-Lâm Dung! Lâm Dung! Tôi là Chúc Khải Hiến nhé!
Một thanh niên trong đó vui mừng vừa vẫy tay vừa gọi.
-Lâm Dung!
Một chàng thanh niên khác cũng kêu lên.
-Hả?
Lâm Dung ngạc nhiên nhìn theo tiếng gọi, trên mặt lộ ra nét kinh ngạc.
-Làm sao vậy? Gặp được người quen à?
Phương Minh Viễn nhìn theo ánh mắt của cô ta nói.
-Đúng là hai người quen, chẳng qua…
Một tay Lâm Dung đột nhiên ôm lấy cánh tay của Phương Minh Viễn nói.
-Minh Viễn, lát nữa phải nhớ, tôi là bạn gái của anh!
-Hả?
Phương Minh Viễn giật mình.
-Hả, cái gì hả?
Đó là hai miếng kẹo cao su! Tại sao có thể gặp bọn họ ở đây!
Lâm Dung vừa vẫy tay với hai người đó, vừa “nghiến răng nghiến lợi” nói.
Trong lúc nói chuyện, hai người thanh niên đó đã chạy từ bên đường lại.
-Lâm Dung, thật sự là cô à! Tôi vừa rồi thiếu chút nữa đã cho là mình hoa mắt chứ!
Chúc Khải Hiên cười rạng rõ dơ tay ra nói:
-Sau khi tốt nghiệp đại học, không phải cô về quên sao? Làm sao không có chút không tin gì cả? Tôi cũng hỏi qua Vũ Lệ bọn họ, ai cũng không biết tung tích của cô, không ngờ, chúng ta có thể gặp được nhau trên đường phố Tokyo.
Lâm Dung đưa tay ra nắm tay anh ta nói:
-Xinh chào, Laceki, làm sao các bạn lại đi đến đây cùng nhau?
Một thanh niên khác cũng, cũng chính người thanh niên Lam Dung goi là Laceki đó cũng đưa tay ra nắm tay Lam Dung. Phương Minh Viễn chú ý thấy, thời gian nắm tay của anh ta khá dài, dường như có vẻ lưu luyến không rời.
-Sau khi tốt nghiệp đại học, chúng tôi đều lần lượt đến Nhật du học, đến Nhật Bản học đến học vị Thạc sĩ, sau đó, rất trùng hợp gặp nhau trong hội đồng hương ở Tokyo!
Lanh ceki cười nói:
-Lâu rồi không gặp, Lâm Dung cô càng đẹp ra rồi!
-Minh Viễn, hai vị này là bạn học cùng trường của tôi thời đại học ở Bắc Kinh! Anh ấy là Chúc Khải Hiên, người này gọi là Laceki!
Lâm Dung giới thiệu với Phương Minh Viễn.
Chúc Khải Hiên và Laceki lúc này mới chú ý thấy con chim nhỏ Lâm Dung nép vào người Phương Minh Viễn làm chổ dựa.
-Chào các bạn, tôi là Phương Minh Viễn, bạn trai của Lâm Dung!
Tuy hoàn toàn không rõ tại sao Lâm Dung muốn mình làm bạn trai giả, nhưng hắn cũng không thể làm mất mặt Lâm Dung trước mặt mọi người. nếu muốn diễn kịch, thì phải diễn cho xong.
-Bạn trai!
Chúc Khải Hiên và Laceki cùng lúc kinh ngạc hô lên, rồi nhìn vào ánh mắt của Lâm Dung đã chất chứ đầy cay đắng và mất mát.
Sắc mặt Lâm Dung hơi đỏ lên liếc nhìn Phương Minh Viễn một cái. Trong lòng Phương Minh Viễn ớn lạnh, chẳng trách nói phụ nữ trời sinh đã là diễn viên, bình thường không nhìn ra Lâm Dung còn có thiên phú như vậy nhé! Trong ánh mắt cũng chất chứa cả sự tức giận, rung động lòng người.
Chúc Khải Hiên và Laceki nhìn thấy màn kịch này, trong lòng cũng ớn lạnh, Phương Minh Viễn này cứ nói như vậy, Lâm Dung không một lời phản đối, vậy chính là mối quan hệ cam chịu giữa hai người!
Năm đó đối với ai đó không thể giả làm hoa hậu giảng đường, không ngờ cứ như vậy trở thành bạn gái của người khác?
Với Lâm Dung, năm đó hai người cũng từng động lòng nhau.
Năm đó, Lâm Dung là một đóa hoa tươi ai gặp cũng yêu ở trong trường, chẳng những bề ngoài xinh đẹp, thành tích học tập tốt cũng tốt, nhất là giọng nói, thực sự rất êm tai, cho nên đã thu hút rất nhiều người trong trường ngoài trường!
Nhưng mặc kệ những người này dở hết mọi cách đi lấy lòng, Lâm Dung lại không động lòng với ai, hơn nữa càng thấy phiền, Lâm Dung càng giữ khoảng cách xa hơn. Trước tiên phải tìm cách tiếp cận bên cạnh người đẹp, tiếp đó là dùng tấm lòng để lấy lòng người đẹp, còn có thể duy trì mối quan hệ bạn bè.
Đương nhiên rồi, trong thời gian này, cũng không có ai muốn dở thủ đoạn, nhưng mấy người to gan đó, dám tiến them một bước, đều không thành công, còn không có kết quả tốt, nhẹ thì bị xử phạt, nặng thì bị khai trừ ra khỏi trường, truy cứu trách nhiệm pháp luật! trong trường lúc này mới lan tin, Lâm Dung cũng có những lời đồn đại sau lưng.
Chỉ có điều những người này ai cũng không thám thính r alai lịch của Lâm Dung, có ai đứng sau lưng. Tra từ hồ sơ trong trường của Lâm Dung, bố mẹ của cô ta làm việc ở Phụng Nguyên, nhưng làm sao để xem, cũng chỉ có thể là một người trung tầng ở đây, sau khi đã có vết xe đổ, những người này cũng không dám gây chú ý.
Còn sau khi tốt nghiệp, cũng không biết vì sao, thành tích của Lâm Dung hoàn toàn có thể xin đi học thạc sĩ, dưới lời khuyên của giáo viên và của nhiều người, vẫn dứt khoát quyết định trở lại Phụng Nguyên, sau đó đã mất tin tức.
Lúc này tình cờ gặp ở Nhật Bản, hai người vẫn nghĩ đây là duyên trời, lại cho mình thêm một cơ hội, không ngờ bên cạnh người đẹp đã xuất hiện nhiều bạn trai rồi!
-Ông Phương, ông thật sự rất có phúc à!
Chúc Khải Hiên cười gượng nói. Chỉ có điều ngay cả tên ngốc cũng có thể nhận ra, anh ta miễn cưỡng tươi cười.
-Cảm ơn, có thể có được Lâm Dung, quả thực là phúc của tôi!
Phương Minh Viễn cười nói.
-Các bạn muốn làm gì ở đây?
Lâm Dung cười nói.
-Xem ra hai bạn hiện giờ cũng rất khá giả, chạy xe BMW của Đức rồi!
-Hanh ha, đây cũng là không còn cách nào khác, mọi người đều biết, độ an toàn của xe của Nhật còn kém xe của Đức, hơn nữa trên đường phố Nhật Bản, thường có xung đột gia tộc, cho nên chạy xe của Đức càng yên tâm hơn!
Chúc Khải Hiên đắc ý cười nói.
-Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là lát nữa tham gia một hội đồng hương.
-À! Lâm Dung, cô còn nhớ Thẩm Tâm Oánh và Miêu Lâm Lâm không? Bọn họ hiện tại cũng ở Nhật Bản!
Laceki vỗ trán nói.
-Hôm qua bọn họ còn nhắc tới trong điện thoại với tôi đấy.
-Tâm Oánh và Lâm Lâm cũng ở Nhật Bản?
Lâm Dung vui vẻ nói. Thẩm Tâm Oánh và Miêu Lâm Lâm đều là những người bạn lúc trước sống rất tốt cùng cô ta ở trong trường. Sau đó nghe đâu ra nước ngoài rồi, nhưng cũng không có liên lạc, không ngờ hôm nay đã biết được thông tin từ chính miệng Laceki.
-Ừ, Thẩm Tâm Oánh làm việc ở Nhật, Miêu Lâm Lâm từ Mĩ qua đây, hôm nay là hội đồng hương, nói thật, có hơn một nữa là mội người tụ tập cho cô ta mời tới ăn cơm! Lâm Dung, cô có thể đi chứ? Nếu biết cô đến, các cô ấy chắc chắn sẽ rất vui!
Chúc Khải Hiên nói. Anh ta vừa rồi đã nghe ra rồi. Người đẹp Lâm có chút ghét bọn họ trăng hoa, những thời gian dài như vậy, mới gặp lại người đẹp, thì cho dù bên cạnh cô ta đã có người khác, trong lòng Chúc Khải Hiên vẫn không nở. Cho dù là không theo đuổi được, để bên cạnh nhìn mấy cái cũng tốt!
Lâm Dung nhìn Phương Minh Viễn có chút khó xử, cô ta thật sự có chút động lòng rồi.
Phương Minh Viễn cười nói:
-Vậy thì đi thôi, dù sao chúng tôi cũng đang đi dạo phố.
-Vậy tốt quá rồi! Nào, nào nào, ngồi xe của tôi!
Chúc Khải Hiên vui mừng quá đỗi nói.
Phương Minh Viễn và Lâm Dung ngồi xe BMW, ngồi ghế sau. Laceki ngồi lên ghế lái phụ, lắc người quay đầu lại nói chuyện với hai người.
-Anh Phương, không biết anh làm chức cao gì?
Laceki nói. Anh ta đã quan sát Phương Minh Viễn cũng không ít, nhưng chính là không nhìn ra, tuổi tác rõ ràng không lớn, cũng chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp, nhưng nói về khí chất, lại lộ vẻ rất chin chắn, hơn nữa nhìn vào cách ăn mặc, tuy không có hàng hiệu gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không quê mùa.
-Không dám nói chức cao gì, một ông chủ nhỏ mà thôi?
Phương Minh Viễn cười cười nói. Nếu đã giả làm bạn trai của Lâm Dung, không thể nói mình vẫn còn đang học.
Lâm Dung đảo mắt nhìn hắn một cái, một ông chủ nhỏ? Còn mà thôi? Nếu anh là một ông chủ nhỏ, cả thế giới người có thể được gọi là ông chủ nhỏ, e rằng không quá trăm người!
-Hóa ra là ông chủ Phương, không biết ông kinh doanh bên ngành nào?
Laceki rùng mình, nói tiếp.
-Phần mềm, chế tác trò chơi! Không lên nỗi vị trí đầu.
Phương Minh Viễn nói.
Laceki gật gật đầu, trong lòng không khỏi có chút coi thường, nành phần mềm trong nước thua xe với nước ngoài, những người bọn họ ra nước ngoài du học có thể không hiểu được, nhất là mảng chế tác trò chơi. Điều dó thì khỏi nói rồi, thực sự chính là kém xa một trời một vực. Sản phẩm trò chơi trong nước là kém nhất!
Anh ta lại hỏi Lâm Dung:
-Bây giờ em còn ở tỉnh Tần Tây không? Cơ quan nào vậy?
-Hầu hết thời gian đều ở thành phố Hỗ, làm thư kí cho anh ấy!
Lâm Dung thản nhiên cười nói.
Laceki hết cái để nói rồi, đoán hai người này mở cửa hàng gia đình rồi.
Xe chưa chạy được bao lâu, thì đã đến trước cửa của một nhà hàng kiểu Nhật.
-Ẩm thực Nadaman!
Phương Minh Viễn chú ý thấy biển hiệu trước cửa.
-Đây là một nhà hàng Nhật Bản có lịch sử lâu đời, rất có tiếng, mở vào năm 1830. Người mở Nadama mở ẩm thực Nadama đầu tiên ở Osaka Nhật Bản. đến hiện tại, chi nhánh đã trải rộng kháp Nhật Bản. Ở đây vẫn dung cách nấu truyền thống theo kiểu Nhật, là những món ăn Nhật chính thống!
Chúc Khải Hiên cười nói.
-À, tôi quên hỏi, hai bạn không có ý kiến gì về món Nhật chứ?
-Không vấn đề gì!
Phương Minh Viễn cười nói. Cái tên ẩm thức Nadaman anh ta đã từng nghe qua, nhưng vẫn là lần đầu tiên đến, xem ra hôm nay cũng không bỏ công đi một chuyến, có thể thể nghiệm một chút ẩm thực Nadaman có tiếng lừng lẫy.
Đoàn người đi vào, có nhân viên phục vụ đem dẫn họ tới phòng riêng, Chúc Khải Hiên vẫy tay cho nhân viên phục vụ đi trước, lúc này mới nói với Lâm Dung:
-Chúng tôi vào trước, rồi em vào, cho bọn họ một niềm vui bất ngờ!
Anh ta vừa mới đẩy cửa ra, thì có người gọi:
Chúc Khải Hiên, Laceki, hai người các anh lại đến muộn rồi! Có hẹn với người đẹp, các anh cũng dám đến muốn, phạt rượu, phạt rượu!
Laceki cười nói:
-Chúng tôi đến muộn rồi, nhưng là có nguyên nhân, không được phạt rượu, mời các anh!
-Đây là lý lẽ gì vậy? Đã đến muộn không ngờ còn muốn chúng tôi kính rượu?
Bên trong có tiếng phụ nữ nói.
-Bởi vì chúng tôi đem đến một đại mỹ nhân!
Nói Laceki và Chúc Khải Hiên nhường một chút, Lâm Dung nổi bật lên từ phía sau, trong phòng riêng lập tức yên lặng lại.
-Lâm Dung!
-Lâm Dung!
Hai tiếng gọi cùng lúc vang lên.
Tiếp đó Phương Minh Viễn nghe tiếng bát đã leng keng, tiếp đến là tiếng bước chân, sau đó hai người đi ra từ trong phòng, cùng lúc ôm Lâm Dung!