Trùm Tài Nguyên

Chương 334: Tiến đến “Thời đại khủng bố”




Ngày 15 tháng 5 năm 1996, có lẽ là ngày đáng nhớ nhất của những người yêu thích trò chơi khủng bố trên toàn thế giới của đời sau, bởi vì đây là ngày > được bán ra, không chỉ có công ty GAMEStation trở thành một công ty chế tạo trò chơi hạng nhất ở Nhật Bản đặt ra được cơ sở vững chắc và lợi nhuận khổng lồ, đồng thời cũng tuyên bố “ thời đại khủng bố” được ra đời” trong lịch sử trò chơi! Đây là câu nói nổi tiếng nhất trên các tạp chí sau này ở Nhật Bản.
Mãi đến mười mấy năm sau, những nhân viên già của công ty Thế Gia , vẫn không quên được cái ngày “ khủng bố” đó!
8h30 sáng ngày 15/5/1996 là thời điểm chính thức bán > ra bên ngoài, nhưng trước cửa những cửa hàng chuyên bán trò chơi ở Tokyo đã được xếp một hàng dài tính đến trăm người. Theo thống kê của một số người có lòng sau này, thật khủng khiếp là có khoảng 400 hàng dài , số người vượt quá hơn 1300 người! Mà những người có thể đứng đầu hàng nhất, nếu không phải là đứng xếp hàng từ tối hôm trước thì cũng đã mang theo chăn đợi ở trước cổng. Trong đó có một người đến sớm nhất, lại đã đứng trước cửa của cửa hàng chuyên bán trò chơi lớn nhất Tokyo trước 2 ngày trò chơi chính thức bán ra.
Những người khủng khiếp như thế, càng làm cho những người nghiện trò sinh hóa vốn không có ý định xếp hàng đợi, trong lòng sinh ra lo lắng, sợ rằng sau khi mình tan ca hoặc tan học mới đến mua, e rằng chỉ còn đối diện với cửa hàng trống không và vẻ mặt mệt mỏi của nhân viên bán hàng, nếu như vậy. bọn họ chỉ còn cách ngồi nghe bạn chiến khoe về nó. Vậy là càng ngày có càng nhiều người xin nghỉ để gia nhập vào hàng ngũ xếp hàng đợi.
Vì vậy sau khi bắt đầu bán >, những hàng ngũ trước cửa hàng chuyên bán trò chơi không những không giảm bớt đi, mà còn có chiều hướng tăng lên!
Thu Diệp Nguyên Là một cửa hàng chuyên bán trò chơi ở Tokyo, trưởng cửa hàng Long Chi Giới dẫn đầu đội ngũ nhân viên gồm 11 người lúc này bận đến đổ mồ hơi khắp người. Tuy là mỗi người mua bước vào chỉ đơn giản là giao hàng, sự khác biệt duy nhất chẳng qua là lúc mua > sẽ nghĩ có nên luôn tiện mua thêm máy chủ Saturn không, nhưng đoàn người trước cửa hàng lại không thấy giảm bớt đi chút nào.
Mà trong thời gian ngắn ngủi 1 tiếng đồng hồ, Long Chi Giới Tam thấy hết sức ngạc nhiên, trong cửa hàng có dự trữ 1700 bộ > đã bán ra gần 1/3. Mà số người ngoài cửa vẫn còn ít nhất là sáu đến bảy trăm người.
-Anh Thạch Nguyên! Làm ơn lập tức chuyển đến cho tôi 1 nghìn bộ >! Xin anh đó!”
Long Chi Giới Tam thành khẩn cầu xin trong điện thoại.
- anh Long Chi , cửa hàng của anh hôm qua vừa mới nhập vào gần 1700 bộ “ nguy cơ sinh hóa”, bây giờ đã bán xong rồi sao?”
Trong điện thoại truyền đến tiếng nói vô cùng kinh ngạc.
-Điều này thật ra là không có, mà là số hàng thừa bây giờ đã không đủ 1000 bộ, giờ mới mở có 1 tiếng, trước cửa còn có ít nhất sáu đến bảy trăm người xếp hàng, tôi lo là….Anh Thạch Nguyên, chắc chắn phải phát tiếp cho tôi 1000 bộ nữa. Mà không! Phải là 1500 bộ nữa! Nhờ anh đấy!”
Long Chi Giới Tam nói.
-Anh Long Chi, được rồi, tôi đành cố gắng làm vừa lòng yêu cầu của anh! Nhưng hiện nay các cửa hàng đều cần hàng, nhân viên của tôi cũng rất vội, tôi sẽ cố gắng bảo bọn họ nhanh chóng chuyển hàng cho anh! 1500 bộ, đúng không?”
Trong điện thoại truyền đến tiếng nói khó xử.
- Không, không, không. Nếu như thế, thì chuyển 2000 bộ nhé!
Long Chi Giới Tam nhìn bên ngoài cửa hàng hình như hàng người lại dài thêm rồi, quyết định thêm một chút nữa. 3700 bộ, tin rằng chắc chắc đủ đề cầm cự qua ngày hôm nay.
Mà lúc này Phương Minh Viễn đang đi cùng Tam….và Vu Điền Trung đi dạo trên phố lớn QiuYeYuan, tận mắt chứng kiến cảnh mua bán “ Nguy cơ sinh hóa”
Vu Điền Trọng lúc này đã vô cùng hài lòng, bước một mạch trên đường, anh ta đã nhìn thấy không dưới 10 cửa hàng chuyên bán trò chơi, trước cửa mỗi cửa hàng đều xếp một hàng dài, theo tính toán của anh ta, tổng số người cũng đã gần vạn người rồi! Nếu toàn bộ Tokyo đều có tình trạng như thế này, thậm chí cả Nhật Bản tình trạng bán của >ngày đầu tiên đã vượt xa ước tính lạc quan của công ty Sega.
Phải biết rằng, lần này công ty Sega mượn cơn sốt bán ra > , lấy sự ràng buộc của > và máy chủ Saturn, những người chơi trò chơi này, chỉ cần mua máy chủ Saturn cao hơn giá thị trường là 1500 yên Nhật thì có thể được phụ kèm 1 bản >, mà giá thị trường của “ Nguy cơ sinh hóa” là 8880 Yên Nhật! Mức ưu đãi này cũng không nhỏ.
Công ty Sega hy vọng có thể mượn cơ hội bán > để chiếm giữ lượng tiêu thụ thị trường máy chủ Staturn!
Tam Thượng Chân Ti lúc này đã kích động đến nỗi mặt đỏ ửng lên, nói mấy câu đều rung âm. Tuy nhiên, khi gặp mặt ở sân bay, Phương Minh Viễn đã chúc mừng anh ta, nhưng cho đến lúc này anh ta mới thật sự tin rằng mình đã thành công rồi!
Là một nhân viên mới trong công ty GAMEStation, mặc dù anh ta cũng xuất thân từ xưởng trò chơi nổi tiếng CAPCOM như thế, nhưng CAPCOM hôm nay lâm vào sự đình trị trong thị trường, thêm nữa lại bị sự thiệt hại nghiêm trọng trước nay chưa từng có ở thị trường Mỹ, bị ế đọng hàng triệu băng đĩa trò chơi, doanh nghiệp rơi vào thế bấp bênh, sớm đã không còn ánh hào quang xưa kia!
Mặc dù anh ta được Phương Minh Viễn đặc biệt tiến cử vào công ty, nhưng trước đây anh ta cũng không có công trạng nổi bật nào mà vào công ty đã đảm nhận công việc chế tác ra >, điều này làm cho rất nhiều người trong công ty không công nhận năng lực của anh ta. Chỉ là lời uy hiếp của Phương Minh Viến ở trong công ty khiến cho không ai dám trước mặt đề xuất bất kỳ thắc mắc nào.
Không ai dám nói ra sự hoài nghi trước mặt, không có nghĩa là đằng sau không có ai nói, trong thời gian đầu mà Tam Thượng Chân Ti làm việc ở công ty GAMEStation có thể nói là chịu áp lực cực lớn. May mà trong quá trình chế tác > năng lực của anh ta càng nhận được sự thừa nhận thật lòng của rất nhiều đồng nghiệp. Nhưng trong lòng của Tam Thượng Chân Ti vẫn thấy rằng chỉ có lấy được thành tích tiêu thụ thật sự mới không cảm thấy có lỗi với sự tín nhiệm của Phương Minh Viễn.
- Tam Thượng Quân, theo tôi thấy, anh có thể theo đà này mà chế ra > được rồi!
Phương Minh Viễn cười nói
- Tất nhiên, Tam Thượng Quân anh có thể nghỉ ngơi,, công ty sẽ sắp xếp cho các anh đi nghỉ ở nước ngoài một thời gian, không biết mọi người thích đi đâu? Châu Âu? Hay là Châu Phi? Hoặc là đi Nam Cực hoặc Bắc Cực ? ừm, cá nhân tôi rất muốn đưa mọi người đi Đảo Kauai ở Hawaii”
Tam Thượng Chân Ti kinh ngạc nhìn Phương Minh Viễn nói:
- Đảo Kauai của Hawaii?”
Nghe đâu chỗ đó rất tốt, nhưng tại sao lại đến đó? Anh ta cũng không cho rằng Phương Minh Viễn tiện mồm mà nói ra.
- Có lẽ anh không biết, ngoại cảnh trong phim > chính là nơi được chọn. Tôi hy vọng ngoài mục đích mọi người đến đó chơi cũng có thể lấy được một chút cảm hứng”
Phương Minh Viễn nhún nhún vai nói:
- Như vậy nghe ra, có phải là quá bóc lột năng lực sáng tạo của mọi người?
Tam Thượng Chân Ti là người thế nào, được người đời sau gọi xưng là “ Cha của sinh hóa” có lẽ trên tình người thiếu đi mấy phần, nhưng trên sáng tác trò chơi cũng có thể xem là nhân vật trình độ cao thời bấy giờ, đầu óc vừa nghĩ, trên mặt đã lộ ra thần sắc mà nói:
- Phương Quân, ý của anh là….đưa khủng long vào trò chơi?”
Phương Minh Viễn cười. chỉ cái cửa hàng không xa mà nói:
- Đi lâu thế rồi, Gíam đốc Vu Điền cũng mệt rồi nhỉ, mọi người đến đó nghỉ ngơi một chút đi.
Mọi người nhìn theo hướng chỉ của hắn, Trần Trung và Lâm Dung lộ ra vẻ ngạc nhiên, Vu Điền Trung và Tam Thượng Chân Ti.lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Đó là một cửa hàng nhỏ mà Lâm Dung và Trần Trung thoạt nhìn có chút kỳ quá, diện tích không phải là lớn, cũng có thể chứa cùng lúc 50 đến 60 người, toàn bộ nhân viên phục vụ trong cửa hàng đều là những thiếu nữ trẻ, trang phục mà bọn họ mặc, lại không phải là thường nhìn thấy, mà lại một trang phục được tạo thành từ áo màu đen và váy màu trắng, váy thì khá ngắn, lộ ra đôi đôi chân dài tròn mảnh, đeo trang sức hình nụ hoa, lại còn phối hợp đeo bông tai hình mèo.
Một đoàn người vừa bước vào cửa hàng, lập tức có hai thiếu nữ ra nghênh đón, nói:
- Chủ nhân, hoan nghênh ông trở về.
-Chủ nhân?
Tiếng Nhật của Trần Trung chỉ nghe hiểu tàm tạm, Lâm Dung lại nghe rất rõ, nên thấy mù tịt chẳng hiểu như thế nào!
Phương Minh Viễn tìm một cái bàn cạnh đó mà ngồi xuống, từ đây, có thể nhìn rõ cảnh người đi lại trên phố Akihabara, và ở nơi không xa đoàn người đang xếp hàng dài dài kia, mặc dù sớm đã biết Nhật Bản tiến hành dịch vụ kinh doanh “ quán cà phê”, nhưng hắn cũng là lần đầu tiên đích than đến đây
- Không ngờ Phương thiếu gia cũng thích cảnh như thế này!
Vu Điền Trọng cười như không cười mà nói:
- Những người thanh niên trẻ Nhật Bản rất nhiều năm nay rất có hứng thú với nó.
Phương Minh Viễn hơi nhún nhún vai nói:
- Tôi nghĩ, là đàn ông thì đều có mong muốn như thế, mọi người cùng vui chơi trong đó, cũng là một loại giải trí! Tam,Thượng Quân, anh nói phải thế không?
Tam Thượng Chân Ti. Hiểu ý mà cười. Những người Nhật Bản thích những tác phẩm động, đối với những phục vụ theo kiểu cosplay dạng này đương nhiên sẽ rất thích, nếu không, ở Nhật Bản cũng không xuất hiện nhiều biểu diễn cosplay như thế.
Thực ra Hoa Hạ trước đây, sau năm 2000 cũng xuất hiện những nhà ăn giống như thế hoặc là “ Quán cà phê chỉ là những người đương triều cũng có nhiều phê bình đối với việc này, rất nhiều những giáo sư chuyên gia đều phản đối việc này. Cho rằng nữ tỳ bán “ cà phê” là trò cười hay là phục vụ? đi “ cà phê” nữ tỳ là đi uống cà phê hay là đi hưởng lạc? Hai từ, chủ nhân đan vào nhau cùng một lúc, trộn lẫn vào nhau, có ý vô cùng mờ ám.
Cũng có người nói thẳng sự xưng hô kiểu như thế này “ nữ tỳ”, chủ nhân” chắc chắn là lấy cái người bình đẳng vốn có mà phân thành ba bảy loại như vậy, là sự khôi phục những tàn tích của chế độ phong kiến, cho rằng như thế sẽ đem lại ảnh hưởng cực xấu cho những lớp trẻ của Hoa Hạ .
Còn có người cho rằng hành vi như vậy là vi phạm nhân tính, làm mất nhân cách, tạo nên sự bất bình đẳng giữa người với người, thậm chí chê và có chút coi thường những nhân viên làm ngành phục vụ này, nói cho cùng vẫn là sự tôn sùng của những người có tư tưởng phụ thuộc trong xã hội phong kiến đó, so với trong xã hội hiện đại như hiện nay người người đều nắm giữ số phận của chính mình, mọi người đều là có ý niệm khác nhau về chủ nhân của đất nước .
Đối với việc này Phương Minh Viễn cảm thấy cũng không có lời bàn nào! Chỉ cần trong loại hình phục vụ này không có chỗ vi phạm pháp luật, vậy thì không thành vấn đề gì rồi.
Nói trắng ra, đây chẳng qua cũng chỉ là trò chơi khiến cho khách hàng đắm chìm trong tiên cảnh, mà khách và nhân viên phục vụ cùng diễn vào một cảnh chơi, chỉ là để thỏa mãn nhu cầu sinh lý cá nhân mà thôi. Giống như trên màn ảnh ti vi thiên triều trong cả ngày nô tỳ dài, chủ nhân ngắn, anh quỳ tôi đến tôi quỳ anh ta, muốn xem một bộ hiện đại đều tìm không ra, đầy chẳng phải là tư tưởng tàn tích của xã hội phong kiến truyền lại cho giới trẻ sao? Rượu trên bàn, trong lúc làm việc, trong sinh hoạt, thậm chí trong lúc hoạn nạn, lãnh đạo được ưu tiên chăm sóc, chẳng phải là thể hiện ra con người thì có ba bảy loại sao?
Huống hồ, người người đều nắm giữ số mệnh của mình và người người đều là chủ nhân của xã hội, chẳng qua là một loại tư tưởng, một hướng nhìn cho tương lai, ở thiên triều hiện nay còn lâu mới thực sự có cái ngày thực hiện đó, khi những quan viên kia đối diện với cấp trên e rằng trong lòng còn tăng thêm sự nô dịch hóa còn hơn cả những kiểu phục vụ coosplay này! Hơn nữa khi gặp người dân còn tàn bạo hơn cả những “ chủ nhân” này.
Những chủ nhận hiện thực và nô bộc đều đã nhìn được rất nhiều rất nhiều, chút trò chơi” trong cuộc sống hà tất phải cho là thật như thế. Huống hồ những người đến đây tiêu tiền đa số đều là người trưởng thành, tầng lớp tri thức, cũng không có ai sẽ vì mấy câu gọi chủ nhân của nhân viên phục vụ mà sẽ u mê đầu óc cho tằng mình là hơn người. Ngược lại những quan viên kia coi mình là quan phụ mẫu của quốc dân, tình trạng chỉ tay chỉ chân đối với cuộc sống của người dân thì đâu đâu cũng có.
Tam Thượng Chân Ti lắc lắc lục lạc ở trên bàn, lập tức có hai thiếu nữ tiến đến, cười nói:
-Chủ nhân, em có thể phục vụ ngài gì đây?
Tam Thượng Chân Ti cần thực đơn, cung kính lễ phép đưa cho Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn lại thuận tay đưa cho Vu Điền Trọng nói:
-Gíam đốc Vu Điền, tôi lần đầu tiên đến nơi này, nên nhờ anh chọn giúp tôi vậy.
Vu Điền Trọng cũng không khách khí, cầm lấy thực đơn nhanh chóng gọi mấy đồ uống và đồ ngọt, các cô gái cười hì hì mà rời khỏi. Cũng không quá lâu, thì đã đưa lên. Sau đó trong cái nhìn ngạc nhiên của Lâm Dung, quỳ bên bàn, sắp những đồ uống và đồ ngọt này lên bàn mà nói:
-Mời chủ nhân từ từ thưởng thức!
-Phương Quân, việc bán chạy của . lần này, dù là trong lịch sử trò chơi Nhật Bản cũng chỉ có số ít các tác phẩm như > và > có thể đánh đồng được, Mà những trò chơi này, sớm đều đã trở thành tác phẩm trò chơi hàng loạt, trong nước Nhật Bản có số người chơi tính đến hàng triệu. “ Nguy cơ sinh hóa” vốn là một tác phẩm mới chế tạo, có thể đạt được thành tích như thế, thật sự là làm cho Vu Điền Trọng cảm thấy, có thể cùng phe với anh Phương, là quyết định sáng suốt nhất của công ty Sega chúng tôi?
Vu Điền Trọng thành tâm thành ý mà nói.
Phương Minh Viễn liền cười, > trong ngày bán đầu tiên có thể đạt được thành tích như thế không nằm ngoài dự liệu của hắn, > vốn dĩ có chất lượng cực tốt, trước đây cái trò chơi này từ lúc quyết định chế tác cho đến lúc đem bán đều được người ta chú ý, đều có thể đạt được thành tích kiêu hãnh, ngày nay, có máy chủ có chức năng cao, lại có thời gian dài hướng dẫn tuyên truyền và có sự hỗ trợ về tiền và nhân lực, nếu nói còn không đạt được kết quả làm người ta hài lòng. Vậy thì quá vô lý rồi.!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.