Trùm Tài Nguyên

Chương 353: Lấy tình bạn Hoa-Nhật làm trọng




Không bao lâu, Phương Minh Viễn vội vội vàng vàng xuất hiện trước cửa biệt thự.
Ngô Nịnh Hoa đến, nói thực điều này quả thực là ngoài dự liệu của Phương Minh Viễn----đừng tưởng Phương Minh Viễn thường thường đến Nhật, nhưng vẫn thật sự không có giao tình qua lại với vị đại sứ quán này. Đặc biệt là anh ta và Điền Trung Cảnh Nghiệp bọn họ cùng lúc xuất hiện ở cổng của biệt thự, càng khiến Phương Minh Viễn canh cánh trong lòng. Nhưng người đã đến cổng rồi, bây giờ anh ta cũng chỉ nghênh đón trước, rồi chuẩn bị sau.
-Ngô đại sứ, khách quý!
Làm sao Hội trưởng Điền Trung cũng không thong báo trước một tiếng, tiện cho tôi có sự chuẩn bị. Thực sự là quá lật đật, tiếp đãi nếu có chổ nào không chu đáo, mong Ngô đại sứ sẽ phải bỏ qua!
Phương Minh Viễn nhìn đã quen nhân vật lớn rồi, một đại sứ cấp Thứ trưởng còn đến nổi khiến hắn long ngóng tay chân.
-Ha ha, Phương thiếu quá khách sáo rồi, mặc dù tôi luôn nhậm chức ở nước ngoài, nhưng từ lâu đã nghe tiếng tăm của Phương Minh Viễn. Hôm nay vừa gặp, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên! Không ngờ trong nước Hoa Hạ, cũng có thể xuất hiện thiếu niên tài giỏi giới buôn bán giống như Phương thiếu! Công ty Gamestation hiện giờ mỗi ngày đều nghe thấy phát nóng cả lỗ tai lên rồi!
Ngô Nịnh Hoa cười nói:
-Cho nên, khi Hội trưởng Điền Trung mời con trai út của anh ta đến nói chuyện nhân tình với Phương Minh Viễn, tôi đã không đến nữa!
Phương Minh Viễn cười ha ha, nhưng không nhận lời của Ngô Nịnh Hoa.
Dưới sự dẫn dắt của Phương Minh Viễn, nghenh đón đám người Điền Trung Cảnh Nghiệp, Ngô Nịnh Hoa và Miyamoto vào phòng khách!
Ngô Nịnh Hoa đảo mắt nhìn xung quanh, trong phòng khách năm sáu mươi m2, được đặt không ít cây, mấy hàng ghế sofa được bố trí đặt chằng chịt trong đó, vừa may có thể nhìn thấy biển mênh mông bát ngát và ánh sáng của những ngôi sao lấp lánh chiếu trên biển! Đã mở cánh cửa sổ hướng ra biển, những cơn gió biển thổi vào mang theo mùi tanh của cá.
Mọi người phân chủ khách ngồi xuống, Thẩm Tâm Oánh, Miêu Lâm Lâm cũng xuống lầu ôm trong lòng cảm giác bất an ngồi xuống một bên.
-Phương Minh Viễn, hôm nay con trai tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, đã đắc tội với bạn bè của anh ở bên ngoài. Tôi đem nó đến nhận tội với các bạn bè của anh!
Điền Trung Cảnh Nghiệp cúi khom lưng đứng dậy cũng biết, chủ nhân giống như Phương Minh Viễn không rãnh để nhàn hơi tốn sức ở đây nói chuyện với mình, mọi người dần dần đi vào vấn đề chính. Ngô Nịnh Hoa cũng không nhàn rỗi để nghe bọn họ tán gẫu. Điền Trung Lập Nghiệp vội vàng đứng dậy, quỳ trước mặt Phương Minh Viễn.
-Từ!
Phương Minh Viễn dơ tay nói.
-Hội trưởng Điền Trung, những lời này của anh đã nói tránh đi rồi!
Tiếng Hán của Điền Trung Cảnh Nghiệp nói rất giỏi. Phương Minh Viễn vốn đã lược đi không ít chuyện.
Điền Trung Cảnh Nghiệp nhìn trộm Ngô Nịnh Hoa một cái, lúc này mới cười theo nói:
-Phương Minh Viễn, những lời này từ đâu mà ra?
-Những gì Điền Trung Quân đã làm, chỉ dung “đắc tội” để hình dung, e rằng đã quá miêu tả sơ lược. Lúc đó nếu tôi không ở hiện trường, trợ lý của tôi, còn có hai người bạn thân của cô ta e rằng bị thuộc hạ của Điền Trung Quân ép đi đâu rồi chứ?
Phương Minh Viễn dơ tay chặn lời của Điền Trung Lập Nghiệp, nói tiếp:
-Điền Trung Quân, anh thừa nhận điều này không?
Điền Trung Lập Nghiệp nằm sấp trên mặt đất, nhìn phụ thân với ánh mắt cầu cứu, anh ta cảm thấy mình rất oan uổng. “Mời” Lâm Dung bọn họ là ý của Khương Ứng Tuyết, mình chẳng qua là làm theo mà thôi. Nhưng bây giờ anh ta lại không dám mở miệng bác bỏ lại lời nói Phương Minh Viễn.
-Phương Minh Viễn, việc này tôi đã hỏi qua Lập Nghiệp rồi, lúc đó người mời trợ lý của Phương Minh Viễn là Khương tiểu thư. Hơn nữa, thuộc hạ dưới tay Lập Nghiệp vẫn có chừng mực, không hề gây thương tổn thật sự với bạn bè Phương Minh Viễn. Đương nhiên rồi, tôi chẳng phải nói, Lập Nghiệp anh ta về chuyện này không hề sai. Chỉ có điều xin Phương Minh Viễn suy xét một chút, dơ cao đánh khẽ, nhường anh ta một chút.
Điền Trung Cảnh Nghiệp phân biệt nói.
Phwong Minh Viễn dựa vào ghế sofa, chân trái vắt lên chân phải, khuỷu tay phải chống trên bàn đỡ cằm dưới, nhìn thảng vào hai mắt của Điền Trung Lập Nghiệp, nói một cách lạnh lùng:
-Hội trưởng Điền Trung, xã hội đen của quý quốc rất có tiếng trên thế giới, đúng không?
-Đúng vậy!
Điền Trung Cảnh Nghiệp vui vẻ gật đầu nói. Xã hội đen Nhật hoành hành, điều này không còn là bí mật trên thế giới, phủ nhận cũng không phủ nhận được!
-Tôi không biết Hội thương mại 98 sẽ không dính dáng đến xã hội đen không, nhưng trong những người theo con đường xã hội đen, đa số đều có hình xăm, phải không?
Phương Minh Viễn hỏi tiếp.
Trong lòng Điền Trung Cảnh Nghiệp không khỏi có chút tức giận, tuy Hội thương mại 98 về toàn thể mà nói, không xem như sản nghiệp hắc đạo, nhưng ở Nhật Bản, muốn hoàn toàn không liên quan với xã hội đen điều đó là không thể! Nhưng anh ta cũng hiểu, lần này mình đến nhận lỗi, mà không phải gây them mâu thuẫn! thế lực của Phương Minh Viễn ngay cả công ty hàng đầu như Hội thương mại 98 như vậy, cũng không muốn có kẻ thù dưới gốc cây. Dù sao người sùng bái “Phương” thật sự quá nhiều rồi!
Hơn nữa thật sự muốn Phương Minh Viễn gay gắt, Hội thương mại 98 cho dù cuối cùng có thể giữ lại, cũng tuyệt đối sẽ bị tổn hại nguyên khí. Kẻ thù của Gia tộc Điền Trung ở Nhật cũng rất nhiều, không biết có bao nhiêu người với miếng thịt béo bở Hội thương mại 98 này như hổ rình mồi! Còn lần này Phương Minh Viễn lại chiếm được lý lẽ, thật sự muốn làm lớn chuyện lên, Điền Trung Cảnh Nghiệp cũng chỉ có thể gay gắt đuổi Điền Trung Cảnh Nghiệp ra khỏi gia tộc!
Nhưng Điền Trung Lập Nghiệp là con trai của anh ta, hầu hết ba mẹ trên thế giới này cũng yêu thương con cái, Điền Trung Lập Nghiệp cũng phải ngoại lệ. Cho nên, đuổi Điền Trung Lập Nghiệp ra khỏi gia tộc, đó chỉ là hạ sách! Là lựa chọn bất đắc dĩ!
-Hai! Phương Minh Viễn nói rất hay. Các thành viên của tổ chức xã hội đen trong nước đa số đều có hình xăm! Nhưng mấy thuộc hạ của Lập Nghiệp không phải những thành viên của tổ chức xã hội đen. Bọn họ đều là những thành viên của quán Karate, thích hình xăm mà thôi!
Điền Trung Cảnh Nghiệp giải thích.
Phương Minh Viễn nhìn Điền Trung Cảnh Nghiệp không có ý kiến gì. Trong lòng Điền Trung Cảnh Nghiệp không khỏi có chút hốt hoảng.
-Khụ!
Ngô Nịnh Hoa ho khan một tiếng nói:
-Phương Minh Viễn, không ngại nghe thử thành ý nhận tội của Điền Trung, việc nhỏ nhặn này làm gì phải gay gắt đến cùng?
Lúc này Phương Minh Viễn di chuyển ánh mắt lên người Điền Trung Cảnh Nghiệp, Điền Trung Cảnh Nghiệp ngầm thở dài một cái. Phương Minh Viễn mới thực sự gây cho anh ta áp lực quá lớn trong lòng, anh ta thật sự khiếp sợ người thanh niên trước mắt, lấy ra chứng cứ gì đó để phủ định lời nói của mình. Nếu như vậy, e rằng việc này càng tồi tệ hơn!
-Ngô đại sứ, theo lý mà nói, nếu anh đã mở lời, làm sao tôi cũng phải nể mặt một chút! Nhưng có một số diều lại nhất định phải nói rõ ràng!
Phương Minh Viễn cao giọng nói:
-Anh đã làm ở Nhật Bản lâu rồi, tôi không hề biết, nhưng tôi nghĩ, nếu anh có thể đảm nhậm chức đại dứ này, vậy thì chắc chắn là một người Nhật tài giỏi!
Ngô Nịnh Hoa khẽ gật đầu, những câu này của Phương Minh Viễn đương nhiên là không sai, không hiểu biết về một quốc gia, làm sao có thể đại diện cho Hoa Hạ ở tại đó.
-Vậy thì chắc chắn anh biết, ở Nhật, ngành sắc tình rất phát tài, giá trị hàng năm khá khả quan, lợi nhuận rất dày. Còn rất nhiều tổ chức xã hội đen có nhiều mối quan hệ với ngành sắc tình, để bảo đảm việc phát triển của ngành này, dưới thế lực của xã hội đen Nhật, hàng năm những cô gái ôm mộng làm giàu, từ những nơi khác nhau trên thế giới lao vào cuộc chơi ở Nhật, hơn nữa không chỉ có người Nhật, bọn họ còn thò tay đến phụ nữ ngoại quốc! Rất nhiều phụ nữ ngoại quốc xinh đẹp đến Nhật, vốn hi vọng có thể tìm được công việc để bọn họ sống những tháng ngày hạnh phúc. Nhưng bọn họ không thể ngờ được, những nhà tuyển dụng dùng lời nói ngon ngọt lừa bọn họ đến Nhật đa số là xã hội đen. Sau khi bọn họ vào Nhật, tổ chức xã hội đen sẽ lập tức tịch thu hộ chiếu của bọn họ, và ép bọn họ bán thân và làm gái nhảy, để hoàn trả mợ nần của bọn họ. Còn người Nhật còn đem hành vi này viết “Cánh cửa cứu vớt những cô gái ngheo khó”. Ngô đại sứ, có đúng vậy không?
Phương Minh Viễn nhìn thẳng vào mắt Ngô Nịnh Hoa hỏi.
-Điều này…
Những gì Phương Minh Viễn đã nói, Ngô Nịnh Hoa đã giữ chứ đại sứ tại Nhật đương nhiên là biết, hơn nữa anh ta còn biết, ngành sắc tình trong nước phát triển mạnh đã dẫn đến sự lộng hành của hoạt động buôn bán phụ nữ quốc tế. hiện tượng này đã được thế giới chú ý, và vì thế đã từng mở vô số hội nghị điều tra nghiên cứu, nhưng chính phủ Nhật vẫn không áp dụng việc thực hiện một cách có hiệu quả. Bộ ngoại giao Hoa Kỳ đã từng đã kích Nhật buôn lậu người trong một bài báo cáo.Nhưng bất lực, và xếp Nhật vào đối tượng được chú ý đến.
-Qủa thực đúng như những gì Phương Minh Viễn đã nói, xã hội Nhật Bản đích thực tồn tại những hiện tượng khiến người ta thấy xót xa như vậy!
Ngô Nịnh Hoa gật đầu nói.
-Vậy thì tôi lấy giả thuyết, nếu Ngô đại sứ nhìn thấy bạn nữ của mình cũng thế, hoặc nhân viên nữ của đại sứ quán cũng thế, gặp một nhóm người bên ngoài trên người có hình xăm, vây đánh người Nhật giống như những con hổ, Ngô đại sứ sẽ nghĩ gì?
Phương Minh Viễn hỏi.
-Phương Minh Viễn!
Thư kí của Ngô đại sứ bên cạnh lập tức đứng dậy, trợn mắt nhìn nói. Anh ta cũng quá đáng lắm rồi, không ngờ lây Ngô Nịnh Hoa làm ví dụ, đây…đây chính là không coi lãnh đạo ra gì! Theo tiếng nói của anh ta, hầu hết mọi người trong phòng đều biến đổi sắc mặt.
-Cậu Lý!
Ngô Nịnh Hoa quá khẽ. Lúc này sắc mặt thư kí Lý tức giận ngồi xuống.
-Cậu ra ngoài đợi tôi!
Anh ta còn chưa ngồi xuống ghế sofa, Ngô Nịnh Hoa nói tiếp. sắc mặt thư kí Lý đỏ bừng lên, nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh, đi ra khỏi phòng khách.
-Cậu Lý là người mới đến chưa được bao lâu, có một số việc không rõ như vậy, anh Phương cũng đừng để bụng!
Ngô Nịnh Hoa không thể không giải thích. Tuy Phương Minh Viễn nói như vậy khiến trong lòng anh ta có chút khó chịu, nhưng Ngô Nịnh Hoa hiểu được, tuy mình là cán bộ cấp Thứ trưởng, Phương Minh Viễn chỉ là một giới bạch đinh, nhưng nói về tầm ảnh hưởng của người này ở Nhật, Ngô Nịnh Hoa và Phương Minh Viễn cách xa một trời một vực! Căn bản là trên một đẳng cấp! Lần này hắn đến, là để giúp Điền Trung Cảnh Nghiệp giảng hòa, chứ không phải khơi dậy mâu thuẫn xung đột mới.
Ngô Nịnh Hoa nói:
-Tôi có thể hiểu tâm trạng của Phương Minh Viễn anh lúc này. Nhưng Điền Trung Lập Nghiệp dù sao cũng không phải người của xã hội đen, cũng vô ý mạo phạm đến bạn bè của anh. Theo tôi, anh Phương vẫn nên lấy tình bạn Nhật Hoa làm trọng, phạt anh ta để anh ta nhận thức được lỗi lầm, cũng được rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.