Jiro sắc mặt vui vẻ nói:
-Xem ra anh không thể không ở lại Nhật Bản thêm chút thời gian nữa rồi!
-Nếu có thể, tôi hy vọng chúng ta có thể đàm phán bước tiếp theo ở thành phố Hỗ. Kì thi cuối kỳ, tôi vẫn phải tham gia.
Phương Minh Viễn gượng cười mà nói. Quyết định hợp tác quan trọng như
vậy, không thể tự nhiên quyết định ngay được. Tuy nói rằng, hiện giờ
thông tin kỹ thuật là tương đối phát triển, dù cách xa nhau ngàn dặm xa, cũng có thể đủ tiến hành đàm phán, nhưng... một cuộc đàm phàn có ý
nghĩa quan trọng như thế này, Phương Minh Viễn có chút lo lắng không thể giao cho những người khác, không phải do hắn không tin vào năng lực của người khác, mà là Phương Minh Viễn tự nhận thấy, chỉ có hắn một người
cũng có chút hiểu biết về Sony mới có thể thu được ích lợi lớn nhất từ
phía Sony.
Jiro cứ im lặng không nói gì. Nếu nói về của cải, thì trong ấn tượng của Jiro, chỉ sợ ngoại trừ con cháu nhà giàu
có, sinh ra đã tiền tài như nước, ở cái độ tuổi trẻ như thế này, xem ra
không còn ai có thể xuất sắc hơn Phương Minh Viễn! Nhưng người thanh
niên này, không ngờ lại học ở một trường đại học tầm thường ở Hoa Hạ!
Cũng không rõ ở nơi đó, rốt cuộc có thể dạy cho hắn cái gì?
-Ha …Nếu anh Phương muốn vào , nói vậy, ngày sau cơ hội chúng ta gặp nhau sẽ càng nhiều!
Jiro cười to nói. Phương Minh Viễn nhếch mép nghĩ thầm rằng người này
cũng nảm sáu mươi tuổi rồi, nếu là một cô gái xinh như hoa như ngọc thì
cơ hội gặp nhau may ra còn nhiều!
Đôi bên đã đạt được
sự đồng thuận ban đầu, thì kế tiếp không thể đàm phán ngay được, đối với đề nghị của Jiro, Phương Minh Viễn cũng cần phải đi về nghiên cứu thêm
một chút, từ đó xác định đúng điều có lợi cho mình, cho nên ba người chỉ tiếp tục ngồi trong phòng và tán gẫu linh tinh.
Nói
chuyện một hồi họ tự nhiên nhắc đến hiệp nghị đạt được giữa Phương Minh
Viễn và Nintendo, tuy rằng hiệp nghị này không công khai ra bên ngoài,
nhưng ở một phạm vi nhất định, lại cũng không phải cái gì bí mật. Mọi
người đều rất ngạc nhiên, Phương Minh Viễn cuối cùng đã nhìn thấu ra
điều gì của 《 Pokemon 》 mà lại có niềm tin vững chắc như vậy!
Jiro tuy không chơi trò chơi điện tử. Nhưng hắn vẫn có sự tò mò nhất định.
-Lưu giữ và nuôi dưỡng niềm hứng thú!
Phương Minh Viễn nói một cách đơn giản:
- Ông có chắc chắn biết trò thú nuôi điện tử chính thứ tung ra từ cuối năm trước đầu năm nay không?
Jiro lập tức gật gật đầu, trò này hắn đương nhiên là đã biết, đó là một trò chơi mới của một công ty trò chơi bán ra khoảng trước lễ Giáng sinh cuối năm ngoái, từ ngày ra mắt đã thịnh hành trên khắp nước Nhật !
Không chỉ có trẻ con thích, mà ngay cả người trưởng thành cũng rất
thích.
Nói là thủ điện tử, thật ra chính là một trò
chơi rất đơn giản, trên màn hình tinh thể lỏng, sẽ có một con vật nhỏ.
Có thể là gà, chó... Làm chủ của nó, bạn phải chăm sóc nó cẩn thận, phải cho ăn đúng giờ, phải cùng nó chơi trò chơi để giải buồn, thậm chí cho
nó đi vệ sinh, dỗ nó ngủ. Mà nó thì sẽ cách mấy tiếng lại phát ra âm
báo, nhắc nhở bạn là nó đang đói bụng, đang nhàm chán . Nếu chủ nhân
chăm sóc không kịp thời, nó sẽ chết đói, bị ốm hoặc là tức mà chết.
Nhưng! Chỉ một món đồ chơi đơn giản như vậy, mà làm mưa làm bão trên thị trường Nhật Bản, trong vòng ba tháng ngắn ngủi đã tiêu thụ được hơn sáu triệu bộ, hơn nữa số lượng vẫn còn đang tăng lên, hiện giờ ở Nhật Bản
bất luận là ở góc nào, cũng đều có thể nhìn thấy mọi người đang cúi đầu
xuống chuyên tâm nuôi thú điện tử.
Điều càng khiến
những ông chủ của công ty không hài lòng là, công nhân viên của các công ty Nhật nuôi thú điện tử, số lần đi nhà vệ sinh gia tăng mạnh-----trốn
trong nhà vệ sinh để chăm sóc gà điện tử. Vì thế, có rất nhiều nơi ở
Nhật, thậm chí còn xây dựng “nghĩa trang” của thú điện tử cho những
người chủ này, có nơi những con thú “bất hạnh chết đi” có một chổ chôn.
Hơn nữa, nó còn đang có xu hướng khuếch tán rộng rãi toàn cầu. Nghe nói khắp nơi trên thế giới, hoan nghênh thứ này nhất chính là học sinh,
thậm chí còn tới nông nỗi, làm cho không ít Bộ Giáo dục của các quốc
gia, không thể không cấm nó vào trong khuôn viên trường học! Việc này
nghe thì có thể làm người ta cảm thấy có chút khó tin. Nhưng đây là sự
thật!
Tuy Jiro không chơi trò này, nhưng hắn cũng biết, ở Sony, cũng có không ít người chơi nó, hơn nữa bộ phận nghiên cứu phát triển của Sony còn từng bởi nó mà nổi giận, bởi vì đối với họ, một trò
chơi đơn giản mà lại sáng tạo vô cùng như vậy, thật không ngờ là do một
công ty không có chút tiếng tăm nào ở Nhật Bản làm ra.
Anhs mắt của Jiro sang bừng lên nói:
- Ý của anh là trò《 Pokemon》...
-Không sai, những người thích trò thú ảo tất nhiên cũng sẽ thích 《 Pokemon 》!
Phương Minh Viễn nói chắc như đinh đóng cột.
Jiro trầm ngâm một lát, hơi hơi gật đầu nói:
-Nói như vậy, tôi đã hiểu vì sao anh lại xem trọng 《 Pokemon 》 như thế! Tuy nhiên, cứ như vậy, chỉ sợ công ty đã sản xuất ra trò thú điện tử sẽ căm ghét anh lắm đó!
Phương Minh Viễn không khỏi mỉm cười, Lâm Liên cũng cười nói:
-Anh Jiro, trò thú ảo kia vốn là Minh Viễn lúc trước nhàn rỗi vô sự, đã chế tạo ra cho tập đoàn điện tử Đức Quang để giải sầu đó.
Lâm Liên nói như vậy, đương nhiên là có chút hơi ngoa, tuy nhiên hiệu quả lại rất tốt!
Jiro vừa mới nâng chén trà lên lắc mấy cái, nước trong ly trà đã rớt
ra. Cơ bản Jiro không ngờ, sẽ có câu trả lời ! như vậy! làm cả nửa ngày, bây giờ thú điện tử đang bán chạy ở Nhật Bản và toàn cầu, chẳng qua là
lúc Phương Minh Viễn nhàn rỗi tùy tiện đưa ra ý này.
Thật là tức chết à! Tên Phương Minh Viễn này sao có nhiều sáng ý như vậy, hơn nữa những sáng ý ấy còn đều được hoan nghênh!
-Như vậy... 《 Pokemon 》 có thể đưa vào ps không?
Jiro hỏi. Nếu Phương Minh Viễn xem trọng 《 Pokemon 》, như vậy đầu tư vào đây chắc cũng không sai.
-Đưa vào ps?
Phương Minh Viễn không khỏi run sợ một chút, phải biết rằng Nintendo là Tập đoàn độc quyền, chưa bao giờ cho phép các trò chơi khác qua mặt
mình. Đây không phải chuyện mà hắn có thể vỗ vỗ đầu là quyết định ngay
được.
-Trước mắt khẳng định là không được, đây là nhằm
vào khai thác GB, nếu phải di giá trị đến PS, bất kể là hình ảnh, hay là tính chất, chỉ sợ đều phải chịu ảnh hưởng rất lớn.
Phương Minh Viễn tạm dừng một lát, lúc này mới nói tiếp:
-Về phần có thể hay không khai phá trò chơi này ở trên máy chủ, tôi cần thêm thời gian!
- Được!
Jiro nói:
-Anh Phương, tôi có một đề nghị! Tôi hy vọng, nếu 《 Pokemon》 có thể đổ
bộ vào máy chủ, Sony có thể cùng lúc bán hàng với công ty cổ phần Sega,
chúng tôi mong mỗi lần đem bán một bộ, sẽ chia cho quý công ty một phần
trăm giá bán! Không biết ý anh như thế nào?
Thời gian
PS ra thị trường so với Saturn chậm tới gần một năm, tuy việc mở rộng
của PS trong công ty Sony không được nổ lực xúc tiến, mượn tiền vốn hung hậu của Sony, từng bước rút ngắn khoảng cách giữa đôi bên, nhưng bộ 《
Nguy cơ sinh hóa 》của Phương Minh Viễn, lại một lần nữa làm tăng khoảng
cách đôi bên. Nếu Phương Minh Viễn tin tưởng 《 Pokemon 》 như thế, vậy
thì cơ hội này của Jiro đương nhiên không thể bỏ lỡ! Ít nhất cũng muốn
cam đoan, về sau, khi bán《Pokemon 》, công ty Sega không cần phải dựa dẫm vào lực lượng giúp đỡ của nó, tăng thêm khoảng cách giữa hai bên một
lần nữa!
Tuy rằng Jiro cũng không quản lí PS, nhưng quyền hạn này anh ta vẫn có!
-Quá ít, ít nhất 10%!
Phương Minh Viễn thốt lên:
-Nếu không, tôi không thể giải thích cho ban giám đốc của công ty Sega được!
-Ba phần trăm!
Jiro lại thêm hai điểm phần trăm . Nếu nói 《 Pokemon》 cũng có thể đủ
đạt tới lượng tiêu thụ giống 《 Nguy cơ sinh hóa 》, thêm ba phần trăm
này, cũng được xem là quá hậu hĩnh!
-8%! Nếu không tôi thà không làm!
Phương Minh Viễn trong lòng quả thực như đang mở hội. Phải biết rằng,
theo như những gì hắn biết, 《 Pokemon 》 vượt quá hơn chục triệu bộ, nếu
nhận được 8% này, điều đó cũng có nghĩa là, Sony sẽ phải bỏ ra gần chục
tỷ Yên Nhật! Đây chính là một con số khổng lồ!
Jiro bất đắc dĩ nói:
-Anh Phương, quyền hạn của tôi, chỉ có thể cam đoan cao nhất đến năm
phần trăm, muốn cao hơn nữa, thì cần phải do Chủ tịch của Sony quyết
định!
Phương Minh Viễn khoát tay chặn lại nói:
-Không có vấn đề gì, nếu phải tạo ra trò chơi mới, thì còn cần nhiều
thời gian. Quý công ty hoàn toàn có thể từ từ quyết định! Chỉ cần trước
lúc chính thức bắt đầu chế tác, cho tôi một tin chính xác là được!
Để xua đi sự phiền trách của công ty Sega, anh ta cũng là phải “trả
giá”, chính là ba phần trăm, năm phần trăm, nghe có vẻ như đang rất rớt
giá ! Thời đại này, lần này mình đồng ý ba phần trăm, năm phần trăm, lần sau có lẽ còn có người lấy một phần trăm ra để trả giá với mình !
Jiro khẽ trong lòng khẽ thở dài, sự kiên trì của Phương Minh Viễn, làm
anh ta cảm thấy rất bất đắc dĩ. Nhưng hắn không thể không thừa nhận, ở
ngành trò chơi, Phương Minh Viễn quả thật là có tư cách này!
Lúc mấy người Phương Minh Viễn đi ra khỏi phòng hội nghị, buổi tiệc đang tiến hành một buổi bán đấu giá nhỏ.
-Năm triệu bảy trăm Yên Nhật! Lần ba! Tốt, chiếc đĩa sứ kinh đô từ thế
kỉ thứ mười bảy này thuộc về ông Tống của công ty cổ phần đồ điện
Matsushita!
Trên khán đài, người chủ trì cuộc bán đấu cao giọng kêu lên. Dưới khan đài là những tràng vỗ tay không ngớt!
-Sản phẩm tiếp theo, là trò chơi bán chạy nhất ở Nhật Bản hiện nay – bộ 《 Nguy cơ sinh hóa 》!
Dưới khán đài mọi người không khỏi ngẩn người ra!
Tuy rằng bán đấu giá từ thiện, cái gì cũng đều có thể xuất hiện, nhưng
một bộ 《 Nguy cơ sinh hóa》 thì có cái giá trị gì? Bây giờ còn không phải tràn lan đầy đường sao, ai nhàn rỗi mà đùa chơi vậy?