Trùm Tài Nguyên

Chương 320: Bồi thường tố tụng dân sự




Lưu Trì nhắc nhở:
-Chú ba, tuy nhiên chú cũng nên cẩn thận, nhà họ Phương chịu thiệt lớn như vậy chắc chắn sẽ không dễ dàng cho qua như vậy!
lưu Trì ở khu Bình Xuyên làm việc lâu như vậy, y biết rõ thế lực của nhà họ Phương lớn mạnh như thế nào.
-Sẽ không từ bỏ ý đồ ? Haha , tiểu Trì , ta thật cảm thấy cháu quá lo lắng đấy !Bọn họ không từ bỏ ý đồ , còn có thể làm gì ?
Lần này , bọn họ yêu cầu công khai nghiêm trị những cán bộ vốn có liên quan tới thành phố Khang An , chính là một sai lầm ! Bọn họ cũng chẳng nghĩ xem , nếu nói theo yêu cầu bọn họ sẽ đụng chạm bao nhiêu cán bộ ? những cán bộ của huyện Đường Âm thì khỏi nói đến , thật khi tính rõ ra , mấy chủ quản cán bộ thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố Khang An đều muốn phủ nhận trách nhiệm ! Đả kích lớn như vậy , lại bị ảnh hưởng tới bao nhiêu cán bộ trong tỉnh đứng sau họ ? Ha ha, càng khỏi nói, bọn họ không ngờ còn muốn đem việc này công khai xử lí ,vậy lại phạm vào tối kỵ ! Haha, chính là Giải Trạch Dương và Trịnh Uy cũng khẳng định không muốn dèm pha đến quận mình như vậy !
Lưu Khởi Hàng không đồng ý khoát tay ào mà nói .
theo Lưu Viễn Hàng, nhà họ Phương chính là một nhà giàu mới nổi nhờ nắm bắt cơ hội mà thôi , trên chính trị , thật ra không có ánh mắt dài lâu , tình cảnh này , chỉ bắt kẻ cầm đầu tội ác , có chừng có mực mới là khôn ngoan . Bọn họ làm như vậy , chỉ biết đặt bản thân họ đối mặt với những cán bộ này! Thỏ chết cáo bị thương , câu này đối với bọn cán bộ là cùng một dạng áp dụng . Ai mà chẳng có lúc mắc sai lầm ? Ai chẳng có lúc cần người khác giúp một tay ? Vì vậy áp lực thực hiện của họ càng lớn , địa vị của bọn cán bộ này cũng càng lớn ! Họ càng phải trừng trị bọn Lư Đông Sinh . Bọn cán bộ càng cần phải sớm bảo vệ họ!
Không sai,Tô Hoán Đông giờ đã là phó thủ tướng , gia đình họ Phương và họ Sài , nhà họ Mai và các nhà khác cũng có mối quan hệ tốt đẹp , nhưng đây cũng chẳng có ý nghĩa là những người này đều sẽ không do dự đứng về phía nhà họ Phương . Hơn nữa , đồng minh của kẻ đối đầu thì là đối đầu . Nhà họ Phương cùng nhà họ Tô ,họ Sài , cùng kết giao , cũng liền trở thành cái đinh trong mắt , cái gai trong thịt nhiều người , cho nên đồng minh của họ tuy không ít , nhưng đối thủ cũng nhiều ! Chẳng qua , những người này đều không bắt được cơ hội nào để làm khó dễ mà thôi!
Lưu Viễn Hàng đến tỉnh Tần Tây, vì thời gian còn ngắn , ở tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh còn không hoàn toàn tạo dựng uy tín của mình . Nhà họ Phương không cảm thấy được nhảy ra như vậy, ông ta tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này ! Từ xưa dân không đấu với quan , ông ta thực ra muốn xem, nhà họ Phương này làm sao đấu với ông ta . Làm thế nào đấu cùng toàn tỉnh nhiều cán bộ thỏ chết cáo thương như vậy ! Chỉ cần có thể đem họ Phương đánh nhuyễn , địa vị của Lưu Khởi Hàng ở tỉnh Tần Tây cũng sẽ từ đó mà lên!
Lưu Trì trong lòng hơi bất an . Nhưng y cũng hiểu rõ tính khí của chú ba , quyết định của ông ta , ngoài ông nội họ Lưu ra , không ai có thể thay đổi. Nếu không phải tính khí thối này của ông ta, lấy tình hình trong nhà họ Lưu ở Hoa Hạ , ông ta làm sao đến hiện tại, mới chỉ là một phó bí thư tỉnh ủy xxx, vị trí lãnh đạo cấp bộ trưởng sớm đã có vị trí nhỏ nhoi của ông ta ! Chính là cấp phó chủ tịch nước , cũng không phải không thể !
Thời gian ngày trôi qua ngày , đối với vụ án giam cầm công dân trái phép ở bệnh viện tâm thần huyện Đường Âm , tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh cũng không đạt tới thống nhất . Nhưng trong lòng Lưu Viễn Hàng vững như núi Thái Sơn . Thời gian càng lâu, lực sát thương của chuyện này vọng lại càng ít! Vả lại cũng có ngày càng nhiều cán bộ nhận rõ , cách làm của nhà họ Phương và họ Dương chẳng qua chỉ là châu chấu đá xe mà thôi!
-Bí thư Lưu, chủ tịch Giải đến rồi !Thư kí mở cửa ra, có chút bối rối nói.
-Ừ?
Lưu Viễn Hàng không khỏi kinh ngạc, Giải Trạch Dương làm sao lại đến phòng làm việc của mình ? Nếu như có việc , cũng nên thông báo mình đến văn phòng của ông ta . tuy nhiên kinh ngạc thì kinh ngạc , ông ta vẫn lập tức đứng dậy chào đón .
Cầm theo một bao công văn , Giải Trạch Dương bước đến , Lưu Khởi Hàng vội vàng nói :
-Chủ tịch Giải, sao ông lại đến, có việc gì , ông thông báo một tiếng là được rồi !
-Anh Viễn Hàng, là có một số việc cần bàn bạc với anh. A ha, vừa đúng lúc tôi muốn ra dạo một chút , liền đến chỗ anh đây!
Giải Trạch Dương cười nói.
Hai người ngồi xuống , sau khi thư kí của Lưu Viễn Hàng mang trà lên, lập tức lui ra ngoài.
Giải Trạch Dương trực tiếp lấy một tờ giấy ra từ trong bao, đưa trước mặt Lưu Viễn Hàng , thong thả nói :
-Đây là anh tòa án tỉnh , hôm nay vừa mới được đem đến chỗ tôi, tôi muốn nghe thử, anh Hàng ,anh có suy nghĩ gì về việc này?
Lưu Viễn Hàng có chút khó hiểu. Tòa án nhân dân tỉnh lại có chuyện gì lại có thể làm kinh động đến Giải Trạch Dương? Ông ta cầm tờ công văn lên chỉ liếc sơ qua thì tối hết cả mặt mũi.
Nói ngắn gọn, đây là một phần bồi thường dân sự trong việc kiện tụng sao chép , lấy danh nghĩa Phương Nhai, chính thức hướng huyện Đường Âm đòi chủ tịch Lư Đông Sơn, chủ tịch huyện Mã Vân Long, còn có cán bộ của huyện Đường Âm, cùng với huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện Đường Âm và bệnh viện tâm thần huyện Đường Âm tiến hành đòi bồi thường, tổng cộng số tiền lên đến năm mươi triệu nhuyên nhân dân tệ! Lưu Viễn Hàng hoàn toàn có nghĩ đến, cái này do dân báo quan, thậm chí còn đem chính quyền địa phương liệt vào án bị tố tụng dân sự sẽ ở cả nước diễn ra phong trào lớn như thế nào!
-Nhà họ Phương lần này định làm gì chứ?
Lưu Khởi Hàng tức giận mà vỗ bàn nói:
-Bọn họ đây là cố ý mà làm lớn chuyện! Bôi nhọ vào mặt tỉnh ủy và ủy ban nhân dân cấp tỉnh Tần Tây .
Giải Trạch Dương thản nhiên nói:
-Anh Hàng ,việc bệnh viện tâm thần huyện Đường Âm giam cầm anh Phương Nhai trái phép là chuyện có thật.
Đem đến tổn thương và tổn thất cho Phương Nhai cũng là sự thật . Nhà họ Phương yêu cầu bồi thường. Cũng là hợp pháp , nhưng , trước mắt vụ án này yêu cầu bồi thường cũng phải làm tố tụng hình sự mang vào tố tụng dân sự, mà vụ án này còn không tiến hành đến giai đoạn khởi tố hình sự , cho nên tòa án nhân dân phải cự tuyệt đơn kiện của họ!
-Cần phải không chút do dự mà phản đối!
Lưu Viễn Hàng trong lòng vui mừng mau nói :
-Bồi thường năm mươi triệu tệ, Chẳng nhẽ nói Phương Nhai làm bằng vàng sao? Làm sao có thể!
Giải Trạch Dương cười nhíu mày, năm mươi triệu tiền bồi thường thì thật là quá khoa trương, nhưng mà cũng không phải là điều vô lý. Ông ta đã tỉ mỉ xem hết toàn bộ nội dung của đơn khởi kiện, bao gồm cả việc mất tích nửa tháng của Phương Nhai, những tổn thất gây ra trong công việc chuẩn bị khai trương điện khí Thiên Đỉnh, còn cả việc Phương Nhai trong bệnh viện tâm thần tốn bao nhiêu viện phí cho việc chữa trị, hay việc tinh thần của Phương Nhai do đã bị tổn thương lớn nên tạm thời không thể tiếp tục làm công việc hàng ngày ở sở đã đem lại những tổn hại về kinh tế. Đủ hạng mục, từng mục từng mục được đề ra! Năm mươi triệu tệ, thật sự cũng không nhiều lắm!
Giống như một án cố ý gây thương tích vậy, nghi phạm đánh người thường và đánh người Tỉnh ủy việc xử phạt không thể giống nhau. Cũng giông như đạo lý, bản thân là người của nhà họ Phương, trước kia lại là tổng giám đốc công ty con thuộc tập đoàn Carrefour, lập tức sẽ đảm nhiệm thêm chức vụ tổng giám đốc điện khí Thiên Đỉnh, phải tính đến địa vị xuất thân trăm triệu của Phương Nhai, mức bồi thường của anh ta làm sao có thể giống như một người bình thường được. Nếu chỉ bồi thường mấy chụ ngàn tệ thì có khác gì trò cười. Số tiền bồi thường đó sợ còn chưa bằng số tiền mà nhà họ Phương mời luật sư.
Việc mà ông ta để ý chính là ý nghĩa của việc hành động sau lưng của nhà họ Phương, nhà họ Phương không thể không biết rằng trong hồ sơ khởi kiện chưa đến giai đoạn khởi tố hình sự, bọn họ gửi thư tố tụng dân sự tòa án không có khả năng nhận, nhưng bọn họ gửi đến tòa án nhân dân tỉnh thư tố tụng bồi thường, hướng đến Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh để bày tỏ điều gì?
Hơn nữa Giải Trạch Dương cũng hiểu được, mặc dù Tòa án Nhân dân tỉnh hiện tại có thể cự tuyệt đơn khởi tố của nhà họ Phương, mà một khi vụ án này tiến đến giai đoạn hình sự thì nhà họ Phương có thể làm đơn đệ trình theo. Một khi đã đến thời điểm kia mà Tòa án Nhân dân vẫn cự tuyệt thì sẽ không đúng pháp luật! Nói như vậy có nghĩa là nhà họ Phương có thể danh chính ngôn thuận đem thư đệ trình này đến Tòa án Nhân dân tối cao!
- Này nhà họ Phương kia, đây không phải là lợi dụng điểm yếu của Uỷ ban nhân dân tỉnh hay sao? Này tâm có thể giết!
Lưu Viễn Hàng nóng giận nói:
-Chỉ cần điểm này thì Tỉnh ủy tuyệt đối không thể thỏa hiệp với bọn họ một tý nào, nếu không sau ngày hôm nay thì nhà họ Quách, nhà họ Lã, nhà họ Triệu, nhà họ Mã đều dùng phương thức này để khống chế nhà nước, những công việc như thế này làm sao có thể để nó phát triển? Tuyệt đối không thể kéo dài!
-Như vậy, ý của anh Viễn Hàng là…
Giải Trạch Dương hỏi.
-Đối với ý kiến xử lý Lư Đông Sinh và Mã Vân Long nên nhanh chóng hình thành biểu quyết, phải nhanh chóng tiến hành phán quyết! Chặn đứng ý niệm thực tế của bọn họ!
Lưu Viễn Hàng cười nhạt nói:
-Bọn họ muốn làm ồn ào lên thì cứ để bọn họ làm, Tòa án nhân dân tối cao cũng không có khả năng nhận yêu cầu vô lý của bọn họ như vậy!
Ánh mắt của Giải Trạch Dương dừng lại trên người Lưu Viễn Phát một lúc liền gật đầu nói:
-Được rồi, tôi đã hiểu ý của anh Hàng, để tôi suy nghĩ cái đã! À, xuýt nữa thì quên Lưu Trì nhà anh ở Bình Xuyên vẫn khỏe chứ!
-Vẫn khỏe vẫn khỏe, cảm ơn anh Giải Trạch Dương vẫn nhớ đến!
Lưu Viễn Hàng hơi run sợ, cười bất động. Nhưng lưng thì đã ướt đẫm.
Sau khi tiễn Giải Trạch Dương, Lưu Viễn Hàng đứng ở trước cửa sổ ngắm nhìn về phương xa, trong lòng suy nghĩ không yên về câu hỏi của Giải Trạch Dương về Lưu Trì rốt cuộc có dụng ý gì?
Về mối quan hệ giữa bản thân Lưu Trì và các lãnh đạo cao tầng của Uỷ ban nhân dân tỉnh mà nói thì cũng không phải là bí mật gì chỉ cần để tâm thì có thể hỏi thăm được. Vả lại tên nhóc Lưu Trì chỉ sợ sau mấy ngày đến tỉnh Tần Tây một mình cũng sớm đem mối quan hệ này tiết lộ ra ngoài. Tuy nhiên cũng không làm ông ta tức giận, với mối quan hệ này Lưu Trì có thể nhanh chóng nắm vững khu Bình Xuyên, càng giỏi thì địa vị càng cao!
Vì sự nghiệp mai sau của nhà họ Lưu mà đời thứ ba của nhà họ Lưu chỉ có một hai ngôi sao sáng thì tuyệt đối không đủ!
Gỉai Trạch Dương khẳng định rằng không phải ngày hôm nay mới biết mối quan hệ giữa Lưu Trì và bản thân mình, nhưng đến giờ phút này ông ta đột nhiên nghĩ đến Lưu Trì rốt cuộc có ý gì?
Lưu Viễn Hàng đứng trước cửa sổ suy nghĩ về dụng ý của Giải Trạch Dương, đồng thời Trịnh Uy cũng đứng trước cửa sổ phòng làm việc của bản thân, đặt trên bàn làm việc của ông ta lúc này có đơn kiện bồi thường dân sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.