Trùm Tài Nguyên

Chương 330: Nhanh chân đến trước




Phương Minh Viễn đương nhiên không biết, mình lúc đó trong mắt của Lâm Dung, lại bị nghi ngờ là chắc bị điên, hắn lúc này lâm vào trang thái hưng phấn khó mà tả nổi.
Trong cuộc nói chuyện với Tô Ái Quân, hắn ngẫu nhiên chợt nghĩ đến một việc, một việc trước đây khiến hắn đã không ngừng ngưỡng mộ, giống như ở Hoa Hạ, những người nông dân may mắn đó vì đào giếng mà ngẫu nhiên phát hiện binh mã của Tần Thủy Hoàng, ở nước Anh, cũng có một may mắn trời ban như vậy.
Mùa hạ năm 1997, ngoại ô của Bath thuộc Evan của nước Anh, có một người đàn ông trung niên England, rất ngẫu nhiên đã phát hiện một cái hộp đã được chôn dưới đất gần hai ngàn năm, trong cái hộp đó đã phát hiện số lượng lớn tiền cổ của Rome, trong đó gồm có hơn một vạn tiền bạc, gần ngàn miếng vàng, cùng với hơn mười chiếc thìa bạc, nến bạc, một số pho tượng nhỏ được khắc bằng bạc và hơn 50 số trang sức được làm bằng vàng nguyên chất, rất tinh tế.
Tất cả tiền vàng đều tiền vàng đều là tiền vàng Rome với độ nguyên chất vượt quá 99%, được đúc khoảng chừng giữa năm 200-260 công nguyên. Số tiền vàng đó không ngờ là đến từ mấy nhà máy sản xuất tiền khác nhau lúc đó, hơn nữa theo các chuyên gia phán đoán, những đồng tiền vàng cổ Rome từ khi đúc trong nhà máy đến sau khi chôn xuống đất có thể chỉ có thời gian lưu thông mười mấy năm, cho nên bảo tồn đặc biệt tốt.
Mà trên thị trường văn vật thế giới, vàng Rome này rất hiếm thấy, cho dù ngẫu nhiên xuất hiện, giá cũng cao đến kinh người, được gọi là một trong những vàng quý nhất trong lịch sử. Mà bỗng chốc phát hiện gần nghìn thỏi vàng như vậy vẫn là lần đầu tiên trong lịch sử văn vật thế giới.
Hơn nữa trong số vàng đó phần lớn là tiền xu Kalou Hughes, Kalou Hughes từ năm 286-293 công nguyên một mình thống trị Anh quốc. anh ta là đế vương đầu tiên đúc tiền ở Anh, phát hiện quan trọng này, chắc chắn tiết lộ ra được sự liên quan với sự giúp đỡ cực lớn trong lịch sử thế kỷ 3 của Nước Anh!
Cho nên giá trị của số tiền đó và ý nghĩa của lịch sử chắc chắn không thể tính ra được. Bởi vì chàng trai nước Anh này báo cáo việc này cho ban quản lý văn vật địa phương, cho nên công việc cất giữ tiền được hoàn thành dưới sự giám sát của Ban quản lý văn vật. Vì vậy viện bảo tàng cất giữ những số tiền đó, và cấp cho hai triệu bảng Anh tiền thưởng, đối với kết quả này, may mắn vẫn đang mỉm cười.
Lần này Phương Minh Viễn đến Anh, chính là muốn giành lấy là người phát hiện trước người Anh. Đem số của cải lớn đó thu vào trong túi mình. Tuy rằng hắn cũng chưa chưa đi qua địa điểm phát hiện , báo cáo lúc đó cũng không phải rất tỉ mỉ, nhưng điều này phải cảm ơn kênh ghi âm trên đài truyền hình Hoa Hạ. Bọn họ đã từng có một tiết mục, giới thiệu tỉ mỉ cả quá trình phát hiện bảo tàng, điều này đã mang lại nhiều manh mối cho Phương Minh Viễn!
Trước khi Phương Minh Viễn thực hiện, thì phải tra xem tin tức mấy năm gần đây của nước Anh, để xác định bảo tàng này chưa bị ai phát hiện. Cũng may, trải qua một ngày hai đêm làm việc, Phương Minh Viễn vui mừng phát hiện, trên các đài truyền thông nước Anh không có bất kì báo cáo nào về điều này, hắn tin rằng mình nhất định có thể là người phát hiện trước người Anh, phát hiện ra số của cải này.
Tuy nhiên…hiện giờ điều phiền phức hơn là, phát hiện ra số của cải này trên đất người Anh làm thế nào để vận chuyển ra khỏi nước Anh mà thần không biết quỷ không hay!
Cho nên đoàn người của Phương Minh Viễn đóng giả thành khách nước ngoài đến Bath du lịch. Cũng may Bath có tiếng là một trong những thành phố xinh đẹp thanh lịch nhất nước Anh, có rất nhiều kiến trúc nhà ở thanh lịch thời kỳ Georgia và phong cảnh đẹp của nông thôn. Hàng năm có một số lượng khách lớn đến đây, cho nên bọn họ cũng không bị coi là chướng mắt!
Có điều, cho dù là như vậy, Phương Minh Viễn bọn họ vẫn vô cùng cẩn thận, ngay cả máy dò kim loại, cũng là Trần Trung bọn họ lén lút mua từ trong cửa hàng nhỏ không bị chú ý ở London, sau đó chạy xe một mạch chuyển đến.
Còn đem những thứ đồ này chuyển ra ngoài, Phương Minh Viễn cũng đã nghĩ kỹ rồi. Hiện giờ Hồng Kông và Anh mối quan hệ rườm rà, xã hội đen của Hồng Kông và đội buôn lậu nước Anh cũng có quan hệ bí mật, vụ mua bán này giao cho bọn họ là tốt rồi. Đầu sỏ của những người xã hội đen, hiện giờ ngành điện ảnh có quan hệ làm ăn mật thiết với Tập đoàn Cẩm Hồ, dù sao cũng phải nể mặt, nếu không nể mặt…cũng không cần Tập đoàn Cẩm Hồ làm gì, chỉ cần bỏ dở hợp tác với bọn họ, không bao lâu, công ty của bọn họ sẽ suy sụp, đến lúc đó đương nhiên cũng sẽ có người cùng ngành thâu tóm công ty của bọn họ!
Vị trí của Tập đoàn Cẩm Hồ hiện giờ trong làng giải trí Hồng Kông, dựa vào mấy năm, những bộ phim đắt khách đã quay không phải không có tiếng trong lịch sử điện ảnh thế giới, không ai có thể dao động!
Cho nên Phương Minh Viễn rất có niềm tin!
-phù phù phù…
Lâm Dung ở bên thở hổn hển giống như hộp kéo gió, nếu không phải Phương Minh Viễn kéo cô ta, e rằng đã ngồi trên đất từ lâu rồi, đâu có đang tung bay như bây giờ!
Nay đã là ngày thứ ba bọn họ ở Bath, ba ngày tới, dấu chân của bọn họ đã đi khắp vùng nông thôn của Bath, lưu lại vố số những bức ảnh kỉ niệm, thì giống như một đoàn khách nước ngoài đến du lịch thực sự vậy. Lâm Dung bọn họ hoàn toàn không hiểu Phương Minh Viễn rốt cục muốn làm gì? Chẳng phải nói muốn đến tìm bảo vật sao? Cứ chạy xung quanh như vậy, chụp hình, nếm thử các món ăn đặc sản, chính là tìm bảo vật sao?
Hai ngày trước, thời tiết của Bath vẫn đẹp, nhiệt độ không cao, ánh nắng mặt trời tươi sáng, nhưng từ đêm hôm qua, trời bắt đầu âm u, sáng nay, có mưa bụi, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống, nhưng Phương Minh Viễn vẫn không hề do dự đem bọn họ ra ngoài.
Một đòan người lái xe tới vùng núi của Bath, lại xuống xe đi bộ một đoạn đường khá dài, con đường nhỏ giữa núi ghập ghềnh khó đi, sau khi mưa xuống, càng thêm lầy lội. Đi qua con đường này, Phương Minh Viễn, Trần Trung thì không nói làm gì, Lâm Dung mấy lần suýt nữa trượt chân, nếu không phải Phương Minh Viễn luôn kéo cô ta, bây giờ đã thành lấm bùn rồi.
Phương Minh Viễn đứng trên sườn núi, ngắm nhìn bốn phía. Bởi vì mưa phùn làm cản trở tầm nhìn, chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng trong vòng 100m, xa hơn nữa, thì toàn bộ đều nhòa trong mưa bụi. Xung quanh không có người, Phương Minh Viễn có thể xác định, vào tháng 4 nước Anh một khi có mưa xuống, vẫn khá lạnh, nếu không cần thiết, những người Anh quốc, cũng không ai muốn đi ra khỏi nhà.
-Minh Viễn, hôm trước chúng ta không phải đi qua chỗ này rồi sao?
Lâm Dung lúc này chú ý đến cảnh sắc xung quanh, không kìm nổi ngạc nhiên mà nói. Cô ta nhớ rất rõ , cách đây không xa có một đống đất, nghe nói đó là thời kỳ Pome thống trị Anh quốc, đã xây dựng một bản doanh ở đây.
-Ừ, hôm trước chúng ta đi từ đường đó qua đây, hôm nay chúng ta đi đường khác!
Phương Minh Viễn thản nhiên nói:
-Anh Trần, nhìn thấy khối đá lớn kia không?
Phương Minh Viễn vừa nói vừa dùng tay chỉ ra khối đá trên sườn núi, có một viên đá đến trăm tấn mà nói.
-Uh”
Trần Trung gật gật đầu, đấy là vật đánh dấu bắt mắt nhất vùng này, là ai đứng ở đây đều sẽ chú ý đến sự tồn tại của nó!
-Anh cầm máy dò kim loại vòng quanh nó mấy vòng, xem thử có phản ứng gì không. Những người khác chú ý cảnh giới xung quanh, nếu có ai tới gần, nhất định phải lập tức thông báo!
Phương Minh Viễn nói. Mặc dù trong biệt thự, không nhìn thấy người ngoài, nhưng Phương Minh Viễn vẫn không dám có chút lơ là. Số của cải này, nếu để cho chính phủ Anh biết, vậy chắc chắn có nói gì cũng tuyệt đối không để chúng thoát ra bên ngoài.
Chính phủ nước Anh là mặt dày mày dạn không chịu trả khi đoạt được văn vật của nước khác, đối với văn vật của nước mình, cũng tuyệt đối không cho phép thất thoát ra ngoài. Phương Minh Viễn không muốn xảy ra phiền phức nào trong việc này!
Đám người Trần Trung lập tức nghe lệnh, Trần Trung lấy ra một cái máy dò kim loại vẫn đang bọc bởi áo mưa, những người khác tản ra, cầm máy ảnh đứng chụp loạn xung quanh, giống như một đoàn khách du lịch.
-Bảo tàng nằm ở đây?
Lâm Dung chỉ vào tảng đá có chút khó tin mà nói
-Ừ, chính là bên cạnh tảng đá này!
Phương Minh Viễn gật gật đầu nói. Nếu không phải tảng đá lớn này, cho dù là hắn biết manh mối khác, cũng rất khó xác định phương vị. Lúc trước một nhân sĩ không rõ tên la gì sở dĩ chọn nơi này chôn dấu bảo tàng, e rằng cũng là vì nghì đến dấu tích này cho dù thời gian có trôi đi cũng rất khó mất dấu này, không giống như những vật đánh dấu khác, có thể sẽ bị phá vỡ trong chiến hỏa hay các hoạt động của nhân loại.
-Làm sao anh biết ở đây có bảo tàng?
Lâm Dung càng cảm thấy khó tin , chôn dấu ở nơi hẻo lánh như vậy, lại ở một đất nước khác, Phương Minh Viễn làm sao có thể chắc chắn như vậy. Ở đây sẽ khai quật ra một bảo tàng giá trị đáng để anh ta từ ngàn dặm xa xôi đến đây sao? Điều này cũng có phần tưởng tượng quá mà? Việc như vậy, quả thực giống như một chuyện thần thoại.
-Hi hi, không nói được, không nói được!
Phương Minh Viễn cười ha hả nói. Mặc dù hắn vắt óc tìm lí do, nhưng thời gian trước đây thì nói một cách hàm hồ, hà tất giờ phải nói? Con người luôn giữ vài phần bí mật mà phải không.
Chỉ là hắn không chú ý đến, trong đôi mắt đẹp của Lâm Dung nhìn hắn, ánh mắt đã có mấy phần sùng bái!
Lâm Dung cũng là một thiếu nữ xinh đẹp, chính mình cũng có khát khao cho một tương lai tốt đẹp , hiện giờ cô ta cũng đã 20 tuổi, có sắc đẹp hơn người, lại là một cô thư kí giỏi giang bên cạnh Phương Minh Viễn, không biết trong địa phận tỉnh Tần Tây có bao nhiêu thanh thiếu niên, hi vọng có thể tiếp cận. Hơn nữa, nhị lão của nhà họ Lâm, đã buông tay với hôn nhân của Lâm Liên, ánh mắt đương nhiên chú ý đến Lâm Dung, sau năm mới, nhị lão nhà họ Lâm bắt đầu tìm đối tượng phù hợp cho Lâm Dung.
Nhưng Lâm Dung trước giờ chưa từng bày tỏ ra có tình ý với bất kì người đàn ông nào, những chàng thanh niên tài năng, trong con mắt của cô ta, dường như là một đám người bình thường. Tục ngữ nói: “tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân” , bên cạnh có một Phương Minh Viễn như vậy, có người thanh niên tài năng nào lọt vào mắt của cô ta chứ? Cho dù là ưu tú, so với Phương Minh Viễn lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng lên cơ nghiệp như vậy, cũng chị là bỏ đi!
Lâm Dung cũng biết, như vậy có chút không công bằng với người khác, nhưng có viên ngọc Phương Minh Viễn ở trước mặt, cô ta còn có thể làm gì chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.