Trong cuộc hội nghị Tỉnh ủy tỉnh Tần Tây, cuối cùng là không có kết quả vui vẻ mà tan.
-bí thư tỉnh ủy Giải Trạch Dương cùng chủ tịch tỉnh ủy Trịnh Uy trong toàn bộ hội nghị đều không tỏ thái độ chính thức, phó bí thư tỉnh ủy Lưu Viễn kiên quyết phản đối vụ án công khai nghiêm trị nhân viên, đối với những người khác, phần đông vẫn là không muốn xử lí việc này!
Dương Quân Nghĩa bất đắc dĩ nói, ở vào phía ông ta, chỉ có đại biểu quân khu.Tuy rằng ông ta vẫn không hiểu, tại sao ông vẫn rất ít khi bày tỏ thái độ, tại sao phải có thái độ rõ ràng khi đứng ở bên của chính mình.
Tuy rằng, tập đoàn Carrefour luôn là công ty dùng quân đội.
Nhưng dường như cân bằng điểm này , còn không đủ khiến ông ta đưa ra quyết định như vậy.
Trên mặt Phương Thắng và Phương Bân đều để lộ ra vẻ vô cùng thất vọng.
Dương Quân Nghĩa tuy là ủy viên tỉnh ủy thường vụ cũng phải tuân thủ quy tắc quan trường, thiểu số phục tùng đa số. Trừ khi Giải Trạch Dương và Trịnh Uy biểu thị thái độ ủng hộ, nếu không , nếu muốn tiến hành công khai nghiêm trị về vụ án nhân viên, xem ra rất khó.
Phương Minh Viễn cũng không lên tiếng mà gật đầu, kết quả như vậy, không ngoài dự liệu của hắn chút nào. Ở Hoa Hạ , thể diện còn lớn hơn trời, người thường đều như thế, chính quyền cũng như vậy. kiếp trước, không biết có bao nhiêu án lớn án nhỏ, lời ra tiếng vào, đều bị việc lớn hóa nhỏ rồi che dấu đi như vậy.
Không đến lúc không có sự lựa chọn, bọn quan viên này tuyệt đối là không muốn tự bỏ cái xấu ! Với lại, quan lại bao che cho nhau vẫn còn, cho nên , tỉnh ủy tỉnh Tần Tây và ủy ban nhân dân tỉnh sẽ biểu hiện ra thái độ như vậy, không ngạc nhiên chút nào!
Nếu như mình và Dương Quân Nghĩa không có giao tình mấy năm nay, e rằng ông ta cũng ở bên kia.
-Thật là đáng giận!
Anh hai ở trong cái bệnh viện tâm thần đó, sự hoạt bát trên thân thể và tinh thần bị đày đọa.
Chúng ta _người một nhà bị khiến cho sứt đầu mẻ trán, ba mẹ vì vậy mà bệnh cấp tính, kết quả chính là vài người bị mất chức điều tra, người khác cho cái lông cũng không rơi một cây xử phạt, cứ vậy mà thôi đi ?
Phương Bân oán hận nói: Vậy là cái gì chó má công đạo !
Phương Thắng tuy trầm lặng không nói, nhưng trong ánh mắt cũng không khó thấy , hẳn trong lòng cực kì bất mãn, chẳng qua không giống em trai , ông ta không có nói ra mà thôi.
Người nhà họ Phương bị khiến cho sứt đầu mẻ trán còn chỉ là lần này nhà họ Phương tổn thất một phần.
Bởi vì sự mất tích của Phương Nhai, mấy người vốn dĩ không có lòng dạ làm việc, Phương Minh Viễn vì thế còn kết thúc sớm tiến trình khảo sát châu Âu, nữa tháng nay, đọng lại bao nhiêu công việc ? Trì hoãn bao nhiêu cuộc đàm phán buôn bán ? Với lại nữa tháng này, cảnh sát tất nhiên là tận tâm tận lực mà tìm kiếm tung tích của Phương Nhai, mà nhà họ Phương âm thầm bỏ biết bao nhân lực , tài lực ? Có thể tổn thất về kinh tế căn bản khó mà tính được!
Cho nên tất cả, đều là vì huyện Đường Âm làm xằng làm bậy mà ra!
-chú, quay đầu lại mà đưa chú hai về đi, cháu đưa chú ấy đi bệnh viện an dưỡng !
Phương Minh Viễn thản nhiên nói:
-tiếp tục ở lại đó cũng không có ý nghĩa gì , ông bà nội còn lo lắng.
-ừ, sáng mai chú sẽ đi !
Phương Bân gật đầu rằng:
-Nếu không thì đưa đến hongkong đi, ở đó , cũng khiến anh hai giải sầu !
-cũng được! Nếu là việc đưa anh hai tới hongkong thì mọi việc cứ giao cho cháu đi!
Phương Minh Viễn không ngại nói.
-Không thành vấn đề , hongkong một mẫu ruộng có ba phần đất , chú Phương Bân này cũng được xem là nhân vật , không ai dám không kính trọng anh hai đâu!
Phương Bân cười nhạt nói.
Tập đoàn Cẩm Hồ hiện giờ , ở hongkong , không chỉ là ở trong ngành điện ảnh và truyền hình , cũng tuyệt đối được cho là một tập đoàn xí nghiệp lớn. Bất kể là hắc đạo ,bạch đạo , cũng phải nể mặt vài phần!
Nếu không thì ,tập đoàn Cẩm Hồ có thể là có đủ thủ đoạn và cách để chỉnh bọn họ.
Phương Minh Viễn nghe, vào tháng mười năm ngoái, chỉ vì có một tên không mở mắt trên đường chọc ghẹo thím hắn đang ra ngoài mua sắm, kết quả bị đại ca của băng đảng mình , đích thân tự áp giải đến trước mặt chú để nhận lỗi, vả lại còn chặt năm ngón tay kia tại chỗ.
Đây chỉ là vì một phần duyên cớ thế lực của băng đảng đó cũng có vài phần , nếu không ,cũng có thể nói là đã bị cá mập nuốt chửng rồi.
Chú hai ở hongkong , an toàn nên thật ra không cần lo lắng, hai đạo hắc bạch đều không giám làm ra cớ sự gì với chú.
Trong lòng Dương Quân Nghĩa không khỏi than thầm, tuy rằng ông ta cũng hiểu tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh này cùng một cách nghĩ, nhưng từ đó cũng có thể thấy, bên bị thương rốt cuộc là ai!
Nếu như người nhà họ Phương là dân chúng bình thường, kết quả như vậy, đối với bọn họ , đương nhiên là đã quá đủ, có lẽ còn phải cảm ơn đến rơi nước mắt mà quỳ xuống hô ba tiếng “ ông thanh liêm ”.
Nhưng vốn là nhà họ Phương buôn bán hàng đầu trong nước làm sao có thể nhịn nổi cục tức này?
Đầu sỏ gây nên tất nhiên phải ngiêm trị , bọn đồng lõa, cùng ngồi nhìn xem người chúng làm xằng làm bậy , cũng nhất định phải thanh toán !
Cùng Phương Minh Viễn quen biết nhiều năm như vậy, Dương Quân Nghĩa và Phương Minh Viễn cũng là khá thân .
Đối với sự vô tâm của những kẻ tầm thường, hoặc là những kẻ giấu mặt dùng thủ đoạn , chỉ cần tạo được ảnh hưởng không lớn , Phương Minh Viễn luôn là khá khoan dung. Nhưng đối với bọn quan viên , cho dù là người ở một bên nhìn, không coi là việc gì , Phương Minh Viễn cũng là hoàn toàn là thái độ khác .
Về điểm này , Dương Quân Nghĩa từng hỏi qua Phương Minh Viễn . Sự trả lời của Phương Minh Viễn cũng làm ông ta cứng họng nhìn trân trối.
-Người bình thường , đó là những người cha mẹ cho những người làm ăn buôn bán như chúng ta cơm ăn , vả lại họ và chúng ta có gì xung đột , thường là cũng không có được mất gì, không phải cố ý thật lòng làm khó !Mọi người mỗi người lùi một bước , chính là trời cao biển rộng . Nhưng cán bộ , kia là nhờ chúng tôi cung cấp nuôi dưỡng . Đất nước mỗi năm thu nhập từ thuế trong tay chúng tôi , phần lớn đều là dùng để phát lương cho họ , phát phúc lợi , cải thiện môi trường làm việc .Mà khi họ phạm sai lầm , hoặc cố ý làm khó chúng ta , đó chính là ăn là nuốt chúng ta , còn muốn lấy thêm của chúng ta ! Tôi dễ dàng tha thứ cho một cán bộ , như vậy sẽ có mười người trăm người thậm chí ngàn cán bộ ùa lên . Đến lúc đó , nếu tôi lại cự tuyệt , lúc đó đã muộn rồi!
Phương Minh Viễn đến từ đời sau, nên có thể hiểu hơn ai hết rằng trong tương lai , bọn cán bộ tham lam này sẽ đến bước nào !
Một cán bộ cấp bộ, có thể đủ tham ô 2,8 tỷ đô la mĩ ! Tương đương hai mươi mấy tỷ nhân dân tệ ! Mà đây chỉ là số lượng được công bố ra , Phương Minh Viễn tin rằng , đây tuyệt đối không có khả năng là toàn bộ số tiền y tham ô!
Hai mươi mấy tỷ !
Những nhà doanh nghiệp tư nhân trong nước , chính là cực cực khổ khổ mà phấn đấu , nhưng có được số tiền này, chỉ e cũng là trong ngàn cũng không có một . Mà cả nước có bao nhiêu lãnh đạo cấp bộ ? Kinh ngạch tham ô của bọn cán bộ cả nước , lại ruốt cuộc lớn bao nhiêu ?
Phương Minh Viễn không biết , cũng không có khả năng biết những số lượng này, nhưng hắn tin tưởng , số tiền này nếu thống kê ra mà nói , đó sẽ là một số lượng kinh ngạc toàn cầu .Tổng sản lượng DP trong một năm của Hoa Hạ có đủ hay không , chỉ sợ đều là không biết !
Ở kiếp trước , Phương Minh Viễn chỉ là một dân đen , đều hiểu rõ là một xã hội người người đều ý thức được kì thi nhân viên công vụ , làm quan có thể mò tiền , mà sở dĩ chính phủ quảng cáo rùm beng vì nước dân phục vụ cũng đều biết , cái này đối với một quốc gia một chính phủ là sự châm chọc lớn biết chừng nào !
có thể thấy, những cái u ác tính đó đã phình ra đến mức nào rồi .
Nhưng chung quy dân số không đến một phần trăm người đã chiếm giữ toàn bộ quyền lực,
Của cải , cửa miệng dư luận . Hoặc là cưỡng chế , hoặc là đoạt lấy , hoặc là lừa dối , hoặc là làm trò , dùng hết mọi cách đến làm hại nhân dân , hắn cũng chỉ có thể thầm mắng vài câu, những người này sinh con ra sẽ không có mắt..
Nhưng ở thời này , Phương Minh Viễn cũng không muốn lại uất ức chính mình !
Lúc có khả năng không , sẽ kiên quyết là không!
-Chú Dương , chuyện này trước tiên như thế này , đúng , cháu xem lại , bọn họ có thể đủ kiên nhẫn đến mức nào !
Phương Minh Viễn không lớn tiếng nhưng đầy sát khí .
Lúc này , khu biệt thự của bí thư tỉnh ủy Lưu Viễn Hàng , một người khách đi đến.
-Trì , cuối cùng cũng tới , chú đã đợi hết nữa ngày rồi !
Lưu Trì vừa vào cửa ,vợ Lưu Viễn Hàng liền vui vẻ nói.
-Thím , trên đường không thuận lợi lắm , có hơi kẹt xe !
Lưu Trì cười nói :
-Cháu lên đó trước đã.
Lúc Lưu Trì mở của phòng sách , Lưu Viễn Hàng đang đọc sách ở bàn, nhìn thấy y vào , cười nói :
-Trì , đến chậm quá đấy !
-Chú ba , trên đường hơi kẹt xe , lúc đi cũng hơi trễ !
Lưu Trì cung kính trả lời .
-Ừ , ngồi xuống đi !
Lưu Viễn Hàng chỉ một bên nói :
-thế nào ? Ở Bình Xuyên làm việc có thuận lợi không?
Lưu Trì cười nói :
-cũng cho là được , chỉ là có mấy người dựa vào sau lưng có vài người vững chắc, có chút chỉ huy không được !
-Là cái người Thì Văn Sinh hả?
Lưu Viễn Hàng thản nhiên nói :
-tuy nhiên gần đây y đang không còn tinh thần quấy rối nữa à?
-vâng, gần đây y thành thật nhiều !
Lưu Trì gật đầu nói :
-không chừng không còn có tinh thần , sức lực xen vào quận này nữa rồi! y thành thật rồi , về việc này cũng không ít người an tâm nhiều !
-Haha , một gia tộc mới lên , kể cả trong kinh thành có người làm chỗ dựa cho họ , cũng cần để bọn họ hiểu rõ , tình hình trong nhà họ Lưu chúng ta , há lại là bọn nhà giàu kiểu này có đủ khả năng so sánh sao !
Lưu Viễn Hàng cười nói .
Lưu Trì cười đắc ý , y lên làm trưởng quận Bình Xuyên cũng được khá lâu rồi , nhưng không giống những danh hiệu y vốn nghĩ .
Tuy rằng bí thư quận ủy Lã Lương rất ít khi nhúng tay vào việc của ủy ban nhân dân quận , chỉ có điều bảo vệ tốt một mẫu ruộng có ba phần đất của ông ta , nhưng công việc trong ủy ban nhân dân quận cũng không phải một lời của y mà quyết định .
Thì Văn Sinh tuy bình thường rất phối hợp trong công việc , nhưng trong những việc quan trọng , lại không thể đi đến cùng với y .
Ví như , Lưu Trì muốn tiến cử một dự án sản xuất giấy , Thì Văn Sinh liền tỏ rõ vẻ không đồng ý , cho rằng dự án đó không những lãng phí nước , mà còn ô nhiễm nghiêm trọng , không phù hợp với bố cục quy hoạch kinh tế của khu chỉnh thể Bình Xuyên …
Thì Văn Sinh là người biểu thị không đồng ý trước tiên , nhiều người trong ủy ban nhân dân quận liền ùa theo . Vì thế , Lưu Trì đã mở ba cuộc họp , vẫn không thể có được ý kiến thống nhất . Lưu Trì hết cách đành thông qua , dù sao Thì Văn Sinh có thể là đại biểu của nhà họ Phương , sức ảnh hưởng của nhà họ Phương trong quận Bình Xuyên ai mà không biết ?
Mặc dù là cưỡng ép thông qua , đến lúc đó kể dưới không phối hợp, cũng sẽ chẳng có kết quả tốt.
Nữa tháng này thì ổn rồi , Thì Văn Sinh căn bản là không có tinh thần quản lý sự việc trong quận , Lưu Trì bỗng cảm thấy mình nhẹ nhõm hơn nhiều !!...