân cận đang run cầm cập Chiêm Vũ Điền , lạnh nhạt nói :
-Phòng họp bệnh viện ở đâu? Các lãnh đạo liên quan của huyện Đường Âm đến chưa?
Chiêm Vũ Điền run giọng nói:
-Phòng họp thì ở phía bên phải trên tầng 1
Ông ta vào lúc này đã mất hết ý chí, thăng quan phát tài cái gì, đến nay đều là một giấc mơ, chính mình có thể qua việc này không bị lao vào tù tội, thì ông trời đã có mắt lắm rồi!Cái bọn ngu ngốc này, rốt cuộc bắt phải nhân vật nào mà Ủy Ban thường vụ tỉnh, bí thư Pháp luật và Chính trị lại đích thân đến giải cứu thế này.
– Bí thư Dương, bí thư huyện ủy huyện Đường Âm Lư Đông Sinh và huyện trưởng Mã Vân Long đang trên đường đến rồi, khoàng mười mấy phút nữa sẽ đến nơi.
Nhân viên làm việc ủy ban Pháp luật Chính trị có người hồi báo.
-Sau khi bọn họ đến lập tức đến phòng họp gặp ta.
Dương Quân Nghĩa bước được 2 bước, lại quay đầu nói lạnh như băng:
-Còn nữa, ai dám đưa tin cho họ, hừ, hừ….Điền Vinh Quang cậu điều tra kỹ lưỡng một chút, cái bệnh viện tâm thần này, còn có bao nhiêu người bị giam giống như thế.
-Vâng! Giám đốc.
Một nhân viên cảnh sát trung tuổi lập tức nhận lệnh đi điều tra.
Lúc này bí thư huyện ủy huyện Đường Âm Lữ Đông Sinh và huyện trưởng Mã Vân Long, còn có các lãnh đạo có liên quan trong huyện Đường Âm ngoài những người xuống nông thôn thị sát và đi khảo sát bên ngoài ra, còn nữa toàn bộ đều giống như con mèo bị cháy đuôi, cấp tốc lên đường hướng về bệnh viện tâm thần huyện Đường Âm, đoàn xe còn có một chiếc xe to, Lư Đông Sinh, Mã Vân Long và còn có các lãnh đạo chủ chốt của huyện Đường Âm,lúc này toàn bộ đều tập trung vào trong xe lớn, mở một cuộc họp khẩn.
Người tham dự cuộc họp, sắc mặt đều không được tốt lắm, nhất là sắc mặt của Lư Đông Sinh và Mã Vân Long là tồi tệ nhất, lãnh đạo của ủy ban tỉnh xuống thị sát, đến cái chào xã giao cũng không có, đến nơi mới có thông báo, đây thông thường đều không phải là việc tốt, nhất là khi họ nghe thấy, Dương Quân Nghĩa hiện giờ đang ở bệnh viện tâm thần huyện Đường Âm đợi bọn họ, trong lòng những người này càng thêm lo lắng. Trong bệnh viện tâm thần huyện Đường Âm rốt cuộc là có chuyện gì. Các vị ngồi đây trong lòng mỗi người đều biết rất rõ.
Mã Vân Long hít một hơi thuốc lá sâu, dằn giọng nói :
-Mọi người đều biết , bí thư Dương bất thình lình đến thị sát, mà điểm đỗ đầu tiên lại là bệnh viện tâm thần, đây rốt cuộc là vì cái gì?
Tất cả mọi người đều im lặng không nói, ai cũng đều biết trong đó chắc chắn có vấn đề, lãnh đạo xuống thị sát cũng không phải là việc mới mẻ gì, huyện Đường Âm mặc dù là một huyện nghèo nhưng những năm gần đây, đón tiếp các cấp lãnh đạo của tỉnh cũng nhiều vị rồi, còn giống như Dương Quân Nghĩa lại lấy trạm thị sát đầu tiên là bệnh viện tâm thần dù cho sau này không còn nữa nhưng cũng khẳng định là chuyện trước đây chưa bao giờ xảy ra.
Việc phản với quy luật bình thường ắt có chuyện kỳ quái! Những người ngồi đây đều là những người lão luyện trên quan trường, cái đạo lý này tại sao lại không hiểu được chứ? Nhưng hiểu thì hiểu, giờ bắt họ phải đưa ra phương pháp ứng phó, thì ai cũng không đưa ra được.Chiêu này của Dương Quân Nghĩa thật sự là đến quá nhanh, quá dữ tợn! Căn bản không có một chút điềm báo nào! Hơn nữa lại đường đường chính chính đánh đúng chỗ hiểm của họ.
Lư Đông Sinh nhìn quanh mọi người, cười nhạt nói :
- Sao không nói gì thế? Bây giờ chúng ta chính là châu chấu trên một dây thừng, chạy không thoát chúng ta, cũng tuyệt đối chạy không thoát các ông! Không nên quên rằng, cái quyết định bắt giam những người đó vào viện tâm thần đều thông qua sự nhất trí của tất cả mọi người.
Những người khác trong xe, một loạt trầm mặc! Mọi người đều trầm ngâm hút thuốc.
Tin tức được truyền đến từ bệnh viện Tâm thần, mọi người đều đã biết, thường vụ ủy ban tỉnh, bí thư ủy ban pháp luật và chính trị, giám đốc sở công an Dương Quân Nghĩa đã đến, bí thư ủy ban thành phố La An Khang cũng đến rồi, còn có cục trưởng cục thành phố Khang An và cục trưởng cục Y tế cũng đều đã rồi, những lãnh đạo cấp cao đều có mặt hết rồi, đều đã thể hiện rõ thái độ cho biết độ nghiêm trọng của sự việc. Hơn nữa điểm quan trọng nhất là chỗ dựa vững chắc của Lư Đông Sinh là chủ tịch thành phố Lưu Hải Sơn, còn chỗ dựa của Mã Vân Long là bí thư cũ của thành phố, chủ nhiệm lớn bây giờ Vương Quang Minh có thể đều không phải là chỗ thân tín với La An Khang, bí thư đảng ủy công an tỉnh đột nhiên đi thị sát, bí thư La đi cùng, chủ tịch thành phố Lưu, chủ nhiệm Vương lại hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu , 80 % đến biết cũng không biết sự việc này, đằng sau sự việc này xảy ra chuyện gì, trong lòng mỗi người ở đây đều không nắm rõ, trong tình huống này ai còn dám nói nửa câu chứ.
Ở vào một vài thời điểm, chỉ nửa câu thôi cũng phân biệt được là thiên đường hay địa ngục.
Mặc dù việc nhốt nhân viên vào trong bệnh viện Tâm thần huyện Đường Âm chính xác là có sự thông qua của toàn thể nhân viên thường ủy, nhưng trong đó cũng có bao nhiêu người dối lòng? Cũng có bao nhiêu người vì sự lấn áp của Lư Đông Sinh và Mã Vân Long mà bất đắc dĩ phải nhúng tay vào chứ?
Lư Đông Sinh và Mã Vân Long tâm trạng lúc này vô cùng lo lắng, đang ở đó chờ mình không chỉ mỗi bí thư ủy ban thành phố Khang An mà còn có bí thư đảng ủy công an tỉnh Dương Quân Nghĩa! La An Khang muốn thu hồi chức vụ của họ, còn phải qua sự biểu quyết của hội ủy viên thành phố mới có khả năng. Mặc dù mấy năm gần đây La An Khang đã xác lập được quyền hạn của thành phố Khang An trong tay của mình, nhưng điều đó không có nghĩa 2 người họ không có 1 chút phần đất để phản kháng nào.
Nhưng đối mặt với Dương Quân Nghĩa, lãnh đạo cấp tỉnh, hai người lại chỉ là cán bộ cấp địa phương, sự cách biệt lớn về cấp bậc trên quan trường của hai người làm cho họ mất đi sự tự tin để đối kháng! Dương Quân Nghĩa nếu muốn trừng trị họ, thì giống như là bóp chết một con kiến vậy, La An Khang lại mượn cái cơ hội này tiện thể chọ họ rớt xuống, thay những người thân tín của chính mình vào huyện Đường Âm, nếu như thế, con đường làm quan đang phất của mình sẽ bị hủy hoại trông chốc lát.
Chỉ là hai người vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không để lộ ra sự lo lắng, lúc này nếu hai người mà mất ý chí trước thì những người còn lại ở đây nhất định là sẽ bị tan đàn xẻ nghé, mỗi người tự bảo vệ mỗi mình. Đến lúc đó, có thể là toi toàn bộ rồi.
Trong phòng họp bệnh viện Tâm thần huyện Đường Âm, Dương Quân Nghĩa với sắc mặt tím tái ngồi ở vị trí chính, Phương Minh Viễn ngỗi ở trên ghế bên góc đằng sau Dương Quân Nghĩa, nét mặt cũng vô cùng ảm đạm.
La An Khang thân là bí thư thành ủy thành phố Khang An dĩ nhiên ngồi ở vị trí phía dưới Dương Quân Nghĩa, cục trưởng cục thành phố Khang An và cục trưởng y tế theo thứ tự ngồi xuống, mấy vị này, hôm nay sắc mặt có chút tái nhợt, hơn nữa nếu chú ý lời của họ, còn phát hiện ra, thân người của họ không ngừng run lên.
La An Khang lúc này trong lòng đang thầm mắng bọn người Lư Đông Sinh và Mã Vân Long như một con chó , nếu bọn họ chỉ dùng bệnh viện Tâm thần để giam người, việc này có thể nói là không sao. Dù sao cái việc nghiêm khắc trừng trị nhân viên là việc tồn tại phổ thông ở các nơi, huyện Đường Âm dù có làm hơi quá đáng nhưng suy cho cùng cũng là vì nhiệm vụ công! Còn nếu cấp trên trừng phạt đến, bình thường cũng không đến nỗi liên quan đến trách nhiệm hình sự, nặng nhất cũng là tước bỏ chức vụ để điều tra, nhẹ hơn thì xử phạt trong Đảng bộ.
Nhưng thấy rất rõ rằng lần đến này của Dương Quân Nghĩa cũng không phải vì chuyện ủy ban chính quyền huyện Đường Âm nhốt nhân viên trong bệnh viện tâm thần, mà là vì việc giam phi pháp Phương Nhai ở đây.
Sự mất tích của Phương Nhai làm cho những lực lượng của thành phố Phụng Nguyên và các khu vực xung quang bận rộn nửa tháng trời, mặc dù tin tức chưa lan rộng trong xã hội nhưng trên quan trường tỉnh Tần Tây rất nhiều người biết sự việc. La An Khang cũng không là ngoại lệ. Trong lòng La An Khang cũng đã từng thấy thương cho Phương Nhai, sao cái việc khó hiểu này lại đều có thể bị gặp phải chứ.
La An Khang và Phương Nhai cũng có quen biết, thành phố Khang An mặc dù trong tỉnh Tần Tây thuộc khu vực khá lạc hậu, nhưng trong thành phố cũng có 2 siêu thị Carefoour , thân là tổng giám đốc tập đoàn Carefour chi nhánh Tỉnh Tần Tây, Phương Nhai cũng đã đến thành phố Khang An, mấy lần gặp mặt với La An Khang.
Nhưng La An Khang không bao giờ nghĩ đến, Phương Nhai lại bị nhốt phi pháp ở trong bệnh viện tâm thần ở huyện Đường Âm thuộc địa hạt của mình! Đó là một thành viên chính cống của nhà họ Phương! Mặc dù chính mình không phải là tác giả của vụ này, nhưng tất cả những việc này lại xảy ra trong khu vực địa hạt của mình, người đứng đầu như mình, cũng không thể thoái thác được trách nhiệm.
Trong phòng họp, Chiêm Vũ Điền, đối mặt chính diện với Dương Quân Nghĩa dè dặt đứng bên tường, sắc mặt của mỗi người đều như xám lại như màu đất. Hai chân không làm chủ được mà run cầm cập. sau này cũng không còn cái mộng tưởng có thể ta đây với Phương Nhai như lúc ban đầu nữa, từ lúc bọn họ vào trong phòng họp này, Dương Quân Nghĩa chưa nói một lời nào, nhưng cái sự trầm ngâm không nói này lại sợ hơn sự tức giận mà chửi mắng xối xả, lại làm cho họ thấy lo ngay ngáy không có hồi kết.
Đây mới là sự dự báo có cơn giông tố sắp đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.