Lúc này Khương Ứng Tuyết thêm phần sợ hãi! Cô ta không ngờ được, Phương Minh Viễn tàn nhẫn như vậy, như vậy không nể mặt mình, đây chẳng phải rõ ràng là muốn hạ thủ với Điền Trung Lập Nghiệp và Nhâm Lao sao? Đối với thực lực của Phương Minh Viễn, cô ta càng hiểu rõ hơn Nhâm Lao và Điền Trung Lập Nghiệp, nếu nói Phương Minh Viễn thật sự làm như vậy, Nhâm Lao và Điền Trung Lập nghiệp chắc chắn hết cách trụ ở Nhật Bản. thậm chí ngay cả trong nước cũng không xong! Không có ai muốn vì hai người bọn họ mà làm kẻ thù của Phương Minh Viễn, cho dù là nhà họ Khương, cũng như vậy!
-Giệt tận gốc! không không không, tôi chỉ cho bọn họ sự trừng phạt thích đáng thôi!
Phương minh Viễn cười lạnh lùng nói.
Khương Ứng Tuyết thực sự tức phát điên, chỉ tay vào Phương Minh Viễn hét to:
-Việc này có can hệ gì đến Phương Minh Viễn anh? Anh đừng chơi trò chó bắt chuột nữa------xen vào chuyện của người khác! Vì mấy người không liên quan. Anh rốt cuộc muốn như thế nào?
Cô ta thực sự không hiểu nổi, vì sao Phương Minh Viễn ra mặt thay những người! vì một nhóm người không quen biết, chỉ bởi vì bọn họ cũng là người Hoa Hạ, Phương Minh Viễn không ngờ không tiếc đánh đồng Hội thương mại 98 với mình, điều này…quả thật khiến cô ta không thể nào hiểu nổi!
-Có can hệ gì?
Sắc mặt Phương Minh Viên nhìn Khương Ứng Tuyết một cách kỳ lạ nói.
-Cô muốn đem trợ lý của tôi đi, còn nói không liên quan gì đến tôi? Tôi mới lấy làm lạ, cô còn muốn làm gì?
Khương Ứng Tuyết bỗng dưng ngơ ngác, cô ta không ngừng nhìn ba cô gái một cách tỉ mỉ, cô ta vẫn thật sự không biết, không ngờ trong ba cô gái này có trợ lý của Phương Minh Viễn! nhưng…trợ lý của Phương Minh Viễn, làm sao đến đây tham gia hội đồng hương chứ? Phương Minh Viễn có ý tránh ánh mắt của cô ta, hơn nữa có rất nhiều đàn ông không ngừng lấy lòng, Khương ỨNg Tuyết vẫn thật sự không chú ý thấy Phương Minh Viễn cũng ở trong đám đông.
-Nhâm Lao, chuyến gì thế này?
Khương Ứng Tuyết quay mặt lại hỏi. Sự việc quan trong như vậy, Phương Minh Viễn hắn vì sao vẫn không nói.
Lúc này Nhâm Lao đã sợ đến nghẹn họng, anh ta vạn lần không ngờ được, người nhìn bề ngoài như súc sinh vô lại, theo sau lưng Lâm Dung thì giống như học sinh. Không ngờ ngần này tuổi, ngay cả Khương Ứng Tuyết cũng hết cách ép hắn.
-Hắn hắn hắn…là bạn trai của người phụ nữ họ Lâm đó, một ông chủ nhỏ đến từ Hoa Hạ. Ngoài ra…ngoài biết hắn là Phương Minh Viễn ra, tôi thật sự không biết hắn rốt cuộc là ai!
Giọng nói của Nhâm Lao có vẻ như khóc. Anh ta cảm thấy khắp thiên hạ không có ai oanh uổng hơn anh ta, nếu Phương Minh Viễn anh tài giỏi như vậy, chạy đến chổ người dân bình thường chúng tôi làm gì thế?
Vừa nghĩ tới chính mình, không ngờ vẫn từng nghĩ tới cướp bạn gái của hắn, dồn hắn vào chân tường. Nhâm Lao cảm thấy hai chân mình mềm ra, nếu không phải tựa vào vách tường, thì có thể đặt mông lên đất rồi. anh ta không phải người gặp qua quen mặt, nhưng người gặp qua quen mặt, càng hiểu rõ, có thể là nhân vật cùng ngồi cùng ăn với Khương Ứng Tuyết, một khi quyết định giải quyết mình, sẽ dẫn đến rất nhiều gió to sóng lớn!
-Ông chủ nhỏ?
Khương Ứng Tuyết ngơ ngác một lát, sau đó khuôn mặt lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười, Phương Minh Viễn thân thế đáng giá hơn cả tỉ còn coi là ông chủ nhỏ, vậy thì Hoa Hạ có bao nhiêu người có thể đưuọc gọi là ông chủ lớn?
-Khương Ứng Tuyeetsm sự việc hôm nay, sau khi về nước tôi sẽ có cách với cụ Khương. Hôm nay, cáo từ rồi!
Ánh mắt của Phương Minh Viễn đảo qua nhìn hai người Điền Trung Lập Nghiệp và Nhâm lao sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy trắng, lạnh lùng nói.
-Mấy vị, tự giải quyết cho tốt!
Điền Trung Lập Nghiệp và Nhâm Lao trong lòng không ngừng kêu khổ, không hẹn mà gặp hướng ánh mắt cầu thị tới Khương Ứng Tuyết. Bây giờ cũng chỉ có vị đại tiểu thư này có thể cứu được chính mình.
-Đợi đã!
Khương Ứng Tuyết vội vàng gọi nói.
-Sao vậy? Khương đại tiểu thư còn có vấn đề gì?
Phương Minh Viễn đã chuyển người quay đầu lại nói.
-Tôi thực sự không biết, tiểu thư Lâm Dung là trợ lý của anh. Tôi chỉ có ý mời các cô ta và tôi cùng đi dự tiệc.
Khương Ứng Tuyết nén cục tức lại, thấp giọng nói. Cô ta nói cũng không phải nói dối, trong phòng riêng bên đó, thành viên nữ chỉ có mình cô ta, khiến cô ta cảm thấy có chút vô vị, cho nên mới muốn đem ba cô gái Lâm Dung qua. Như vậy, cũng có mấy người nói chuyện phiếm.
Chỉ có điều cô ta đã quen mạnh mẽ, cũng quen người khác phục tùng cô ta vô điều kiện, sau khi bị bọn người Lâm Dung cự tuyệt, thẹn quá mà tức giận thì hạ lệnh để Điền Trung Lập Nghiệp ép mấy cô gái qua, không ngờ lại chcoj tức đến Phương Minh Viễn!
Chỉ có điều đến bây giờ, cô ta hối hận cũng không kịp, cũng là không làm nên chuyện gì!
-Ái… chỉ là các cô đó đi dự tiệc!
Phương Minh Viễn suy nghĩ nhìn Khương Ứng Tuyết một lượt từ trên xuống dưới một lúc lâu, mãi tới khi Khương Ứng Tuyết không chịu nổi phải mở miệng nói.
-Chỉ là mời bọn họ đi dự tiệc thì làm ra chuyện lớn như vậy, cần đến nhiều người ra tay, người Nhật, người Triều Tiên thay nhau tham gia vào, nếu cô muốn làm khó bọn họ, vậy phải bày ra trận thế lớn hơn, Khương đại tiểu thư!
-Anh!
Khương Ứng Tuyết bị hắn nói đến tức điên cả người, dơ ngón trỏ ra, chỉ vào mặt Phương Minh Viễn nói không nên lời!
-Anh bạn, anh nói như vậy có chút quá đáng rồi!
Phác Triều Vũ bên cạnh ngắt lời nói.
-Khương tiểu thư chẳng qua là có thiện ý mời bọn họ cùng ăn một bữa cơm với chúng tôi tôi! Lại không có ác ý gì! Anh nói những âu làm tổn thương người khác như vậy, khó tránh mất phong độ!
Phương Minh Viễn liếc mắt nhìn anh ta một cách lạnh lùng nói:
-Dù sao cũng có phong độ độ hơn một số người dung bạo lực! Anh là ai chứ?
-Tôi Phác Triều Vũ, đại biểu của tập đoàn tài chính ZK Hàn quốc đóng tại Nhật Bản.
Phác Triều Vũ ưỡn ngực nói.
Phương Minh Viễn nhíu nhíu mày, tập đoàn ZK Hàn Quốc cũng có nghe thấy, là tập đoàn lớn thứ tư của Hàn Quốc. Ngành nghề kinh doanh chủ yếu là năng lượng hóa và truyền thông. Doanh nghiệp truyền thông di động lớn nhất Hàn Quốc, chính là công ty của tập đoàn ZK. Chỉ có điều trước mặt trong sản nghiệp nhà họ Phương, không mấy qua lại với Hàn Quốc, nếu muốn đụng đến Phác Triệu Vũ, còn khá khó khăn.
-Phương Minh Viễn, Tập đoàn ZK và nước sản xuất dầu Trung Đông chắc chắn có giao lưu về kinh tế!
Lâm Dung nén thấp giọng nói với Phương Minh Viễn.
-Quay đầu lại hỏi thử chị tôi, xem thử trong những công ty Nhật Bản khống chế cổ phần, có những công ty nào có giao lưu kinh tế với bọn họ!
Trong lòng Phương Minh Viễn rộng mở, đúng thế. Trong những sản nghiệp của nhà họ Phương mình chú ý trong và ngoài nước, quả thực không có công ty nào có quan hệ với Tập đoàn ZK. Nhưng cũng không đại biểu cho trong lãnh đại Nhật và Russia, trong những doanh nghiệp do Lâm Liên và Manh Sinh Hương Nguyệt khống chế, không có công ty nào qua lại với Tập đoàn ZK, anh ta không tin không trị được Phác Triệu Vũ!
Nhìn thấy Phương Minh Viễn nhất thời không nói gì, Phác Triều Vũ không khỏi có chút đắc ý----ngay cả Điền Trung Lập Nghiệp và Khương Ứng Tuyết cũng không thể áp chế được, mình chẳng qua là có than phận sang lạng, hắn không nói được lời nào! Đây mới là chuyện rất hãnh diện.
-Tôi nhớ anh rồi, Phác Triều Vũ, đại biểu Tập đoàn ZK đóng tại Nhật!
Phương Minh Viễn chỉ tay vào Phác Triều Vũ nói:
-Hy vọng lần sau anh gặp tôi, vẫn có dũng khí đứng ra như vậy!
-Hừ!
Phương Minh Viễn hừ một tiếng lạnh lùng, quay đầu đi ra bên ngoài.
Lúc này, Khương Ứng Tuyết cũng không gọi hắn dừng lại! Phác Triều Vũ, Điền Trung Lập nghiệp và Nhâm Lao đều bất an, cũng không dám mở miệng.
Đoàn người ra khỏi ẩm thực Nadaman, Trần Trung bọn họ rất nhanh đã chạy hai chiếc Mercedes-Benz đến. Đoàn người lên xe xong, Chúc Khải Hiên và Laceki cũng đã lên BMW của mình, theo phái sau Mercedes-Benz.
Thẩm Tâm Oánh và Miêu Lâm Lâm tự nhiên theo Lâm Dung cùng lên xe trước, Phương Minh Viễn ngồi lên ghế lái phụ.
Trong xe một bầu không khí yên ắng, Phương Minh Viễn lặng yên không nói, Lâm Dung và Trần Trung cũng im lặng. Thẩm Tâm Oánh và Miêu Lâm lâm thì vẫn chưa tỉnh lại trong sự biến hóa đầy kịch tính vừa rồi.
Vừa mới bước vào phòng, cô gái họ Khương xinh đẹp đó đã được người ta tìm đến rồi, không ngờ vẫn có mấy người nước ngoài, tiếp đó Khương Ứng Tuyết phải kéo bọn họ đi cùng, ở một đất nước khác, ba cô gái đương nhiên sẽ không ra ngoài với người lạ. Còn mọi việc xảy ra sau đó, thì có chút vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Đầu tiên là đối với mấy người Nhật hung dữ thì muốn ép bọn họ đi, nếu không phải mấy người Tịch Uý Bình, Chúc Khải Hiên bọn họ chặn lại, e rằng không đợi được đến lúc Lưu Đắc Chỉ thong báo cho Phương Minh Viễn, bọn họ đã bị ép kéo đi rồi.
Tiếp đó sự xuất hiện của Phương Minh Viễn, tình hình căn bản đã phát sinh tính nghịch chuyển. Người có vẻ bề ngoài cao sang của Khương Ứng Tuyết, không ngờ có thể khiến người Nhật và người Hàn đều làm mọi việc vì cô ta, khi đối diện với Phương Minh Viễn, lại có vẻ tiến thoái lưỡng nam. Mà sau khi Phương Minh Viễn tiệt đường với Điền Trung Lập Nghiệp và Nhâm Lao, lại khiến hai người ngay người ra!
Điền Trung Lập Nghiệp rốt cuộc là ai, các cô ấy không biết, nhưng có thể từ những người tùy tùng có hình xăm bên cạnh anh ta, dám sinh sự trong thành phố, nhất định cũng không phải người một người tầm thường!
Nhâm Lao, đó là một người tốt nhất lăn lộn ở Nhật Bản trong hội đồng hương này, công ty cổ phần Capcom, đó là công ty có tiếng tăm lừng lẫy ở Nhật! hơn nữa Thẩm Tâm Oánh cũng đã từng nghe qua, gia cảnh nhà Nhâm Lao cũng không tồi, cha là cán bộ nắm quyền Phó giám đốc sở, gặp thời, hoàn toàn có thể tiến them một bước, trở thành Giám đốc sở!
Nhưng chỉ là một ngwoif như vậy, Phương Minh Viễn không ngờ dám nói ra trước mặt mọi người. Nếu công ty Capcom khai trừ anh ta lúc này, và muốn cắt đứt tiền đò của anh ta ở Nhật Bản và Hoa Hạ! những lời hống hách như vậy, không ngờ Phương Minh Viễn trẻ tuổi lại tài giỏi như vậy, thực sự là sự công kích lớn đối với hai người.
Nhưng phản ứng của Khương Ứng Tuyết lại khiến hai người cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, gia cảnh của hai người cũng đều không tồi. nếu không, cũng không thể đến Nhật và Mĩ. Xem ra, trước mặt Khương Ứng Tuyết, bộ dạng cẩn thận của Nhâm Lao tuyệt đối không phải là giả, mà Khương Ứng Tuyết cũng thể hienej rõ thái độ với Khương Ứng Tuyết rồi, Khương Ứng Tuyết, cô gái xinh đẹp này, e rằng không phải than phận bình thường.
Nhưng than phân không bình thường này, có thể chèn ép được Nhâm Lao và những người Nhật, cô gái Hàn Quốc, lại vô cùng kiệng kị với Phương Minh Viễn?
Vậy thì Phương Minh Viễn trước mặt rốt cuộc là ai? Một ông chủ nhỏ của ngành phần mêm trong nước? Có thể không?