Trùm Tài Nguyên

Chương 325: Ngủ mà chết năm 95




Phương Minh Viễn gật đầu nói:
-Tìm được rồi, bị nhốt trong một gian khác của bệnh viện tâm thần!
Đối với tên “đầu sỏ gây nên” khiến Phương Nhai bị giam ở bệnh viện tâm thần huyện Đường Âm, Phương Minh Viễn tất nhiên sẽ không quên được.
Chiêm Vũ Điền bị bắt sau, rất nhanh mà triệt để kể ra hết những điều ông ta biết. Mà ngày đó, cùng bị đưa vào với Phương Nhai, chỉ có mình cô là con gái cho nên rất dễ dàng tìm đến cô, và chứng thực chính là cô gái xin cầu cứu Phương Nhai hôm đó.
-Đó cũng là một người đáng thương!
Phương Minh Viễn thở dài một hơi nói:
-Chú Tô, chú biết không? Đôi khi cháu cảm thấy tất cả những gì học trong trường đều không đúng, chỉ khi ra ngoài xã hội mới phát hiện ra, tất cả đều khác biệt. Ví dụ như, trong sách ở trường nói rằng, Hoa Hạ có 960 ngàn km vuông đất, là một trong những nước có diện tích lớn nhưng chúng ta ra ngoài xã hội mới hiểu, tuy rằng tổng sản lượng tài nguyên quốc ra rất khả quan nhưng chia đều đầu người thì lại rất đáng thương!
- Sách giáo khoa sẽ tự hào nói với chúng ta rằng chúng ta có một tỷ đồng bào, là quốc gia có số dân đông nhất thế giới, năm đó chủ tịch đã nói “ nhiều bàn tay làm nên ánh sáng”, nhưng sau này lớn lên chúng ta mới biết, một tỷ dân không phải là của cải của chúng ta mà là gánh nặng, nếu không tại sao đất nước lại phát động phong trào kế hoạch hóa gia đình? Sách giáo khoa còn nói, bọn quan chức là nô lệ của người dân, nhân dân là chủ nhân đất nước, nhưng trong hiện thực cũng là người chủ yếu áp bức.
Cô gái họ Miêu kia, gọi là Miêu Duyệt, cha cô là Giám đốc công ty phân bón hóa học Xuân Phong, lớn nhất thành phố trực thuộc Trung ương . Một năm trước, vì tham ô công quỹ nên bị kết án 9 năm tù, nhà họ Miêu không đồng ý, tiếp tục kháng án nhưng trước khi phiên tòa thứ hai mở thì “không ngờ” bị chết trong nhà giam. Đương nhiên là nhà họ Miêu không thể chấp nhận kêt quả này nên luôn lên tỉnh kêu oan.
Nhà máy Xuân Phong hiện giờ, sau khi phó xưởng trưởng lên làm xưởng trưởng trong thời gian một năm ngắn ngủi đã làm cho lợi nhuận ban đầu từ hàng triệu rồi tới thua lỗ hơn 4,8 triệu, hiện giờ lương trả cho công nhân cũng không vay được, lại càng không nói đến tiền thuốc men và lương của nhân viên về hưu. Hơn nữa, nhà máy hiện giờ cũng tối tăm bẩn thỉu, cho nên rất nhiều công nhân cũng phải khiếu nại.
Trong bệnh viện tâm thần huyện Đường Âm, những người không bị bện tâm thần mà bị giam ở đó, có đến một phần mười là người nhà hoặc có liên quan tới nhà phân bón máy hóa học Xuân Phong.
-Chú Tô, chú nhìn xem, đây là tư liệu mà mấy ngày qua chúng ta thu thập được từ huyện Đường Âm. Tuy nói rằng số tư liệu này còn chưa đủ kết luận cha Miêu Duyệt qua đời là do có người đằng sau nhúng tay vào, nhưng lại tìm ra được điểm thật đáng ngờ về nhà máy phân hóa học Xuân Phong. Ha ha,em vợ cục trưởng cục nông nghiệp thành phố, thân đảm nhiệm xưởng trưởng nhà máy cũng bị thua lỗ, đó cũng là một sự mới mẻ.
Phương Minh Viễn lấy một chồng tài liệu trên bàn phóng tới trước mặt Tô Ái Quân.
Tô Ái Quân hiểu ý liền gật đầu, chiếu theo luật quan trường của Hoa Hạ, cục trưởng cục Nông nghiệp thành phố có một tầng quan hệ nên nhà máy phân bón hóa học Xuân Phong không thể có khả năng thua lỗ. Chưa cần phải nói là từ đầu lợi nhuận hàng năm của nó vẫn là trên một triệu. Cho dù là một xí nghiệp thua lỗ, thì có các mối quan hệ của cục trưởng cục Nông nghiệp các sản phẩm kém chất lượng cũng có thể tiêu thụ ra ngoài. Huống chi, loại phân hóa học này ở Hoa Hạ trong thời gian rất dài đều là cung không đủ cầu, căn bản không cần lo lắng nguồn tiêu thụ.
Ở Hoa Hạ, những gì không tưởng tượng được đều có thể sảy ra, mà ở nông thôn, cũng như vậy. Tô Ái Quân nghe nói qua, nông dân đến bưu cục lĩnh tiền gửi, phải mua những vật dụng hàng ngày có giá cả cao chất ngất tại bưu điện, thì mới đủ xử lí thủ tục như vậy làm nguời ta cảm thấy không thể tin nổi sự tình.
Cho nên Phương Minh Viễn nói đó là một sự mới mẻ.
Tô Ái Quân lật xem tư liệu trong tay, chỉ nhìn vài lần sắc mặt đã trầm xuống. Cha của Miêu Duyệt, gọi là Miêu Phong Thụ, một tên rất bình thường, có thể nói ở Hoa Hạ lúc nào cũng có. Nhưng ông ta chết cũng vì ngủ.
Vào lúc 0h59’ ngày 18 tháng 9 năm ngoái, người vệ sinh phòng giam thứ nhất của thành phố Khang An đến báo cáo, phạm nhân Miêu Phong Thụ xuất hiện hiện tượng khó thở, quản lí nhà giam và y tá lập tức cấp cứu, khoảng 1h50’ xe cứu thương đưa ông ta tới bệnh viện lớn nhât thành phố Khang An cấp cứu. 2h50’, bệnh viện cấp cứu không có hiệu quả, phạm nhân Miêu Phong Thụ tử vong. Bệnh viện chẩn đoán là trái tim đột nhiên ngừng đập.
Cơ quan kiểm sát thành phố Khang An nhanh chóng tham gia điều tra, điều tra phát hiện ra cảnh sát không hề tra tấn bức cung phạm nhân, giám thị ngượcđãi phạm nhân, giám thị cho họ đánh nhau... cho nên xác định là tử vong ngoài ý muốn. Nếu nói như vậy lời nói thật quỷ dị, những việc tiếp theo lộ ra vài phần kì quái.
19 tháng 9, 8h mà mặt trời đã lên cao, khi mà người nhà Miêu Phong Thụ được thông báo đến thì thi thể Miêu Phong Thụ đã bị đem đi hỏa táng. Nói cách khác, người nhà họ Miêu không thể nhìn thấy di thể.
-Theo Miêu Duyệt nói, cha cô Miêu Phong Thụ thân thể khỏe mạnh, trước đi bị giam có kiểm tra sức khỏe, ngoại trừ thể trọng có chút hơi nhỏ, không có bất cứ bệnh gì, buổi tối đi ngủ còn không ngáy. Một người như vậy không thể đột nhiên ngừng thở được. Hơn nữa là tử vong bình thường lại không thể cho người nhà được nhìn di thể một lần, mà đã nhanh chóng đem đi hỏa tang? Điều này làm người ta rất ngạc nhiên”
Phương Minh Viễn tuy cười nói nhưng trong mắt lại lạnh như băng.
Không có ai đã trải qua kiếp trước, uống nước sôi mà phát bệnh chết, ngã nhà vệ sinh chết, nửa đêm ngủ bị ác mộng dọa chết, tư thế ngủ không đúng sẽ chết vì hôn mê, ngu lâu bị chết cuồng, bịt mắt bắt dê cũng bị đùa chết…không ai rõ hơn Phương Minh Viễn về mấy kiểu chết kì quái này, trong đó mưu mẹo sẽ rất nhiều.
Kiếp trước, mỗi khi xuất hiện những kiểu chết này trong trại giam, công chúng đều nói nhau là: yêu quý sinh mạng, rời xa bịt mắt bắt dê; yêu quý sing mạng, không mơ ác mộng; yêu quý sinh mạng, không uống nước sôi…hiện nay mà sử dụng những câu này sẽ rất phiền toái, không uống nước sôi thì có thể nhưng không thể vĩnh viễn không ngủ được.
-Cháu đã đem mấy thứ này giao cho chú Dương, hy vọng có thể điều tra rõ ràng. Coi như là một trong những nguyên nhân chú hai bị giam trong bệnh viện tâm thần này. Chỉ cần nghĩ đến trong nhà giam Khang An sẽ phát sinh kì tích chết kiểu này, mà chú hai lại bị giam nửa tháng, cháu tự nhiên không rét mà run.
Phương Minh Viễn cười lạnh nói:
_-Tin tưởng mấy thứ này cũng có thể giúp Tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh rửa sạch một chút quan trường thành phố Khang An, làm cho dân chúng không gian để thở.
Tô Ái Quân nhẹ nhàng thở dài một hơi, thu tư liệu lại. hắn có thể hoàn toàn lí giải được tâm trạng hiện giờ của Phương Minh Viễn. Nhà họ Phương hiện giờ tuy là dòng họ buôn bán hạng nhất quốc gia nhưng đến lúc này ngay cả chuyện lục đục với nhau, cân nhắc gia sản của gia tộc như thế nào, các thành viên nhà họ Phương đều rất hòa thuận, lần này Phương Nhai bị bắt troi, đương nhiên là chạm tới vảy ngược, Rồng có vảy ngược, động vào sẽ nổi giận. Cho nên Phương Minh Viễn quyết tâm trừng trị quan trường Khang An một phen.
Tuy nói rằng quạ trong thiên hạ đen giống nhau, chính là bọn cán bộ ngã xuống của thành phố Khang An, đứng lên lại cũng không thể là tốt hơn, nhưng bọn họ có vết xe đổ, ít nhất cũng kiềm chế một ít, mà đối với bọn quan chức Tần Tây cũng là một cảnh cáo. Tuy nói như vậy nhưng chỉ sợ nhà họ Phương lại phải đứng trên phong ba bão táp thôi.
Tuy nhiên…Tô Ái Quân nghĩ lại, lại cảm thấy tình thế không đến mức như mình tưởng tượng. Ba mình Tô Hoán Đông cũng nói qua, dù sao lúc này Phương Minh Viễn phát biểu là có tình nhưng phó bí thư thành ủy bị chó cắn một phát còn có thể hạ lệnh giết thịt toàn bộ lũ chó, nhà họ Phương này nhằm vào vụ án liên quan đến bọn quan viên, cho dù trong lòng bất mãn, ai cũng nói là không nên đụng đến. Nếu Phương gia cứ buông tha nhẹ nhàng như vậy, đây mới là phiền toái.
Giải Trạch Dương và Trịnh Uy mà ngồi đối nhau, trước mặt là văn kiện chính thức của tập đoàn Nokia gửi tới, hai người không nói gì.
Trong công văn nói rất rõ rang, tập đoàn Nokia phái đoàn tới Thượng Hải chính là muốn giao lưu với bộ phận thiết kế, vấn đề góp vốn nhà máy không có vấn đề gì.
Tuy rằng biết rõ là có thể bị tập đoàn Nokia lừa bịp nhưng hai người hiện giờ như trút dược gánh nặng, trong lòng như vừa thả xuống một tảng đá. Dự án này cuối cùng cũng là của Phụng Nguyên.
Trong lòng Giải Trạch Dương đương nhiên là có chút tức giận, đường đường là bí thư tỉnh ủy, không ngờ bị người ngoại quốc đùa giỡn như vậy, lại còn nói không lên lời. Đối với kết quả này, dù thế nào cũng phải hỏi tội tập đoàn Nokia. Nhưng hỏi như thế nào? Hỏi tội người ta không tỉ mỉ sao?
Hiện giờ, quan hệ với nhà họ Phương mới dịu đi, nếu tranh cãi lại lần nữa với tập đoàn Nokia, cả nước kia không biết có bao nhiêu người ước như vậy. Đầu tư vào một dự án lớn như vậy, lại là công ty công nghệ cao nổi tiếng thế giới góp vốn, ai không đỏ mắt, ai không muốn chặn giữa đường.
–Bí thư Giải, nếu tập đoàn Nokia cũng không định thay đổi kế hoạch, như vậy theo ta thấy, vẫn là thúc giục nhà họ Phương mau chóng kí hiệp định với tập đoàn Nokia đi. Tranh thủ ngày khởi công dự án này.
Trịnh Uy nói,
-Nhà máy sản xuất di động vẫn là đầu tư càng sớm càng tốt. cũng có thể một phen vì phát triển kinh tế Tần Tây.
-Ừ! Anh nói rất có lí. Tôi cũng nghĩ như vậy.
Giải Trạch Dương gật đầu nói. Có hợp đồng góp vốn chính thức, sau này cho dù tập đoàn Nokia muốn thay đổi cũng phải suy nghĩ kĩ.
Trịnh Uy chần chừ một lát nói :
-Bí thư Giải, anh nghe nói chưa? Ba doanh nghiệp hàng đầu sản xuất điện thoại di động của Ngành công nghiệp điện tử, gần đây không hẹn mà cùng thay đổi người chưởng môn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.