Đoàn người Phương Minh Viễn từ Osaka Nhật Bản bay thẳng đến thành phố Thượng Hải, đi cùng hắn ngoài Lâm Dung và Trần Trung còn có Vũ Điền Quang Ly.
Asohon Kagetsu sau mấy ngày du dương cùng Phương Minh Viễn liền quay trở về Moscow, quyết tâm trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ. Hiện giờ công việc bộn bề, nhiều sản nghiệp ở Nga yêu cầu cô phải tập trung cao độ, toàn tâm toàn ý trấn giữ, nhất là bây giờ, khi thời cơ then chốt quyết định “cải cách” nền kinh tế nước Nga đã tới, hiển nhiên cũng là thời khắc quan trọng liên quan đến sự phát triển lớn mạnh của sản nghiệp gia đình, Asohon Kagetsu có thể dành ra vài ngày để đến Nhật Bản gặp Phương Minh Viễn cũng đã là chuyện không dễ dàng gì. Nhưng mà Vũ Điền Quang Ly, vì bộ phim điện ảnh đã làm xong, vẫn chưa tiếp nhận công việc mới, nên có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, có thể ở bên cạnh Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn có máy bay công vụ riêng, hiện giờ bay trong phạm vi Đông Á đã bớt được không ít phiền phức. Đương nhiên, đây cũng là nhờ phúc của Vương tử Al Maktoum, chiếc phi cơ công vụ trên danh nghĩa này thật ra là của hai đại sứ quán Cô-oét và Các tiểu vương quốc A-rập thống nhất, chỉ cần không bay vào một số khu vực nhạy cảm, bay trên tuyến đường hàng không quy định, sau vài tiếng đồng hồ liền sẽ được phê chuẩn, thật không thể nghi ngờ việc xuất hành vô cùng thuận lợi của Phương Minh Viễn.
Khi bọn họ đi vào sân bay, Tôn Chiếu Luân đã sớm dẫn theo người đến cung kính đón tiếp. Đương nhiên, ông ta cũng là che giấu, nếu không đường đường là Tổng giám đốc của siêu thị Carrefour mà lại đích thân đến sân bay để đón tiếp, tin này mà lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến giới kinh doanh ở thành phố Thượng Hải dao động mạnh.
Sau khi đi vào bên trong xe, mọi người lúc này mới không hẹn mà cùng thở phào một hơi. Tôn Chiếu Luân là vì thành công mà thần không biết quỷ không hay của mình, tiếp đón đoàn Phương Minh Viễn, còn nhóm Phương Minh Viễn lại may mắn là Vũ Điền Quang Ly không bị phát hiện. Tuy rằng Vũ Điền Quang Ly ở Hoa Hạ được hâm mộ không bằng ở Nhật Bản, nhưng dù nói như thế nào thì cô cũng được coi là người hoạt động sôi nổi nhất trong giới điện ảnh châu Á mấy năm qua ở làng giải trí thế giới, cũng là một trong những nữ minh tinh hot nhất, nên nếu bị người ở sân bay phát hiện ra, sợ rằng nhóm của cô không thể thoát thân dễ dàng như vậy.
- Cậu Phương, tôi mong cậu mấy ngày nay rồi, đợi đến mỏi cả con mắt!
Tôn Chiếu Luân dắt tay Phương Minh Viễn, nói như trút được gánh nặng lớn. Xem ra trong khoảng thời gian này, ông ta đã phải chịu áp lực không nhỏ, quả nhiên là không tầm thường. Kỳ thật không chỉ có mình ông ta, trước khi Phương Minh Viễn đến Thượng Hải, nhóm Tô Hoán Đông và Sài Yên cũng đã gọi điện đến, trong cuộc nói chuyện, cũng là khuyên Phương Minh Viễn đưa siêu thị Carrefour lên sàn giao dịch chứng khoán Thượng Hải. Đương nhiên là áp lực từ cấp trên đã lan nhiều đến gần những người có quan hệ với nhà họ Phương.
- Chú Tôn, lần này chú vất vả rồi!
Phương Minh Viễn vỗ vỗ tay Tôn Chiếu Luân. Hắn có thể hiểu được áp lực mà Tôn Chiếu Luân phải đảm nhận.
Tâm trạng Tôn Chiếu Luân rất nhanh liền bình tĩnh lại, nếu Phương Minh Viễn đích thân đến thành phố Thượng Hải, như vậy chuyện siêu thị Carrefour rốt cộc có lên sàn hay không cũng nên có kết quả rồi.
- Chú Tôn, chuyện siêu thị Carrefour lên sàn hiện tại xem ra là không thể tránh được. Nhưng trước đó, chúng ta vẫn cần hoàn thành một số việc!
Phương Minh Viễn nói vào chủ đề chính.
- Đầu tiên, nhà họ Phương dự định đầu tư thêm một khoản tiền vào siêu thị Carrefour. Cháu đã bàn qua với ông cụ Quách, ông ấy cũng đã đồng ý, sau khi hai bên trao đổi cổ phần sẽ phải bồi thường, đầu tư thêm vào tập đoàn vận chuyển hàng hóa Quách Thị, phải bảo đảm rằng tỷ lệ cổ phiếu nắm giữ không được thay đổi.
Tôn Chiếu Luân há miệng kinh ngạc. Tuy Phương Minh Viễn không hề nói nhà họ Phương phải đầu tư thêm vào bao nhiêu, nhưng ông ta cũng không khó để có thể tính ra. Sau khi siêu thị Carrefour và tập đoàn vận chuyển hàng hóa Quách Thị trao đổi cổ phần, số tiền nhà họ Phương phải bồi thường cho công ty này cũng phải tính theo con số hàng trăm triệu. Nếu số tiền này mà giữ lại, dựa theo tỉ lệ cổ phiếu mà hai bên đang nắm giữ, khoản đầu tư này của nhà họ Phương sợ rằng cũng phải được tới vài trăm triệu, thậm chí là mấy tỷ tệ! Nếu như vậy thì hoạt động tài chính rộng lớn mà siêu thị Carrefour có thể sử dụng có thể nói là vô cùng lớn!
- Thứ hai, cháu sẽ chuyển một số cổ phần dưới danh nghĩa của nhà họ Phương nhượng cho công ty của nhà họ Phương ở bên Mỹ. Nếu như vậy, siêu thị Carrefour sau này sẽ là công ty đầu tư có cả sắc, hương và quả.
- Thứ ba, chú Tôn, chú cần chuẩn bị một chút, ông cụ Quách giúp chúng ta lên sàn ở thị trường chứng khoán Hồng Kông, tranh thủ công ty sau khi lên sàn giao dịch thành phố Thượng Hải trong vòng sáu tháng đến một năm sẽ lên sàn ở thị trường chứng khoán Hồng Kông!
Không chờ cho Tôn Chiếu Luân kịp tiếp nhận hết thông tin đầu tiên, Phương Minh Viễn lại đưa ra thêm hai quả bom, làm ông ta cứng họng, tròn mắt kinh ngạc, nhất thời không biết nên nói gì. Tuy nhiên hai tin phía sau này, đối với siêu thị Carrefour mà nói, hiển nhiên là tin tốt. Cổ phần của nhà họ Phương chuyển sang công ty dưới danh nghĩa của họ ở bên Mỹ, điều này đối với vị trí cổ đông lớn ở siêu thị Carrefour của nhà họ Phương thì không hề có chút ảnh hưởng gì, thế nhưng siêu thị Carrefour lại có thêm nhiều đô la Mỹ đầu tư, trở thành công ty liên doanh hợp tác tam phương. Theo như tình hình trong nước của Hoa Hạ, một công ty như vậy, xác suất đối thủ dựa thế chính phủ mà ngáng chân tự nhiên cũng nhỏ đi vài phần, việc này đối với sự phát triển của siêu thị Carrefour thật không còn gì có thể tốt hơn.
Mà lên sàn ở thị trường Hồng Kông, không những có thể tiếp tục đầu tư, đồng thời cũng là tiến thêm một bước trong quá trình quy phạm hóa quản lý công ty, về điểm này, thị trường chứng khoán Hồng Kông quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, không giống như ở Hoa Hạ, hai nhà chứng khoán có thể trao đổi cổ phần dễ dàng như vậy.
- Còn nữa, cháu dự định sẽ tách trung tâm kiểm tra đo lường chất lượng trong thành phố ra, chính thức thành lập công ty độc lập ở Hồng Kông.
Phương Minh Viễn nói đầy ý vị thâm trường.
Việc này, kỳ thật lúc ban đầu Phương Minh Viễn thành lập trung tâm kiểm tra đo lường chất lượng của siêu thị Carrefour là đã có ý này. Hắn hy vọng trung tâm này có thể trở thành một bộ phận pháp nhân độc lập, phụ trách công việc kiểm tra đo lường chất lượng tất cả các sản phẩm tiêu dùng dân dụng lưu thông hàng ngày trong hệ thống kinh doanh buôn bán ở Hoa Hạ. Mục tiêu của hắn là mong trung tâm kiểm tra đo lường chất lượng sau này có thể trở thành trung tâm được cả thế giới biết đến như ở kiếp trước, là một trung tâm được giới thiệu trên mặt báo Mỹ.
Trung tâm kiểm tra đo lường chất lượng của nước Mỹ này cụ thể tên gọi là gì, Phương Minh Viễn đã không còn ấn tượng, bởi vì trong bài văn khi đó tên của nó được viết bằng tiếng Anh. Nhưng đối với hoạt động của trung tâm này, hắn cũng vẫn còn nhớ khá rõ ràng.
Đây là một tổ chức kinh doanh hoàn toàn không trục lợi, tài chính hoạt động của nó hoàn toàn là dựa vào sự quyên tặng từ khắp mọi nơi. Nhóm cán bộ của trung tâm ngày nào cũng phiền não nhất về việc dùng danh nghĩa gì, dùng địa chỉ nào để đón nhận xe hàng từ các cửa hàng đến từ khắp mọi miền. Bởi vì dựa theo quy định của trung tâm, tất cả hàng kiểm tra đo lường đều phải là mua thông qua hệ thống lưu thông hàng hóa. Nhưng lại vì để tránh thị trường biết việc muốn đưa hàng hóa qua trung tâm này kiểm tra, cho nên những người phụ trách thu mua phải vắt hết óc nghĩ ra vô số nơi tiếp nhận sản phẩm, sau đó lại dùng xe của trung tâm vận chuyển trở về.
Trung tâm mỗi tuần sẽ phát hành một số tạp chí, cho điểm tất cả các loại sản phẩm được kiểm tra đo lường. Bởi vì trung tâm là một tổ chức trung lập, không chịu sự can thiệp của bất kỳ bên nào, cho nên kết quả kiểm tra đo lường cũng được đông đảo người dân Mỹ ủng hộ. Vì thế mà hễ sản phẩm nào được trung tâm kiểm tra đo lường đánh giá tốt, trong tình huống thông thường thậm chí còn hiệu quả hơn cả việc quảng cáo. Còn những sản phẩm nào bị trung tâm kiểm tra đo lường nhận định không đạt tiêu chuẩn thì sẽ phải đối mặt với việc rớt thê thảm trên thị trường, bị người tiêu dùng đòi bồi thường.
Bởi vì việc kiểm tra đo lường của trung tâm này là độc lập, trang thiết bị công nghệ cao, phương pháp kiểm tra nghiêm ngặt, nên những nhà máy có sản phẩm bị đánh giá là không hợp tiêu chuẩn đó phần lớn đều chỉ có thể nhận chung một kết quả. Nhưng thật ra cũng có người do vậy mà đưa đơn kiện lên tòa án, thế nhưng với những số liệu kiểm tra đo lường thực tế vô cùng tỉ mỉ, kỹ lưỡng, nghe nói chưa ai có thể thắng kiện!
Đó là lí do mà trung tâm kiểm tra đo lường chất lượng này có vị trí khá cao trong giới thương mại ở nước Mỹ, quả thật là giống với địa vị thông thường trong công ty thẩm định S&P của Mỹ (1).
Phương Minh Viễn chính là hy vọng sau này trong nước cũng có thể xuất hiện một đơn vị trung tâm kiểm tra đo lường chất lượng sản phẩm độc lập như vậy. Đối với người đã hoàn toàn thất vọng về việc giám sát kiểm tra mức độ an toàn vệ sinh thực phẩm trong nước như hắn, hy vọng thông qua các mánh khóe của thị trường có thể tống những hàng nhái kém chất lượng, những sản phẩm giả mạo này ra hết bên ngoài. Tuy rằng cách này nghe có vẻ giống truyện nghìn lẻ một đêm, hơn nữa muốn làm được cũng sẽ gặp phải vô số phiền toái. Thế nhưng Phương Minh Viễn cảm thấy ở thời đại inte sau này cũng không phải hoàn toàn không có tác dụng tốt. Cho dù chỉ đem lại một chút ít hiệu quả, cũng không biết đã cứu được bao nhiêu con người ở trong nước. Nhưng vì để giảm bớt những áp lực sau này sẽ gặp phải từ phía chính phủ, văn phòng chính chỉ có thể xây dựng tại Hồng Kông.
Tôn Chiếu Luân đương nhiên không nghĩ được rằng Phương Minh Viễn sẽ tách trung tâm kiểm tra đo lường chất lượng, đồng thời sẽ thiết lập công ty độc lập ở Hồng Kông. Nhưng ông ta lại nhạy cảm nhận thấy được đối với siêu thị Carrefour mà nói thì điều này cũng là có lợi mà không hại. Sau khi tách ra, trung tâm kiểm tra đo lường chất lượng vẫn có thể thành lập các trung tâm ở các nơi thuộc sở hữu, tiếp tục tiến hành việc kiểm tra đo lường sản phẩm mua vào. Nhưng nếu những sản phẩm bị nhận định là không hợp tiêu chuẩn, những công ty đó nếu không đồng ý với kết quả này thì chỉ có thể đi cùng trung tâm kiểm tra này lên tòa án, siêu thị Carrefour không liên quan, đây chính là đã giảm đi được không ít rắc rối.
Trong thời gian này, xe cũng đã tiến vào các khu vực trong thành phố! Văn phòng chính của siêu thị Carrefour dựa theo sắp xếp của Phương Minh Viễn, xây dựng khu quy hoạch mới ở phố Đông thành phố Thượng Hải. Tuy nói nơi này được xây dựng để làm khu kinh tế đặc biệt, nhưng dù sao hiện tại cũng chỉ mới là năm 1994, còn hai năm nữa mới đến thời điểm nó chính thức được quy hoạch mới toàn diện. Ở đây đâu đâu cũng là công trường, đất đai hiển nhiên cũng rẻ hơn rất nhiều.
Siêu thị Carrefour đã mua ở chỗ này một tòa lầu mười tám tầng, tám tầng phía dưới thì cho thuê, mười tầng phía trên thì để làm văn phòng chính của siêu thị. Đây vẫn là lần đầu tiên Phương Minh Viễn đến văn phòng mới của siêu thị Carrefour.
Khi chỉ còn cách văn phòng chính của siêu thị Carrefour hai trạm, đoàn người Phương Minh Viễn xuống xe, Tôn Chiếu Luân thì về văn phòng làm việc trước. Dù sao là Tổng giám đốc của siêu thị lớn như vậy, công việc mỗi ngày của ông ta cũng nhiều không đếm xuể, có thể tranh thủ dành thời gian đi ra sân bay đón, Phương Minh Viễn đã thấy là quá đủ rồi.
Chuyện đi dạo ở khu phố Đông này, ông ta không cần đi cùng hắn nữa.
(1) S&P: Standard & Poor's , là một công ty dịch vụ tài chính có trụ sở tại Hoa Kỳ. Đây là một công ty con của McGraw-Hill. Standard & Poor's là một trong ba cơ quan xếp hạng tín dụng lớn và uy tín nhất thế giới (hai công ty còn lại là Moody's và Fitch Ratings).
Standard & Poor's là doanh nghiệp Hoa Kỳ chuyên cung cấp dịch vụ tài chính cho các thị trường và chính quyền trên thế giới. Dịch vụ đó có thể là niêm yết giá cả trên các thị trường cổ phiếu của Mỹ, Canada, Ý, Úc, hay Ấn Độ qua các chỉ số ta gọi là S&P. Dịch vụ ấy có khi là lượng giá trái phiếu hay lượng cấp tín dụng cho công ty hay chính quyền nào muốn đi vay bằng cách phát hành trái phiếu, là một thứ giấy nợ. Dịch vụ ấy cũng có thể là nghiên cứu thị trường và đưa ra nhận xét vô tư của mình.
S&P được thành lập từ năm 1860 (vào thời Tự Đức của nước ta), và hiện là một trong Đồng Mỹ kim, đơn vị tiền tệ có sức phổ biến cao nhất, rộng nhất. RFA ba đại gia toàn cầu về nghề “lượng cấp tín dụng”. Hai công ty kia là Moody’s Investor’s Service cũng của Mỹ, và Fitch Ratings của Pháp. Nói chung, khi các công ty này phán đoán về giá trị của các trái phiếu, công cũng như tư, thì các thị trường đều chú ý.
Chính mức độ đáng tin, hay khả tín của họ mới khiến doanh nghiệp hay chính quyền nào mà muốn vay tiền và phát hành trái phiếu hay công khố phiếu thì trả tiền mời họ nghiên cứu, và đưa ra đánh giá vô tư để thuyết phục khách đầu tư. Họ cũng có thể tự động nghiên cứu và phê phán mà khỏi cần ai mời, là trường hợp ta nói tới ở đây, khi S&P nghiên cứu về tình trạng nợ nần và phương thức đối phó của chính quyền Mỹ với kết luận là một lời phê phán khá nghiêm trọng.
Standard & Poor's đưa ra các đánh giá tín dụng cả dài hạn và ngắn hạn cho các tổ chức công và tư. Đánh giá về quốc gia thì hơn hẳn Fitch và Moody’s.