Tokio đã về đêm có thể nói là xe cộ tấp nập, đoàn xe chạy trong thành phố với tốc độ không nhanh.
Nhìn những chiếc xe chạy về phía vịnh Tokyo, cuối cùng thì Thẩm Tâm Oanh cũng không thể giấu vô số những nghi hoặc trong lòng, đẩy nhẹ Lâm Dung đứng bên cạnh, thấp giọng nói:
-Lúc này chúng ta đi đâu? Tiếp tục đi sẽ đến vịnh Tokyo đấy!
Cạnh vịnh Tokyo là khu du lịch sinh thái vịnh biển quốc tế hạng nhất, thiết bị phối hợp phần cứng vô cùng ưu việt, bất kể là thiết kế kiến trúc, phong cách kiến trúc, chất lượng thiết kế hay văn hoá cư trú đều mang trào lưu quốc tế. Đó đều là khu giành cho người giàu của Nhật Bản và cả thế giới, ngành ngề kinh doanh chủ yếu là lấy sự giàu có của thương nghiệp trong khu đô thị Tokyo làm chủ, không cần nói giá phòng ở đó đúng là làm người ta mở mang tầm mắt, cũng là con số có thể đếm được.
-Tất nhiên là về nhà rồi!
Phương Minh Viễn quay đầu lại nói. Tuy tiếng của Thẩm Tâm Oanh có hơi nhỏ nhưng trong xe mọi người đều không nói gì, cũng không mở nhạc nên Phương Minh Viễn có thể nghe rõ.
-Về nhà? Anh có nhà ở Tokyo?
Thẩm Tân Oánh ngạc nhiên hỏi. Tuy nhiên cô ý thức rất nhanh rằng Phương Minh Viễn đi lại có xe sang trọng đưa đón, có vệ sĩ đi cùng, thì việc có một căn biệt thự ở Tokyo có gì là đáng ngạc nhiên chứ.
-Lâu rồi chưa gặp gặp mọi người, tối nay lại gặp phải chuyện không vui thế này lẽ nào không muốn thức cả đêm để nói chuyện với nhau à?
Phương Minh Viễn cười ha ha nói. Tâm sự cả đêm chẳng qua là cái cớ của Phương Minh Viễn, nay hắn lại đang có xung đột với Khương Ứng Tuyết, hắn phải đề phòng Khương Ứng Tuyết trong khi không làm gì được hắn lại chút giận lên những người khác. Vì vậy bọn người Thẩm Tâm Oánh tốt nhất là nên ở trong tầm kiểm soát cùa hắn.
Tuy hắn với bọn người Chúc Khải Hiên, La Trạch Khải không có cảm tình cho lắm, nhưng ở nơi đất khách quê người khi đồng bào mình bị bắt nạt không cần biết là vì nguyên nhân gì nhưng có thể chủ động đứng ra cũng đã là một việc khó rồi. Phương Minh Viễn cảm thấy bản thân mình đã gặp phải những chuyện như thế này thì cũng không thể để mặc họ mà đi được.
-Dung Dung, bạn trai cô rốt cuộc là người như thế nào? Bây giờ có thể nói được rồi chứ. Một ông chủ làm về phần mềm trong nước, có thể có một căn nhà ở Tokyo như hắn thế này không? Có vệ sỹ đi cùng? Còn có thể hô phong huán vũ nữa?
Miêu Lâm Lâm thấp giọng nói với Lâm Dung. Lâm Dung hơi bối rối liếc nhìn Phương Minh Viễn, sự việc đã phát triển đến mức này đã hoàn toàn khác xa với dự liệu của cô!
Phương Minh Viễn cười nói:
-Tiểu thư Miêu, Lâm Dung là trợ lí của tôi, tôi là ông chủ của cô ấy, chỉ như vậy thôi. Tôi chỉ tạm thời làm bia đỡ đạn của cô ấy thôi. Hơn nữa Lâm Dung cũng không nói dối, tôi đích thực là người trong nước, hộ khẩu giờ vẫn ở Bắc Kinh đấy. Cô biết công ty Gamestation không? Tôi có cổ phần trong đó!
-Công ty Gamestation chính là công ty bán “Nguy cơ sinh hoá” phải không? Thế còn nhỏ sao?
Thẩm Tân Oánh không khỏi kinh ngạc nói. Đây đúng là ngoài sức tưởng tượng, vừa nãy trong hội nghị còn bàn về công ty Nhật Bản với chục tỷ Yên không ngờ Phương Minh Viễn lại là cổ đông của công ty đó!
-Tất nhiên là nhỏ rồi, nói về quy mô, nó không so được với công ty Microsoft của Mỹ, thậm chí còn không bằng công ty Nix, công ty TTHH Square Enix của Nhật Bản; luận về vốn thì lại càng không có gì để bàn đến nữa, có điều chỉ có mấy năm ngắn ngủi thì không thể so được với những công ty nổi tiếng thế giới đó được! Vì vậy tôi chỉ là một ông chủ nhỏ làm về phần mềm trong nước!
Phương Minh Viễn nói một cách nghiêm túc.
-Xì!
Miêu Lâm Lâm run sợ cả nửa ngày không nhịn được cười nữa, vỗ vỗ vai Lâm Dung nói.
-Dung Dung, để làm cho Chúc Khải Hiên và La Trạch Khải từ bỏ ý định của mình, hai người đã lừa cả chúng tôi nữa! Chúng tôi đã tưởng hai người thật sự là người của một công ty nhỏ! Vừa rồi Tâm Oánh còn định nhờ Nhâm Lao giúp mấy người nữa!
-Lâm Lâm, đừng nhắc đến đồ khốn kiếp ấy nữa!
Thẩm Tâm Oánh vẻ mặt đầy phẫn nộ nói.
-Coi như tôi mù mắt không nhận thấy được bản tính của hắn, nhìn hắn ta đến chẳng khác nào một tên Hán gian!
-Được rồi được rồi, nhưng cô cũng đừng tức giận nữa. Vừa nãy ông chủ Phương chẳng phải đã chút giận giúp cô rồi sao. Hì hì, ông chủ Phương vừa nãy ông đã doạ được không ít người!
Miêu Lâm Lâm che miệng nhẹ giọng nói.
-Cũng chỉ là doạ bọn họ thôi!
Phương Minh Viễn cười lạnh lùng nói,
-Tôi cũng hết cách với Khương Ứng Tuyết rồi, nhưng mấy người ra oai ít nhất cũng phải lôi ra tế đao! Nếu không thì sau này sẽ bị dắt mũi rồi…
Hắn vẫn chưa nói hết thì chuông điện thoại reo lên.
-A lô, Phương Minh Viễn!
Từ bên trong điện thoại phát ra âm thanh của Miyamoto.
-Cung Bản Quân, tôi đây!
Phương Minh Viễn cười nói.
-Chúc mừng Phương Minh Viễn, trong một tuần lượng tiêu thụ của “Nguy cơ sinh hoá” đã vượt mức 5 triệu bộ, là kỉ lục chưa từng có trong ngành trò chơi Nhật Bản! Vì thành tích lần này từ nay Phương Minh Viễn và quý công ty dó đó được lịch sử lưu danh rồi!
Miyamoto cười nói.
-Cám ơn những lời nói tốt lành của Cung Bản Quân! Ha ha, có điều đây chỉ là gặp may thôi! Mọi người đều muốn có cái gì đó mới mẻ “ Nguy cơ sinh hóa 2” cũng có thể có được thành tích lớn như vậy, Quan Bản Quân nói những điều này cũng chưa muộn!
Phương Minh Viễn cười ha ha nói. Miyamoto chọn lúc này để gọi điện chắc chắn không phải chỉ thuần tuý muốn chúc mừng “ Nguy cơ sinh hoá” trong một tuần có thể bán được 5 triệu bộ!
-Phương Minh Viễn, tôi nghe nói hôm nay ở ẩm thực Madaman, anh với người ta đã nảy sinh xung đột?
Miyamoto cũng hiểu rằng Phương Minh Viễn chắc chắn hiểu được lòng thành của anh ta, vì vậy mới nói thẳng ra như vậy..
-Sự việc truyền đi cũng nhanh thật đấy, đến Cung Bản Quân cũng đã biết chuyện này rồi!
Phương Minh Viễn cười nói.
-Đúng vậy, xảy ra va chạm với một số người, giờ tôi đang trên đường trở về vịnh Tokyo!
Miyamoto im lặng một lát, nghe ra vấn đề, anh ta khó xử nói:
-Trong đó có một người Nhật Bản tên Điền Trung Lập Nhiệp phải không?
-Điền Trung Lập Nghiệp? Điều này thì tôi không biết, nhưng đúng là có một người Nhật Bản họ Điền Trung.
Phương Minh Viễn liếc nhìn bọn Lâm Dung, bọn Lâm Dung cũng lắc đầu, bọn họ cũng không biết cái người họ Điền Trung kia có phải tên Điền Trung Lập Nghiệp hay không.
Miyamoto thở dài một hơi nói:
-Phương Minh Viễn, Điền Trung Lập Nghiệp là con trai út của Hội trưởng Hội thương mại 98 Điền Trung Cảnh Nghiệp đấy. Điền Trung Lập Nghiệp là anh em họ với tổng biên tập > Điền Trung Cảnh Thắng, vừa nãy tổng biên tập Điền Trung đã gọi điện cho tôi, bày tỏ sự xin lỗi về việc cháu ông ấy đã mạo phạm Phương Minh Viễn. Nhưng Điền Trung Cảnh Nghiệp đã biết chuyện này, giờ đang đích thân đưa Điền Trung Cảnh Nghiệp đến gặp Phương Minh Viễn ngài để xin lỗi! Hi vọng Phương Quân ngài dơ cao đánh khẽ, nể tình trẻ con không hiểu chuyện mà tha cho nó!
-Hả?
Tất nhiên Phương Minh Viễn biết tổng biên tập toà báo > là Điền Trung Cảnh Thắng nhưng hắn không biết Điền Trung Cảnh Thắng lại có quan hệ như vậy đối với cái tên Nhật Bản họ Điền Trung kia.
-Phương Minh Viễn, tôi đã thay lời truyền đến ngài rồi, tổng biên Điền Trung còn đang đợi tôi hồi âm.
Miyamoto nói.
Phương Minh Viễn im lặng một lúc, rồi mới nói:
-Cung Bản Quân, nếu như vậy thì ngài đưa họ đến vịnh Tokyo đi.